Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 770: Cảm Giác




Cả hai bức thư đều đã nhận được, lần trước sư phụ đã viết thư trả lời ngươi, tuy nhiên người nói lần sau sẽ đưa cho ngươi
Ta và sư phụ đều rất tốt, ở bên ngoài không cần nhung nhớ
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là do lão Bát Ca ở trong quan viết
"Sư phụ" là do Bát Ca dùng giọng điệu của Tống Du để gọi
Tống Du cũng không thất vọng
Đây là điều mà hắn đã đoán được
..
Tống Du cầm tờ giấy viết thư lên, lật tới lật lui quan sát
Ba ngày trước, khi Tưởng Đại Đỗ thần du tới Dật Châu, kết quả chỉ vừa nói dứt lời liền bị sư phụ hắn vội vàng đưa trở về, lúc đó hắn đã mơ hồ có cảm giác, có khả năng hắn sẽ không nhận được hồi âm
Cũng không phải căn cứ theo phân tích gì, cũng không nói ra được lại sao, chỉ là cho dù là người hay vật, sống chung lâu ngày, đương nhiên cũng sẽ trở nên quen thuộc
Có khi không cần suy nghĩ quá nhiều, trong đầu liền có một suy nghĩ lóe lên ngay lập tức, đó mới là kết quả phân tích chính xác nhất
Bức thư trong tay hắn cũng đã xác nhận được điều đó
Sư phụ hắn không chỉ không hồi âm lại cho hắn, mà còn dặn Hắc Vũ Đạo Gia không cần trả lời, tuy nhiên Hắc Vũ Đạo Gia và nàng vốn là bạn bè lâu năm, việc hắn có nghe theo nàng hay không, nghe theo mấy phần, trong lòng hắn cũng tự có phán đoán riêng
Thế là cuối cùng, hắn cũng vẫn trả lời, chỉ là viết rất ngắn
Còn về việc tại sao sư phụ lại không trả lời thư hắn..
Nguyên nhân đều nằm trong bức thư này..
Tống Du có thể cảm nhận được sinh cơ và tử khí ở trong thư
Mặc dù lão đạo nhà hắn chưa từng chạm tay vào bức thư này, có lẽ bức thư cũng đã được đặt ở trong hộp ba ngày, nhưng bên trong vẫn có tử khí nhàn nhạt
Nếu không xem xét cẩn thận thì khó mà cảm nhận được
Quả thực mấy năm nay, lão đạo nhà hắn cũng đã ngày càng già yếu, vì vậy khi đối mặt với thần hồn của Tưởng Đại Đỗ, nàng mới không gặp mặt lấy một lần, ngay cả một câu cũng không muốn nói, mà đã vội vàng để hắn quay về
"Gọi người tuổi trẻ không thương tiếc..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tống Du thở dài một hơi, đặt bức thư lên trên bàn
Mèo Tam Hoa cũng ngồi xổm ở trên bàn, cái đuôi vòng từ phía sau vòng tới quanh chân, nó cúi đầu sang bên cạnh, nhìn xuống bức thư một lát, sau đó nó nhanh chóng ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tống Du không chớp mắt
"Ông không vui à
"Có một ít
"Sư phụ ông không để ý tới ông, ông đau lòng à
"Cũng không phải
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Vậy tại sao
"Chỉ là..
Tống Du cúi đầu xuống đối mắt với nó, hắn im lặng một hồi lâu, sau đó mới nói
"Chỉ là cảm thấy có chút tiếc nuối mà thôi
"Tiếc nuối
Mèo Tam Hoa nhìn hắn chằm chằm
Tống Du không nói lời nào
Hai từ tiếc nuối đã khái quát hết tâm trạng hiện giờ của hắn..
Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người, chưa nói tới việc bản thân có thể nhìn thoáng ra được hay không, chỉ là hắn đã đoán ra ngày này sẽ tới từ lâu, trong lòng đã có sự chuẩn bị trước, nên cũng không đến mức có bao nhiêu đau lòng vì vấn đề này
Chỉ là dù thế nào đi nữa, trong lòng hắn vẫn cảm thấy tiếc nuối
Có lẽ là bởi vì chung sống với nhau lâu ngày
Hắn nên để người nếm thử mùi vị của quả ớt, sau khi ăn xong, hắn nên cùng người ngồi ở cửa đạo quan trò chuyện với thêm vài buổi tối, kể thật tỉ mỉ chuyện sau khi xuống núi, tính cách của hắn đã thay đổi ra sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn nên đi theo bên cạnh người mới đúng
"..
Tống Du không nói gì cả, chỉ dang hai tay ra trước mặt Tam Hoa nương nương, mèo Tam Hoa liền nhảy từ trên bàn qua, nó giẫm lên cánh tay của hắn rồi tiến lại gần nhìn hắn chằm chằm, gần đến mức chóp mũi cũng sắp chạm vào mặt của hắn, giống như làm như thế sẽ có thể biết được hắn đang suy nghĩ điều gì
Tống Du lại cầm bức thư lên
Chỉ là vài dòng ngắn ngủi, nhưng hai người cũng đã ở chung được hai mươi năm, nên rất quen thuộc với nhau, dù chỉ là mấy lời ngắn ngủi, ánh mắt hắn dường như có thể nhìn ra cuộc trò chuyện giữa lão đạo và lão Bát Ca
Ánh mắt hắn bỗng nhiên lấp lánh không yên, trong lòng cũng khó tránh khỏi trở nên nặng nề
"Ầm ầm
Một tiếng sấm vang lên ở bên ngoài
Sau khi tiếng sấm kết thúc, hình như lại có tiếng trống vang lên
Ngay sau đó là tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng vó ngựa dẫm lên vũng nước trên mặt đất không giống với tiếng khi mặt đường khô ráo, thêm vào đó là tiếng người không ngừng hét lớn "Tránh ra", trông có vẻ rất hốt hoảng
Âm thanh đó dừng lại ở ngoài cửa
Có người chạy vào trong viện rồi dừng lại ngoài cửa
"Tống tiên sinh
"Yêu ma đã tới tới
"Còn có hồng thủy
Giọng nói này đã kéo Tống Du ra khỏi dòng suy nghĩ
"..
Ánh mắt hắn lại lóe lên mấy cái, cuối cùng Tống Du vẫn không lên tiếng, chỉ yên lặng gấp lá thư lại sau đó đặt lá thư xuống, xếp gọn gàng để lại trong túi ống rồi đi ra cửa
Không thể không nói, yêu ma đến thật đúng lúc
Hắn cũng muốn cảm tạ bọn chúng một phen
"Mời dẫn đường
"Vâng
Trên đường đi, từ trên tường thành nhìn xuống..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.