Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 82: Thì Ra Là Vậy




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Nói cũng có lý
"Chúng ta cũng có quy tắc riêng
Người đàn ông trung niên bưng bát cơm lên, vừa ăn vừa nói: "Chúng ta chỉ lấy quan ngân, không lấy tiền đồng bạc vụn
Nếu như bị cao nhân nhìn thấy hoặc có người nghi ngờ, phàm chỉ cần người đó tìm tới trước mặt chúng ta nói ra lai lịch của mình, chúng ta nhất định sẽ trả tiền lại
"Thì ra là vậy
Tống Du lại suy nghĩ một lúc
Một thỏi quan ngân của Đại Yến bằng mười lượng
Người kia chỉ lấy quan ngân, không lấy tiền đồng, bạc vụn, nguyên nhân đầu tiên là để thuận tiện mang theo, một nguyên nhân nữa là cũng có thể căn cứ giá tiền mà loại bỏ đi những kẻ bần cùng, cũng coi như một dạng cướp của người giàu chia cho người nghèo
Ngoài ra còn có một lý do nữa chính là có thể tránh bị người ta báo quan
Người trong giang hồ vẫn chú ý lẫn nhau
Những năm này không thể sánh được với kiếp sau, bách tính bình thường không mấy tin tưởng quan phủ, nếu người trong giang hồ gặp chuyện sẽ giải quyết bằng phương thức của người trong giang hồ, người nào báo quan sẽ bị những người cùng ngành coi như trò cười
Mà người giàu có quyền quý sẽ không chú ý mấy đồng bạc của mình bị một người đàn ông cách xa mình hai trượng trộm mất, cho dù có nhìn ra, họ cũng chỉ cần lấy lại tiền, vì sợ bị người trong giang hồ báo thù nên sẽ không đi báo quan
Thực ra nguy hiểm đã được giảm xuống tối thiểu
Càng làm, nguy hiểm sẽ càng ít đi
Chẳng qua Tống Du vẫn đứng đó, tiếp tục hỏi
"Túc hạ không sợ quan phủ truy hỏi sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghe thấy lời này, người đàn ông trung niên híp mắt lại, động tác ăn cơm của hắn hơi ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Tống Du
"Đạo gia đang nói đùa với chúng ta ư
"Ta chỉ tò mò mà thôi
Vẻ mặt Tống Du không hề thay đổi
"Túc hạ vốn thông thạo ảo thuật, nếu như gặp được bổ đầu có kinh nghiệm, khi xảy ra chuyện như vậy, người đầu tiên bị nghi ngờ e rằng chính là túc hạ
"Đạo gia đang bị mắc kẹt trong nhận thức của chính mình
Trong mắt của đa số mọi người, đây chẳng qua cũng chỉ là thủ thuật che tai che mắt mà thôi, cho dù người ta có biết bên trong có điều khuất tất, thì mấy người có thể nghĩ tới việc cách không lấy đồ, cho dù có người kịp phản ứng lại, chúng ta cũng đã rời khỏi đó lâu rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Thì ra là vậy, đa tạ chỉ giáo
Tống Du như còn có điều suy nghĩ, vừa nói vừa gật đầu
"Phải chăng đạo gia còn có chuyện gì
"Vậy ta bèn xin cáo từ
"Đạo gia
Tống Du đang định rời đi, lại bị người đàn ông ấy gọi lại
Người đàn ông nọ giống như vẫn còn chưa yên tâm, vừa đánh giá hắn, vừa nói
"Chớ báo quan
Tống Du đối diện với ánh mắt của người đàn ông, hắn suy nghĩ một lát rồi mới gật đầu
"Được
Người đàn ông nọ rất tự nhiên mà nói với hắn, không nên mắc kẹt trong chính nhận thức của mình
Người đàn ông này là một người tinh tế, mặc dù Tống Du không phải người trong giang hồ, nhưng hắn nguyện ý coi trọng người này một lần
Lần này hắn sẽ không báo quan
Chỉ là coi trọng thì coi trọng, nhưng không thể biến đen thành trắng, lẫn lộn đúng sai phải trái
La bổ đầu có nhiều kinh nghiệm phá án phong phú nên chắc chắn sẽ cảm thấy nghi ngờ, đến lúc đó liệu La bổ đầu có tới tìm hắn hay không còn chưa biết được
Chỉ là không biết hắn chạy nhanh hơn hay là La bổ đầu đuổi theo nhanh hơn
..
"Đạo sĩ, vừa nãy ngươi nói gì với người kia vậy
"Hắn trộm tiền của ta
"Dạ
Hả
Cô bé bỗng nhiên dừng bước, không đi nữa
Nhìn cái dáng vẻ đó, giống như cô bé muốn đi cướp về
"Ta đã tìm hắn ta về rồi
"Cắn chết hắn
"Làm người không thể hành động như vậy
"Đánh chết
"Chuyện này không phải là vấn đề cắn chết và đánh chết
Tống Du xoa đầu cô bé, dựa vào chiều cao của cô bé, hắn vừa duỗi tay đã chạm đến, chiều cao vừa vặn:
"Ngươi phạm lỗi lầm lớn thế nào thì phải chịu sự trừng phạt nặng như thế, không thể nói rằng người khác ăn trộm một chút tiền của mình thì mình đánh chết người ta, làm như vậy không phù hợp với quy củ của con người
"Ồ
Cô bé gật đầu, có chút đăm chiêu
Lúc Tống Du tưởng rằng nàng đã hiểu ra vài điều gì đó, hay là thu hoạch được gì, thì chỉ thấy nàng chỉ tay vào hắn rồi hỏi:
"Ngươi ăn tiên đan không
"Cái gì cơ
"Tiên đan
"
Tống Du không hiểu
Cúi đầu xuống xem..
Một bàn tay nhỏ, lòng bàn tay trắng nõn, vô cùng xinh đẹp, giữa lòng bàn tay có một viên đan nhỏ, vô cùng nhỏ
Cô bé ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt trắng trẻo, vẻ mặt rất nghiêm túc
"Đây là cái gì
"Tiên đan
Cô bé có vẻ tin tưởng không chút nghi ngờ về điều này
"Từ đâu ra đấy
"Tìm thấy đó
"Tìm thấy ở đâu
"Trong mũi nè
"..
Nhất thời Tống Du cạn lời
Mà cô bé kia lại thúc giục hỏi:
"Ngươi ăn không
"Không ăn
"Tại sao chứ
"Sau này đừng có tìm mấy loại linh đan như này
"Ngươi không ăn thì ta ăn
"Bốp..

Sao ngươi làm rơi linh đan của ta
"Sau này đừng ăn loại này
Hai bóng một lớn một nhỏ càng đi càng xa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.