Lúc này, bức tranh sơn thủy tùy ý vẽ nên đã biến thành cảnh thực
"Có phải rất đẹp không
Một giọng nói quen thuộc truyền tới từ phía sau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhẹ nhàng, thanh thoát, vẫn là giọng con nít
Tống Du quay đầu lại nhìn..
Có lẽ là do tiếng gió quá lớn, hắn vậy mà lại không phát hiện ra, sau lưng hắn đã có những chuỗi dấu chân nhỏ bé không biết xuất hiện từ khi nào, trống giống như những chiếc động nhỏ đâm xuyên ra từ trong lớp tuyết
Nơi tận cùng của dấu chân là một con mèo Tam Hoa, nó cũng duỗi dài cổ ra, nhìn sang đàn Bạch Hạc ở bên cạnh hàng dương liễu
Tống Du bình tĩnh nhìn nó
"Meo
Sao thế
Mèo Tam Hoa nghiêng đầu nhìn thẳng vào hắn
"..
Tống Du im lặng nhìn nó, hồi lâu sau hắn mới thu lại tầm mắt, tiếp tục đi lên phía trước, bình tĩnh nói
"Mặc dù tại hạ tới đây là để trấn áp các hạ, nhưng tại hạ vẫn nên đường đường chính chính mà tới, các hạ cư xử như vậy không biết là do coi thường tại hạ hay là do tự đại vô lễ
"Ầm..
Giống như hắn cũng tự biết bản thân giả vờ không giống, một cơn gió lạnh thổi qua, mèo Tam Hoa sau lưng Tống Du đã biến thành tuyết
Chuỗi dấu chân nhỏ bé kia cũng biến mất không thấy đâu nữa
Đạo sĩ tiếp tục đi lên phía trước
Lúc đi ngang qua hàng dương liễu, đàn chim bạch hạc, hắn thấy một con chim bạch hạc co một chân lên, giang đôi cánh ra, sau đó nó quay đầu ra nhìn hắn, há miệng nói tiếng người, giọng nói mơ hồ giống như có tiếng vang
"Theo lễ nghi của loài người, ngươi cũng nên tự báo tên tuổi nhỉ
"Vù vù vù..
Nhưng con bạch hạc khác ở bên cạnh lập tức sợ hãi, tất cả đều chạy lên phía trước, giang rộng đôi cánh, vừa chạy vừa bay lên, chúng xếp thành hàng bay về phía xa, dần dần biến mất trong màn tuyết mênh mông
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Họ Tống tên Du, người huyện Linh Tuyền, Dật Châu
"Người của Phục Long Quan
"Đúng vậy
Mặc dù Tống Du đang trả lời, nhưng hắn vẫn tiếp tục đi lên phía trước
Không dừng bước lại, cũng không đổi hướng
Cho dù là lúc đi qua bạch hạc hắn cũng vẫn như vậy
Bạch hạc vẫn đứng yên tại chỗ cũ, nó ngoảnh đầu nhìn theo hành động của hắn, nhìn chằm chằm hắn sau đó nói
"Đạo sĩ Đa Hạnh là gì của ngươi
"..
Lúc này, Tống Du mới dừng bước, quay đầu lại nhìn nó
"Các hạ từng gặp gia sư ta ư
"Là sư phụ của ngươi à
"Đúng vậy
"Vậy quả thực có duyên
Dứt lời, bạch hạc giang đôi cánh lên, đôi cánh của nó ít nhất cũng phải dài mấy thước, nó chạy lên phía trước lấy đà, nhẹ nhàng bay lên, bay về phía mấy con bạch hạc lúc nãy bay đi
Dáng vẻ của nó vô cùng xinh đẹp
Tống Du thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi lên phía trước
Đi được chừng 10 dặm
"..
Tống Du lại ngừng bước chân
Một vực sâu chợt xuất hiện trên tuyết
Giống như một kẻ hở nứt ra giữa tuyết
Trong đất trời trắng xóa, khe hở này kéo dài từ hướng tận cùng của tầm mắt bên trái tới hướng tận cùng của tầm mắt bên phải, cả hai phía đều không nhìn thấy điểm đầu
Nếu như cúi đầu nhìn xuống, vực sâu thẳm không nhìn thấy đáy, ngẩng đầu nhìn lên, bờ bên kia cách bờ bên này ít nhất cũng phải hơn trăm trượng, cản trở con đường trước mặt hắn
"..
Tống Du bật cười, nhấc bước đi lên phía trước
Lúc đi tới ranh giới, hắn không cẩn thận dẫm trúng vụn băng do tuyết đọng lại, tất cả đều rơi xuống dưới, không nghe thấy hồi âm
Thế nhưng bước chân của đạo sĩ vẫn không hề dừng lại
Ánh mắt hắn vẫn nhìn lên phía trước không hề đổi sắc
Đi vào không trung như giẫm lên đất bằng
Trăm dặm xa xôi, chỉ e mất thời gian uống nửa chén trà là đi tới
Lúc thì gió tuyết thổi mạnh, lúc thì gió thổi lên từ dưới lòng bàn chân, lúc thì có băng từ bờ bên kia rơi xuống, một lát sau mới có tiếng vọng truyền tới từ dưới đáy vực, quả khiến người ta khiếp sợ không thôi
Trong khoảng thời gian nửa chén trà đó, bước chân của đạo sĩ vẫn y nguyên không chút thay đổi
Đi qua khe rãnh, quay đầu nhìn lại
Nào có khe rãnh sâu không thấy đáy đâu chứ
Chỉ là một Tuyết Nguyên giống hệt như trước đây mà thôi
Thế nhưng chớ cho rằng đây chỉ là một huyễn thuật bình thường, nếu nói đây là huyễn thuật, cũng là một huyễn thuật vô cùng cao minh
Có thể nhìn thấu huyễn thuật, biết được đây là giả, hơn nữa nội tâm vẫn kiên định, không có chút dao động nào, vậy thì nó chính là giả
Nhưng nếu trong quá trình này, nội tâm chỉ cần dao động một chút thôi, trong lòng nổi lên nghi ngờ, vậy chắc chắn sẽ rơi xuống, rơi thẳng xuống chỗ sâu dưới lòng đất
Tống Du thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi lên phía trước
Một con nai đi ra từ trong gió tuyết, cả người nó cường tráng, cặp gạc trên đầu giống như chạc cây trên nhánh câu khô, cho dù tuyết phủ kín gạc và vai nó, nó vẫn dần dần đi ngang hàng với Tống Du
"Ngươi tu hành pháp thuật gì
Con nai quay đầu sang nhìn hắn, giọng nói bình thản mà biến ảo khôn lường
"Các hạ rất nhanh sẽ biết được
"Vù
Những bước chân dồn dập vang lên, con nai giật mình, sau đó nó xoay người chạy sang bên cạnh, móng chân dẫm lên rất nhiều vụn tuyết
Nó rất nhanh đã chạy ra xa, trở thành một điểm đen nhỏ bé giữa màn tuyết
Tống Du liếc mắt một cái, hắn càng đi vào vào sâu bên trong
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]