Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 85: Nụ Cười Hài Lòng




Xuất Vân cũng tiếp lời:
"Chúng ta vẫn luôn lo lắng, lo rằng khi chúng ta tìm được đạo huynh, đạo huynh lại mua được la ngựa rồi, như vậy chúng ta chỉ có thể dắt nó về
Hiện tại xem ra, chúng ta may mắn không phải làm vậy
Tống Du nhìn hai người họ
Khả năng chống lạnh của đạo y thực sự có hạn, trong đêm đông lạnh giá này, hai người họ mặt tái đi vì lạnh, riêng ban đêm trời có sương mù, đầu lông mày và đầu tóc của họ đều ướt đẫm, có lẽ là trời lạnh và ẩm thấp hơn
Mà ngựa này chắc không phải ngựa tồi
Tuy dáng dấp không cao, bề ngoài không đẹp, nó không được coi là một con ngựa cao lớn, nhưng có thể thấy nó có cái đầu to cổ ngắn, vóc dáng cường tráng, ngực rộng bờm dài, da dày lông rậm, rõ ràng là ngựa Bắc Nguyên
Đa phần chất lượng ngựa Bắc Nguyên không được coi là tốt, nhưng cũng chính ngựa Bắc Nguyên lại thích hợp nhất để lặn lội đường xa
Tống Du đứng yên, đôi mắt chớp chớp
Hai người kia trong lòng không yên
Cứ như vậy vài giây sau, Tống Du duỗi tay ra, trên mặt mang theo nụ cười dắt ngựa qua phía mình
"Đa tạ
Hai người vội thở phào một hơi
"Đạo huynh cần gì phải khách khí
"Nửa đêm trời rất lạnh, mau vào trong phòng sưởi ấm
"Không làm phiền huynh nhiều nữa
Ứng Phong vội nói:
"Chúng ta ra ngoài đã lâu, vẫn nên là mau chóng quay về thì tốt hơn
"Cung của ta có quan hệ tốt với Thanh Tiêu Quan ở Tây Thành, các trưởng lão đều đang ở Thanh Tiêu Quan
Xuất Vân nói thêm:
"Đêm khuya có rất nhiều trộm, nếu chúng ta không quay về, các trưởng lão hẳn là lo lắng, hay là ngày mai chúng ta đến thăm đạo huynh
"Sư muội nói đúng, ngày mai còn phải đến đi hội miếu mua đồ
"Đạo huynh cẩn thận, con ngựa này còn nhỏ, tính tình có khả năng còn chưa ổn định
"Đạo huynh tự có phương pháp tu hành
"Nói cũng phải
"Ngựa ơi ngựa à, sau này ngươi phải nghe lời huynh ấy, có thể cùng đạo huynh ngao du khắp nơi, do phúc của ngươi tu luyện mấy kiếp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chúng ta muốn cũng không được
"Đạo huynh, chúng ta phải cáo từ rồi
Hai người ngươi một câu ta một câu, kết hợp hoàn hảo, cảm thấy vô cùng kì diệu
Tống Du đành phải nhìn họ đi xa dần
Hắn quay lại nhìn con ngựa lần nữa, quả thực là một con ngựa còn rất trẻ, không thể không làm hắn thở dài, khó có thể nói tu vi đạo hành của Quang Hoa Tử như thế nào, nhưng việc đối nhân xử thế và kỹ năng tính toán của họ cực kỳ cao, đời này lão đạo nhất định không thành tiên, nhưng đã thành tinh
"Phù..
Con ngựa đỏ thẫm khịt mũi
"Hừ..
Tống Du điềm tĩnh nói với nó:
"Chúng ta đang ở trong thành vẫn mong ngươi yên lặng một chút, khi nào rảnh ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài rong chơi
Quả nhiên con ngựa đỏ bình tĩnh trở lại
Nào có dáng vẻ cảm xúc không ổn định
Tống Du cũng nở nột nụ cười hài lòng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tam Hoa nương nương ngẩng cao đầu, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm con ngựa, đôi mắt lấp lánh như sao, sau khi hai đạo sĩ rời đi, dạo quanh chợ La Mã nó vội hỏi:
"Con ngựa này được không
"Tất nhiên là được
Tam Hoa nương nương vừa nghe, càng thấy vui không chịu nổi
Tống Du suy nghĩ cả một ngày, đại khái cũng đoán được suy nghĩ của nàng, không đến mức là hiểu được toàn bộ, nhưng cũng không cần thiết, giữa người với người còn chẳng thể hoàn toàn thấu hiểu lòng nhau nữa là giữa người với mèo
Hơn nữa con ngựa này, có màu mận chín phổ biến, hình thể ngựa Bắc Nguyên không được xem là cao to, trong bầy ngựa Bắc Nguyên nó cũng được xem là thấp, song đa phần hắn cũng chỉ cần lúc nó thồ hành lý, từ từ đi đường, hơn nữa cũng không cần khẩn trương, gấp rút như hành quân, ngược lại cũng không mong nó thật cường tráng
Tống Du đóng cửa sân, dắt ngựa đến rừng trúc, mới nói:
"Điều kiện của tiểu viện đơn sơ, không có chuồng ngựa, tạm thời để ngươi ở đây thật uỷ khuất cho ngươi
Ngày thường đừng làm ồn, sáng mai ta sẽ đi mua cỏ khô cho ngươi
Con ngựa đứng bất động, quả nhiên không có lên tiếng
"Sau này ta có vượt núi vượt sông, làm phiền các hạ đồng hành cũng ta, chở hành lý thay ta, ta cũng nhất định sẽ không bạc đãi với ngươi
Vừa nói, Tống Du vừa chắp tay làm lễ với nó
Nói đến cũng thần kì, mặc dù con ngựa này vẫn đứng yên, nhưng hắn nhìn thấy đôi mắt tối đen của nó chớp chớp, nhưng lại giống như đã nghe hiểu
Đúng lúc này, bên ngoài lại có tiếng đập cửa
Tam Hoa nương nương khó lắm mới rời mắt khỏi trên người con ngựa lớn, thong thả đi ra ngoài mở cửa
Người đứng bên ngoài là La bổ đầu
Áo tạo giày tạo*, bên hông đeo bội đao
*trang phục của quan chức cấp dưới
Mấy ngày nay ở hội miếu miếu Nhạc Vương, rất nhiều người giang hồ tới thành, tốt xấu lẫn lộn, thị vệ cũng thay thước sắt bằng dao thép
Hôm nay người hắn nhìn thấy lại là một cô bé, trong mắt La bổ đầu có hơi khác nhưng không thể hiện ra ngoài, cũng duy trì thoả thuận ngầm không gọi nàng là Tam Hoa nương nương, chỉ chắp tay hỏi:
"Tiên sinh đã về rồi đấy à
"Đã trở về rồi..
Tam Hoa nương nương vừa nói xong, quay đầu nhìn lại, Tống Du đã tự đi tới
"Bổ đầu vẫn chưa hết giờ làm sao
"Còn có một vụ án bí ẩn nữa, ta đến xin thỉnh giáo tiên sinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.