"Mấy chục dặm đường..
Đổng Chỉ không khỏi lắc đầu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mấy chục dặm nghe có vẻ không xa, nhưng có thể bao vây hắn tới chết ở đây
"Túc hạ vốn tới từ Kinh Quang Châu, ngẫm lại cũng sẽ quay về Kinh Quang Châu, nếu đã như vậy, sau khi túc hạ rời khỏi đây nên đi về hướng Nam, sau khi chúng ta rời đi sẽ đi về hướng Đông, tới Triệu Châu
Có lẽ đầu mùa xuân năm sau mới từ Triệu Châu tới Hàn Châu
Tống Du nói với hắn
"Ngày mai sẽ đưa túc hạ rời đi
"Rời đi..
Đổng Chí lại lắc đầu
Hắn sợ ngay sau đó đạo sĩ sẽ dỗ hắn đi ngủ, đợi lúc hắn sắp ngủ hoặc khi hắn sắp tỉnh lại mới phát hiện ra bản thân vẫn đang nằm trong rừng cây đầy chướng khi, co ro thành một khối, sớm đã lạnh cóng không biết cảm giác, bên cạnh hắn đừng nói là đạo sĩ, đến đống lửa hay cháo bánh kê, cho dù là một con hươu thành tinh, một cây ngô đồng tránh gió cũng không có
May mà đạo sĩ không hề nói như vậy với hắn mà chỉ bảo hắn ăn từ từ, sau đó tiếp tục nói chuyện phiếm với hắn
Hỏi hắn đường từ Kinh Quang Châu tới Việt Châu có dễ đi hơn đường từ Triệu Châu tới Việt Châu không, hỏi hắn tình huống hiện giờ của Hàn Châu ra sao, có truyền thuyết, thần thoại hay danh lam thắng cảnh gì không, có những nơi nào nên đi khi du lịch thiên hạ không, sau đó còn hỏi hắn khi đi tới Việt Châu có gặp yêu ma quỷ quái gì không, nhìn thấy bao nhiêu nhà, trò chuyện cũng khá thoải mái
Cuối cùng cũng đã ăn xong chén cháo
Đổng Chí cảm thấy bản thân đã ấm lên, cũng mở lòng hơn, không hiểu tại sao hắn lại có một dự cảm không lành, trong lòng căng thẳng
Quả nhiên hắn nghe thấy đạo sĩ ở phía đối diện nói với mình
"Túc hạ vừa bị lạnh lại vừa bị đói, cơ thể đã suy nhược từ lâu, còn bị chướng khí xâm nhập, bây giờ ăn chút thức ăn lỏng ấm bụng, mặc dù đã tỉnh táo, nhưng cũng không nên quá mức mệt mỏi, nếu như không nghỉ ngơi cho tốt, sau khi rời khỏi đây chỉ sợ sẽ để lại hậu di chứng cả đời, vẫn là tạm thời ngủ một giấc trước đã
Sáng sớm ngày mai, chúng ta đương nhiên sẽ gọi túc hạ dậy, đưa ngươi rời đi, hãy thoải mái tinh thần
Đổng Chí nghe vậy, trong lòng thình thịch một tiếng
Tới rồi tới rồi, cuối cùng cũng đã tới, cảnh tượng này, cả cuộc trò chuyện này đều quen thuộc như vậy
Lúc này hắn mới nhớ ra..
Đúng vậy, nơi này có chướng khí, nếu không có linh phù giúp đỡ sẽ khiến người ta đầu choáng mắt hoa, làn da thối rữa, khóe miệng lở loét, bản thân hắn vậy mà lại không phát hiện ra, từ khi hắn tỉnh lại cho tới bây giờ vẫn luôn tỉnh táo, giống như chướng khí quanh quẩn bốn phía chỉ là sương mù bình thường mà thôi
"Xong đời..
Chỉ e giấc ngủ này sẽ không thể tỉnh lại được nữa, hoặc là vừa mới tỉnh lại sẽ quay về như cũ
Hắn thật sự không muốn ngủ
Nhưng không biết vì sao, hình như sau khi ăn uống no nê, cơ thể ấm áp, đương nhiên sau đó cũng sẽ có hơi buồn ngủ, cũng giống như lúc nãy đạo sĩ đã nói, hắn quả thực đã bị đói rét và chướng khí làm tổn thương cơ thể, lúc nãy còn chưa phát hiện ra, bây giờ vừa bị đạo sĩ nhắc nhở, tất cả mệt mỏi đều đã xuất hiện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hoặc có lẽ do giọng điệu của đạo sĩ bình tĩnh, dáng vẻ dịu dàng, giống như cao nhân thần tiên hạ phàm, thương hại người phàm chịu khổ, cộng thêm đống lửa đang cháy ở phía trước, trên người hắn đang đắp chăn mỏng khô ráo, đương nhiên cảm thấy yên tâm và buồn ngủ
Nói tóm lại, Đổng Chí chỉ cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, mí mắt đập vào nhau, mặc dù hắn không muốn ngủ, nhưng hiện tại hắn quả thực không thể chịu nổi, bản thân hắn còn chưa ra lệnh, cơ thể đã tự ngã xuống bên cạnh
Chỉ kịp mở mắt nhìn phía trước một cái
Chỉ thấy vẻ mặt đạo sĩ vẫn như cũ, dịu dàng bình tĩnh, tiểu nữ đồng kia vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh đạo sĩ, tò mò nhìn hắn chằm chằm, con ngựa đang nhai thứ gì đó ở bên cạnh, chim én đậu trên lưng ngựa cũng liếc sang nhìn hắn
Ánh mắt Đổng Chí híp lại, chìm vào giấc ngủ
Giấc ngủ này, hắn không hề có chút ý thức nào
Không giống như giấc ngủ bình thường, vẫn còn giữ lại vài suy nghĩ, biết bản thân đã ngủ được một lúc, tỉnh táo hơn, còn biết bản thân đã ngủ lâu hay nhanh, nhưng lúc này, Đổng Chí lại không như vậy, hắn thậm chí còn không biết bản thân đã ngủ một giấc, khoảng kí ức này giống như bị mất đi
Phảng phất không phải một đêm
Chỉ là vừa mới nhắm mắt, liền mở mắt ra ngay
"Á
Đổng Chí dường như bị ngạc nhiên mà tỉnh
Sau khi tỉnh dậy, hắn phát hiện trời đã sáng, bốn phía vẫn là chướng khí dày đặc, cây ngô đồng cao vút khổng lồ như như chiếc cột chống trời to lớn, xuyên thẳng vào sâu trong mây mù, không giống như nhân gian bình thường mà giống như thượng cổ yêu giới
Việc đầu tiên Đổng Chí làm là kiểm tra xung quanh, hắn phát hiện bản thân vẫn đắp chiếc chăn mỏng, đống lửa ở trước mặt chỉ còn lại đống than tro, con ngựa Tảo Hồng không có dây cương kia đang đứng ở vị trí không xa so với tối hôm qua, miệng nó vẫn đang nhai nuốt thứ gì đó, còn đạo sĩ và tiểu nữ đồng vẫn ngồi ở bên cạnh hắn, hình như đã sắp xếp đồ đạc xong, nhìn hắn chằm chằm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]