Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 630: Trời Sắp Sáng Rồi




Thanh tiêu nửa đêm, thần linh nhập mộng
Cũng chẳng phải chuyện gì khác mà chính là vì chuyện của Phó Lôi Công mà đến
Địa vị của Lôi bộ ở trong Thiên Cung quả thực không thể xem nhẹ
Mặc dù hương hỏa của Phó Lôi Công không được hưng thịnh trong nhiều năm trở lại đây, vốn đã trở thành một vị trí chủ quan hữu danh vô thực
Nhưng dù sao đó cũng là Lôi bộ chủ quan, cũng phải phải là một vị thần đáng xem nhẹ ở trong Thiên Cung, hiện giờ lại bị người ta chém, đương nhiên Thiên Cung phải phái người đến hỏi cho đến cùng để biết rõ đầu đuôi câu chuyện
Chỉ là Thiên Cung hay các vị thần linh quả thực cho dù có không uy nghiêm cũng không thể mạo phạm như trong truyền thuyết dân gian được
Nhân đạo và thần đạo có mối quan hệ đặc thù, mối liên hệ giữa thần linh với con người, giữa Thiên Cung và thế gian đều rất đặc biệt
Đơn thuần có thể đem ra so sánh với mối quan hệ giữa các đại thần trong triều đối với dân chúng bách tính, giữa triều đình đối với nhân dân thì cũng không hoàn toàn chính xác
Chuyện phàm nhân chém thần linh, nếu nói lỗi là do thần linh thì còn hiểu được, nếu là đức hạnh của thần linh vốn không xứng đáng với vị trí đó, thậm chí là dẫn đầu làm loạn, tới lúc ấy, Thiên Cung cũng chẳng thể nói gì được
Không những chẳng thể bao biện, mà lỗi ở đây là lỗi của Thiên Cung
Thần linh cũng là vì dân chúng mà đến, phàm từ xưa đến nay, đều không có thần linh bởi vì không đủ đức hạnh, không xứng làm người đồng hành với các vị thần, bị người đời báng bổ, lại không quay về nhìn nhận lại bản thân mà lại tìm phàm nhân tranh cãi đạo lý
Huống chi ở Phục Long Quan những chuyện như này cũng không ít
Hành động lần này của Phó Lôi Công, Tống Du không tin là Thiên Cung không biết
Lần này chuyện về thần linh lớn hơn nhiều so với hắn tưởng tượng
Qua mấy phen đối đáp, tiễn thần quan, những cảnh tượng trong mộng đều lần lượt tan biến, hắn hoảng hốt quay trở lại hiện thực
Tống Du mở to mắt, trong phòng ánh sáng lờ mờ, trước mắt hắn chỉ có cái màn trướng
Hắn lại quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, ánh sáng mặt trời tựa hồ đã len lỏi vào phía bên trong của cửa sổ giấy, xem ra trời đã sáng
Hắn thu hồi ánh mắt, lại cúi đầu nhìn thoáng qua bên cạnh mình, Tam Hoa vẫn nằm sấp, tư thế vững vàng, nhưng cũng không phải ngủ

Cô cũng nhận ra mình đã tỉnh, mở to đôi mắt, nghiêng đầu nhìn hắn chằm chằm
"Ngươi dậy rồi à
"Đúng vậy..
"Ngươi đang nhìn cái gì vậy
"Trời sắp sáng rồi
"Phải ha..
"Tam Hoa nương nương đêm qua ngủ có ngon không
"Tam Hoa nương nương ngủ rất ngon
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tam Hoa nói xong thì ngẩng đầu lên, há to miệng ngáp một cái, lập tức lại hỏi:
"Khi nào thì chúng ta rời khỏi nơi này
"Để vài ngày nữa đi
"Vài ngày nữa à
"Đợi thêm vài ngày xem rồi hẵng đi
Tống Du vừa nói vừa xốc chăn lên, liền đắp chăn lên người Tam Hoa, xoay người bước xuống giường
Tam Hoa cũng không phản kháng, đẻ mặc cho mình bị chăn che kín mít, dưới lớp chăn phát ra âm thành cô nhại lại lời vừa rồi của Tống Du:
"Để xem rồi đi
Sau khi rửa mặt xong xuôi, hắn bước tới mở cửa sổ đón nắng sớm vào phòng
Tam Hoa cứ vậy mà quan sát Tống Du từ đầu đến cuối, hắn lấy một gói giấy dầu từ trong chăn lấy ra, lại lấy ra giấy bút và nghiên mực
Tiếp đó hắn trải một tờ giấy mới lên bàn, nói Tam Hoa nương nương hóa thành hình người, giúp hắn mài mực, nhờ vào chút ánh sáng yếu ớt trong phòng lúc này, hắn cẩn thận chấm mực viết lên đó vài chữ
Một dòng chữ xuất hiện trên giấy mang theo mùi mực
Quá trình này diễn ra rất lặng lẽ và vô cùng từ tốn
Bầu trời bên ngoài ngày càng sáng rõ
Tiểu nữ đồng mặc bộ y phục có ba màu nghiêm túc ngồi ở phía đối diện, nhìn chằm chằm vào tờ giấy dưới ngòi bút của Tống Du
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô nhìn rất chăm chú
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đây có thể được xem như là sự kết hợp ăn ý giữa cô và Tống Du
Kể từ lúc cô biết chữ trở đi, Tống Du cũng không muốn để cho cô nhìn mình trong lúc viết, nhưng sự hiếu kì của Tam Hoa ngay cả chính cô cũng không thể khống chế được chính mình, vậy sao hắn có thể ngăn cản được đây
Họ cứ như vậy một hồi lâu, một người một mèo cứ vậy mà chậm rãi tạo ra giới hạn thích hợp cho chính mình
Tam Hoa giả vờ ngồi phía đối diện, nhìn ngược cô sẽ không đọc được chữ
Tống Du cũng giả vờ không biết chuyện dù cô có nhìn ngược thì cũng đọc được chữ
Sự xấu hổ của vị đạo sĩ và sự hiếu kì của con mèo đều bị đối phương phát hiện
"..
Tống Du viết xong chữ cuối cùng, cầm bút đặt xuống, cầm tờ giấy lên, đặt ở bên cạnh, chậm rãi hong khô
Tiểu nữ đồng vẫn ngồi đối diện, hai tay cũng đặt ở trên bàn, dưới ống tay áo rộng thùng thình lộ ra hai đoạn cánh tay trắng mịn, theo động tác của hắn mà ngẩng đầu nhìn hắn, nói một câu:
"Giấy viết càng ngày càng nhiều
"Đúng vậy
Tống Du cũng gật đầu, đây cũng là một vấn đề
Diện tích túi cũng có hạn, bản thân lại chỉ có thể nhớ được rất ít, hành văn cũng vì thế mà đơn giản, thế nhưng quả thực, trên suốt chặng đường, thật sự là thiên sơn vạn thủy, thế gian lại muôn hình vạn trạng, đi quanh năm suốt tháng, túi vải dầu đựng giấy cũng càng ngày càng dày

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.