Hắn vừa mới mơ một giấc mơ, trong mơ nghe thấy ca từ huyền bí, hết sức mơ màng nhưng còn nhớ rõ một ít từ, bây giờ đã tỉnh táo, mới vừa ngồi dậy thì ca từ kia lại từ trong đầu biến mất
Du Tri Châu biết phần lớn người bình thường nằm mơ đều như vậy, chỉ cảm thấy nội dung trong mơ thật sự không tồn tại ở thế giới này, cũng không hề bởi vì vậy mà ngạc nhiên, hắn ngạc nhiên chính là nội dung ở trong mơ
Ý hắn là nhớ rất rõ ràng
Nhưng giúp đỡ sự tình, chớ nên hỏi quỷ thần
Nhưng qua kiếp này, chớ cầu trường sinh
Thừa dịp những điều trong đầu chưa bị đánh tan hoàn toàn, hắn điên cuồng nhớ lại, phải bắt được một ý kia
Tam Hoàng Ngũ Đế ở đâu
Các vị quan thần của các triều đại ở đâu
"Ở đâu..
Du Tri Châu thì thào với bản thân, âm lượng rất nhỏ
Câu trả lời không phải là câu bên dưới sao
Nhưng nhìn thấy sách sử, ai có thể tránh được chuyện xảy ra
"Trên sách sử..
Du Tri Châu hiểu được, đây không phải giấc mơ của mình
Đây là tiên sinh đi vào giấc mơ của hắn
Lúc chiều tiên sinh lời nói mơ hồ, có lẽ là sau khi bị mình làm cảm động, do đó gửi mộng đến, báo cho mình biết thế gian này không có ai có thể trường sinh, bằng không mời xem sách sử, ngay cả Tam Hoàng Ngũ Đế và các vị quan thần của các triều đại đều không lưu đến, quay về cát bụi ở trần thế, bản thân làm sao có phẩm hạnh gì có thể vượt qua bọn họ
Nghĩ như vậy, nửa đời truy tìm thần tiên, chẳng phải là rơi công dã tràng
Ở trên đường hư vô mờ mịt lãng phí thời gian đến như vậy giờ mới tỉnh ngộ, thật là hồ đồ biết bao
Du Tri Châu không muốn thừa nhận, không muốn tin, cái kết quả này làm cho người ta hổ thẹn, cái ý tứ huyền bí kia như nhắc nhở hắn, làm cho hắn không thể không thừa nhận mà tin tưởng
Cũng may tiên sinh lại báo cho hắn biết, vì hắn mà chỉ ra một con đường
Là con đường thời kỳ Tam Hoàng Ngũ Đế và các quan đại thần ở triều đại trước này
Trên sách sử có lưu tên của bọn họ
Đây không phải là một loại dài hạn khác
"Hồ đồ..
"Mau..
Du Tri Châu ở trên giường thấp giọng nói
Người bên cạnh bị ồn ào làm cho tỉnh, còn tưởng rằng gần đây trong nhà có chuột ầm ĩ, chờ phát hiện ra không phải chuột liền chửi hắn điên, hắn cũng không để ý, chỉ gọi vợ ngủ trước, nhưng bản thân lại không buồn ngủ
Du Kiên Bạch à Du Kiên Bạch, sao ngươi vừa hồ đồ vừa mù quáng
Sao tiên sinh kia lại là thần tiên chứ?..
Đêm qua có sương, sáng hôm nay bầu trời có hơi xám, lá cây trong viện ngả vàng, khiến cho Dật Đô giống như đìu hiu hơn rất nhiều
Tống Du dưới tán cây Hoàng Mai, ngồi bên bàn đá vẽ tranh
Tam Hoa nương nương ở trên cành cây không nhúc nhích
Đây là lần thứ ba mèo tam thể làm mẫu rồi
Bức tranh vẽ mèo rất đơn giản, mực đặc với những nét mảnh vẽ ra mắt mũi miệng, và hai nét bút vẽ hai cái tai
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau đó thay mực, ngòi bút đi xuống, nước mực dọc theo trang giấy bị đẩy ra, chỉ cần vài nét, cơ thể và đầu của con mèo được vẽ ra, sau đó sửa một chút, đó là một con mèo trong bức tranh truyền thống
Sau đó vẽ ra cành cây, rắc chu sa trên quả mơ, nét vẽ thật thoải mái và dễ chịu
"Được rồi
Tam Hoa nương nương từ lâu không đứng yên được, nghe vậy lập tức từ trên nhánh cây nhảy xuống
"Là một con mèo đen
"Cũng không đen lắm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Mèo nhá nhem
"Giống Tam Hoa nương nương không
"Tam Hoa nương nương không biết chính mình có bộ dáng gì nữa, chỉ biết mình là con mèo tam thể
"Dựa vào Tam Hoa nương nương để vẽ
"Không phải mèo tam thể
"Ta chỉ có mực tàu
"Ồ..
Tam Hoa nương nương kéo dài âm cuối, nhìn chằm chằm vào con mèo nhỏ trong trang giấy Tuyên Thành:
"Hóa ra Tam Hoa nương nương có bộ dáng này, so với bức tượng bùn ở trong miếu không giống chút nào, tượng bằng gỗ cũng không giống..
vẫn giống bức tượng gỗ
Ngươi không thể lừa dối như vậy
Trên cây rõ ràng không có hoa
Nó nở vào mùa đông
Trên bức tranh lại có hoa
"Ta vẽ lên trước
"Ngươi vẽ bậy lên tranh
"..
Tống Du bất đắc dĩ lắc đầu, hạ bút xuống sờ đầu mèo tam thể
"Tam Hoa nương nương suy nghĩ một đêm, có muốn học pháp thuật nào chưa
"Nghĩ rồi, là Hỏa Hành
"Chọn rất được, năm đó lần đầu tiên ta học pháp thuật, cũng là học cái Hỏa Hành chi pháp này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tống Du ngồi ở trong phòng, đối diện với Tam Hoa nương nương nói :
"Nước là nền tảng của sự sống, hỏa là nguồn gốc của nền văn minh, mỗi người tu hành đều nên tìm hiểu con đường đi của lửa và nước, có phải Tam Hoa nương nương cũng nghĩ như vậy
"Lửa rất ấm áp
Rất tuyệt vời
"Gần như vậy
"Khi nào thì ta bắt đầu học
"Cho ta suy nghĩ một chút
Tống Du hơi suy tư
"Thừa dịp thời tiết chưa quá lạnh, ta muốn đi xem núi Thanh Thành tìm người bạn cũ của sư phụ ta, cũng mời hắn giúp ta mang thư trở về
Buổi sáng hôm nay xuất phát có lẽ sẽ tới kịp chân núi Thanh Thành, tìm được đạo giáo chắc đến tối, nói chung lúc đi lúc về không quá ba năm ngày, ba năm ngày sau, ta sẽ dạy cho Tam Hoa nương nương cách thở ra lửa đơn giản nhất