Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 847: Việc Kinh Doanh




Gia đình phú quý, bảo tiêu giang hồ thậm chí là những thế lực giang hồ khác không truyền thừa võ nghệ đều có thể đưa người lên núi học võ nghệ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tuy nhiên những người này phải trả một số tiền phong phú, vừa phải trả tiền ăn ở trong thời gian con cháu nhà mình ở trên núi, vừa phải trả học phí cho môn phái, có vài môn phái kiếm tiền dựa vào điều này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thực tế, cách học này không dễ học nên bản lĩnh gì, tuy nhiên chỉ cần ngươi có thiên phú không tệ vẫn có thể học được gì đó
Sau khi học xong, ngươi đến từ đâu sẽ về lại đó, sau này, cho dù ngươi làm gì, dùng võ nghệ để tòng quân cũng được, đi theo các trưởng bối trong nhà làm giang hồ áp tiêu cũng được, môn phái đều sẽ không quản
Nhóm thứ hai là nhóm không thu tiền, giống như Ngô nữ hiệp
Nhóm này đa phần là cô nhi có thiên phú được môn phái nuôi dưỡng
Không cha không nương, môn phái nuôi ngươi trưởng thành, đương nhiên môn phái chính là nhà của ngươi
Nếu đã là nhà của ngươi, đương nhiên sẽ quản lý chi phí ăn mặc của ngươi
Song song đó, cho dù sau này ngươi đã học xong, ngươi cũng vẫn là đệ tử trong phái, thông thường, cả đời này ngươi đều phải làm việc cho môn phái, đương nhiên cũng sẽ được hưởng thụ những lợi ích do môn phái mang tới, nắm giữ quyền lợi của môn phái
Nhóm thứ nhất mang tới lợi ích trực tiếp cho môn phái
Nhóm thứ hai tăng cường thế lực cho môn phái, thế lực càng lớn, cho dù tham gia làm áp tiêu, làm việc giúp người khác, hay làm những việc kinh doanh cả trắng lẫn đen đều sẽ thuận tiện hơn nhiều
Cũng có người nằm giữa cả hai nhóm, những đệ tử này sẽ nộp ít tiền hơn hoặc không phải trả tiền, nhưng sau khi học xong không thể lập tức xuống núi mà phải ở lại làm việc cho môn phái bao nhiêu năm thì mới khôi phục lại tự do
Người giang hồ cũng phải ăn cơm, chi phí ăn mặc đều là tiền, các môn phái giang hồ cũng phải có phương pháp nuôi sống bản thân
Tuy nhiên cho dù như vậy, đa phần những môn phái giang hồ truyền thừa võ nghệ này đều không thể gọi là giàu có, thua xa những môn phái kinh doanh lợi ích
Hiện giờ, Kinh Lôi Kiếm Phái vừa mới hình thành, thiếu thốn tiền tài, phần lớn đều nhờ vào con cái của những gia đình giàu có, Tống Du nghĩ bọn hắn đã đưa con cháu mình vào sơn môn, có lẽ cũng không thiếu thứ gì, nhưng dù sao đám trẻ này cũng là tiểu hài tử, ở trong núi dù có tiền cũng không mua được thứ gì, bèn nhờ Tam Hoa nương nương hái ít quả dại chia sẻ cho bọn chúng ăn, không uổng công bọn chúng hở chút lại gọi nó là sơ tỷ, khiến nó cảm thấy vui vẻ như vậy
Tam Hoa nương nương vốn thông minh, biết nghe lời, rất giỏi tiếp thu lời khuyên bảo, nó thật sự đã nhờ chim én giúp đỡ, cùng đi vào trong núi hái rất nhiều quả dại, sau đó lại tiếp tục đi dạo
Phàm những ai gọi nó là sư tỷ, nó đều chia ít trái cây cho người ta
Quả dại vừa chín, mùi vị ngọt thơm, lại rất hiếm có, cho dù là con cháu nhà vương hầu cũng rất khó mà không thích ăn
Đám tiểu hài đang luyện võ nhanh chóng vây quanh nó, cung kính thận trọng, cũng rất lễ phép
Thấy người vây lại càng nhiều, ai nấy đều gọi mình là sư tỷ, Tam Hoa nương nương rất hài lòng
..
Bảy ngày này, đạo sĩ đã hưởng thụ mọi đãi ngộ ở trong môn
Thế nhưng Thư Nhất Phàm vẫn chưa trở về
Đạo sĩ cũng không nói gì cả, chỉ làm theo kế hoạch ban đầu, sắp xếp hành lý xong xuôi, hắn bèn nói lời từ biệt với La quản sự, sau đó đưa tiểu nữ đồng rời đi
Trên đường đi qua môn phái, không ít hài tử ở trong sân đang chia thành từng nhóm nhỏ luyện kiếm, nhìn thấy tiểu nữ đồng đi theo đạo sĩ và ngựa Tảo Hồng ra ngoài, lúc này, bọn chúng mới biết, nó không phải là sư tỷ ở trong môn phái, chỉ là người đi theo đạo sĩ tới trong môn làm khách
Thế nhưng khi nhìn thấy đạo sĩ và ngựa Tảo Hồng, không hiểu tại sao bọn chúng lại cảm thấy quen thuộc, giống như vị thần tiên mà chúng vừa được nghe kể trong chuyện
Tiểu nữ đồng cũng quay đầu lại đối mặt với bọn chúng
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ cả đời này, nó rất khó gặp lại những người ở đây thêm lần nữa
"Tam Hoa nương nương có muốn nói lời từ biệt với bọn hắn không
"Nói lời từ biệt à-"
"Chính là học theo dáng vẻ của Thư mỗ, ôm quyền nói 1 tiếng cáo từ là được
"Cáo từ..
Tiểu nữ đồng nâng tay ôm quyền, giọng nói trong trẻo
Tống Du lộ ra ý cười, bước chân không hề ngừng lại
Ra khỏi sơn môn, đạo sĩ cũng không lập tức xuống núi, mà đứng ở trước cửa sơn môn ngẩng đầu nhìn lên trên núi
Núi Vụ Sơn này vừa cao vừa lớn, từ đây nhìn lên, chỉ có thể nhìn thấy mây mù dày đặc thấp thoáng giữa bầu trời, không biết phía trên cao tới mức nào, chỉ nghe La quản sự nói, từ dưới chân núi đi tới đây cũng mất nửa ngày, từ đây đi lên đỉnh núi lại mất thêm nửa ngày nữa, cho dù là người luyện võ cũng phải tốn 1,2 canh giờ
Đạo sĩ suy nghĩ một hồi, lại tiếp tục cất bước

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.