Tống Du suy nghĩ một lát mới nói
"Tuy nhiên hiện nay đã số huyện thành đều đã bị phong tỏa, nghiêm cấm ra vào, cho dù đại sư có tới được dưới thành Hàn Tô, chỉ sợ cũng không dễ dàng đi vào được
"Tới được đó rồi nói sau, nếu như có thể đi vào, bần tăng sẽ đi thẳng tới Bệnh Thiên Phường, nếu như không thể đi vào, bần tăng sẽ đi tới thôn xóm ở ngoài thành
"Đại sư có cách chữa bệnh ư
"Học thức của bần đạo hạn hẹp, pháp lực yếu kém, không trị được bệnh, chỉ có thể trừ bỏ đau đớn cho người bệnh, kéo dài việc phát bệnh mà thôi
Tăng nhân có vẻ hổ thẹn nói
"Để đạo trưởng chê cười rồi
"Tại hạ cũng không có cách chữa bệnh, hà cớ gì phải chê cười
"Chớ coi thường ánh sáng từ đom đóm nhỏ bé, nhưng nó có thể chiếu sáng màn đêm
"Chính là như vậy
Tống Du phụ họa một câu, hắn suy nghĩ một hồi rồi nói
"Tuy nhiên không biết đại sư có từng nghe nói tới Thái thần y chưa
"Như sấm bên tai, nghe nói Thái thần y cũng ở Quy Quận
"Đúng vậy
Tống Du nói với hắn
"Hai ngày trước, ở huyện Linh Trạch, Thái thần y đã nghiên cứu ra phương pháp trị bệnh, có thể trị khỏi dịch chín ngày
"Lời này có thật chăng
"Đương nhiên là thật
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Tại sao đạo trưởng biết được
"Chúng ta chính là tới từ Linh Trạch
"Vậy thì tốt quá rồi
Đạo sĩ lập tức vô cùng vui vẻ
Sau đó hắn mới phản ứng lại bản thân hớn hở ra mặt, bèn thu lại nụ cười, chắp hai tay trước ngực nhắm mặt mặc niệm một tiếng, lúc mở mắt ra, hắn đã trở nên bình tĩnh
"Nếu đã như vậy, bần tăng càng phải tới Hàn Tô
"Là như thế à
Tống Du gật đầu, có thể đoán ra ý định của hắn, hắn lại đưa mắt nhìn sang kiếm khách và nữ đồng, sau đó mới nói
"Chúng ta vốn cũng định đi Hàn Tô, bất đắc dĩ gió tuyết khó đi, chỉ đành qua đêm ở nơi này, nếu đã như vậy, có lẽ ngay mai chúng ta có thể đi chung đường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Vậy bần tăng làm phiền nhiều rồi
Cả hai đều là người của Huyền Môn, đều tới đây để chữa bệnh cứu người
Mặc dù cũng không thể gọi là vừa mới gặp đã giống như quen biết từ lâu, nhưng thực tế cũng không khách sáo mấy
Gặp gỡ tương giao cũng giống như nước, đơn giản mà thuần khiết
Thế là cả đám người ngồi vây quanh đống lửa sưởi ấm, đợi cho đến khi nước băng được nấu sệt lại, kiếm khách bèn múc cho mỗi người một chén
Cộng thêm bánh quả hồng do quan viên và dân chúng huyện Linh Trạch tặng cho lúc trước vào, cũng đủ mỗi người một cái
Trong bụng có đồ ăn, càng thấy ấm áp hơn, lúc này mọi người mới có thể tiếp tục trò chuyện
Đợi tới khi trời khuya, Tống Du lại chất thêm một đống đất nữa, che chắn lỗ hổng cuối cùng, hắn hỏi tăng nhân có cần chăn mỏng hay không, tăng nhân chỉ nói không lạnh, nên hắn đành thôi
Thực ra, chỉ cần là người sống, làm gì có ai không cảm thấy lạnh chứ
Cho dù đạo hạnh có cao tới đâu, cũng sẽ biết lạnh
Nếu như không cảm thấy lạnh sẽ không thể nào biết được ấm áp là gì, cũng không biết được ấm áp quý giá đến nhường nào
Chỉ là không đông đá được mà thôi
Chỉ là tăng nhân đã nói như vậy, với tính cách của Tống Du, hắn cũng lười bận tâm
Chỉ có Tam Hoa nương nương là người hiểu rõ nhất giá lạnh khó chịu tới nhường nào, nó quả thực đã ném một chiếc chăn mỏng lên người tăng nhân, sau đó lật đám đất trên lỗ hổng ra, dò dẫm trong đêm tối nhặt rất nhiều củi khô chồng chất ở bên cạnh
Cuối cùng nó còn tiện tay đi bắt thêm chuột, giữ lại để sáng mai ăn
Xong xuôi nó mới đi vào trong thảm lông dê, trùm kín chăn lông với đạo sĩ, nửa thời gian ngây người, nửa thời gian đi ngủ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Buổi chiều, tăng nhân đã lần tràng hạt niệm kinh cho tới tận nửa đêm
Lúc giữa chừng, sợ lửa tắt, hắn còn bỏ thêm vài cây củi vào
Sáng sớm ngày hôm sau, tuyết đã phủ khắp người
Đạo sĩ và kiếm khách lại tiếp tục nấu cháo cho thêm bánh quả hồng rồi ăn cùng với tăng nhân
Sau khi Tam Hoa nương nương lễ phép hỏi tăng nhân có muốn ăn chuột không, nó cũng ra ngoài đi dạo, thuận tiện đi ăn thịt chuột
Sau đó đoàn người tiếp tục lên đường
Đoàn người đã tăng thêm một người đi cùng
Không biết tuyết ở Hàn Tô đã rơi được mấy ngày, chỉ sợ tuyết còn dày hơn một xích, bước chân để lại dấu chân rất sâu, đoàn người đi mãi tới buổi trưa chỉ mới đi được ba mươi dặm
Sáng hôm nay, đoàn người không hề ngủ tới khi mặt trời lên tới đỉnh đầu rồi mới đi tới buổi trưa
Bởi vì phương Bắc lạnh lẽo, cho dù chăn và thảm lông dê mà Du Tri Châu tặng có khả năng cách nhiệt và giữ ấm rất tốt, nhưng khi ngủ tới thời điểm lạnh nhất của buổi sáng cũng sẽ bị lạnh cóng mà tỉnh dậy
Thế là đám người kiên định lên đường, dường như đi từ lúc mặt trời mọc
Mãi cho tới giữa trưa, đoàn người mới đi tới cửa thành Hàn Tô
Không ngoài dự đoán, Hàn Tô đã bị phong toả từ lâu
Thế nhưng khi binh lính giữ thành chỉ nhìn thoáng qua người ở dưới thành đã lập tức đứng từ xa hô lên
"Người tới có phải Tống Du Tống tiên sinh tới từ huyện Linh Trạch chăng
"Hả
Tăng nhân có hơi ngạc nhiên