Nó vốn cảm thấy sợ hãi
Một con mèo to lớn như vậy, ai nhìn thấy mà không sợ
Nhưng nó lại nhớ tới lời của đạo sĩ lúc trước, nghĩ tới việc Tam Hoa nương nương pháp lực cao cường, thần thông quảng đại, nghĩ tới đạo sĩ nhà mình đang ở ngay sau lưng
Thế là nó liền cố nén sợ hãi, bước lên phía trước, phun chân hỏa ra, lúc này mới dọa lui mãnh hổ
Mặc dù con hổ này vẫn chưa thành tinh nhưng vẫn rất nhanh nhẹn
Có mấy con hổ còn có vết thương trên người
Nhìn giống như vết thương do kiếm
Đạo sĩ lại ngẩng đầu, ngước mắt nhìn lên trên
Hắn đang ở trên sườn núi, không biết ngọn núi này cao bao nhiêu, tuy nhiên ngẫm lại, đỉnh núi đã không còn cách bao xa nữa
Đạo sĩ đã ngửi thấy yêu khí
Hắn lập tức mỉm cười, vừa đi vừa nói với Tam Hoa nương nương
"Tam Hoa nương nương có biết tại sao mình rất giỏi không
"Tại sao
"Thật ra hổ vốn là vua ở trong núi, lại là bách thú vương, có vài loài mặc dù đã tu thành yêu, nhưng khi nhìn thấy hổ, cho dù chỉ là hổ bình thường, thấy dáng vẻ hung dữ, uy nghiêm của nó, cả người liền mềm nhũn, không dám đối đầu với nó
Thậm chí rất nhiều yêu quái mặc dù có đạo hạnh cao hơn, nhưng khi nhìn thấy hổ yêu đắc đạo vẫn vô cùng sợ hãi giống như chuột thấy mèo
Thậm chí có vài yêu quái rõ ràng có thể đánh thắng được hổ yêu, nhưng lại thành ra đánh không lại
Đạo sĩ xoay đầu lại, đối mắt với mèo Tam Hoa vẫn còn đang sững sờ, đạo sĩ bật cười nói tiếp
"Tuy nhiên mặc dù Tam Hoa nương nương là mèo, lại còn là Thần Miêu, ắt hẳn có thần uy cái thế, dũng khí siêu phàm, Tam Hoa nương nương có thể khắc chế nổi sợ với mãnh hổ, có thể phun lửa, mặc dù rất không tầm thường, nhưng ta sớm đã ngờ tới
"Sớm đã ngờ tới..
Tam Hoa nương nương sững sờ một hồi, nó không khỏi hít sâu một hơi, sau đó thở ra
Lúc này, trong đầu nó cảm thấy không thể giải thích nổi..
Rốt cuộc đạo sĩ đang nói gì
Gì mà rất tài giỏi, rồi sớm đã ngờ tới
Há chẳng phải là càng tài giỏi hơn à
Trong lòng nó vốn vẫn còn hơi sợ hãi, nghe đạo sĩ nói như vậy, chút hơi sợ đó liền biến mất không còn tăm hơi
..
"Gầm
Một tiếng rống giận rung trời vang lên
Chợt nghe một tiếng vang ở trong rừng, một con Cự Hổ bị thương chưa khỏi đi từ trong rừng ra, đánh về phía đám người
Mặc dù khoảng cách không ngắn, nhưng tốc độ của mãnh hổ nhanh tới mức con người khó mà tưởng tượng nổi, đợi đến khi mọi người nhìn thấy hoa văn sặc sỡ ở bên trong bụi cỏ, nó đã nhanh chóng phóng đại ở trước mắt, dường như trong chỉ chớp mắt đã đi tới bên cạnh
Mấy con sói may mắn được Tam Hoa nương nương chọn làm quân tiên phong mở đường đứng ở phía trước ngăn con hổ lại
Mặc dù đạo hạnh của con hổ này không cao, thế nhưng nó đã thành tinh, cho dù mấy con sói này vốn là sói thủ hạ của Lang Vương thảo nguyên, cũng bị tiếng rống to này chấn động không nhẹ, hầu như đều đứng yên sững sờ
Chỉ có một con sói ngu ngốc gan lớn vẫn dám đánh về phía mãnh hổ to lớn, sau đó bị mãnh hổ bước tới dùng một cái tát nhẹ nhàng đánh bay đi
Lúc con sói rơi xuống đất, nó dường như đã không còn nhúc nhích, chỉ giãy giụa hai cái rồi lập tức biến thành một làn khói đen, trôi dạt giữa không trung, bay về lại lá cờ
Tam Hoa nương nương mở to hai mắt
Nó vốn nên cảm thấy sợ hãi mãnh hổ, vốn nên bị âm thanh vang vọng chấn động lòng người của chúa tể sơn lâm hù dọa, nhưng lúc này, nó chỉ hít sâu một hơi, giống như không hề bị ảnh hưởng, sắc mặt nó cứng lại, tụ lực há miệng thổi một hơi..
"Phù
Một luồng chân hỏa thổi ra, thiêu đổi không khí đến mức biến dạng
Ngọn lửa hướng về phía trước, hơi nóng cũng đánh tới từ phía sau, không khí trở nên nóng bừng, lá vàng trong rừng lá xào xạc một tiếng, bị ngọn lửa bùng lên thiêu đốt, lá xanh thì sôi sùng sục phun ra bọng nước
Mãnh hổ nhanh chóng đánh tới, mỗi một bước đi, da hổ như tơ lụa cũng dập dờn ở trên người nó, bị ánh sáng phản chiếu giống như gợn sóng
Trong khi gợn sóng lại phác hoạ ra hình dáng bắp thịt khỏe mạnh, cân đối, mỗi một chớp mắt, nó đều thể hiện tốc độ và sức mạnh của mình, sự kết hợp giữa sức mạnh và thẫm mỹ, khiến người ta sợ hãi thán phục
Khi mãnh hổ ngẩng đầu nhìn lên, ngọn lửa đã phản chiếu trong mắt nó
Hơi nóng đã đập vào mặt
Hai bên còn chưa tiếp xúc nhau, chỉ thông qua hơi nóng và linh vận, con hổ liền biết ngay ngọn lửa này không hề tầm thường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong đôi mắt tròn xoe vốn dĩ vô tình của nó cũng hiện lên mấy phần sợ hãi, mãnh hổ vội vàng dừng bước lại, nghiêng người sang một bên, nhanh nhẹn đi vào bên trong bụi cỏ, né tránh ngọn lửa đánh tới
Khí thế đang lao tới cũng vì thế mà ngừng lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]