Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 913: Ta Có Một Suy Nghĩ




Tống Du vừa nói vừa đi tới, ngồi xuống bên cạnh nó, nhìn nó đang nghiêm túc kiếm tiền bèn nói
"Hoàn toàn trái ngược nhau
"Hoàn toàn trái ngược nhau - "
Tiểu nữ đồng theo bản năng lặp lại lời của hắn, bây giờ, toàn bộ sức chú ý của nó đều tập trung hết lên đống ngân lượng
"Ta có một suy nghĩ như vậy
"Suy nghĩ gì
Tiểu nữ đồng đang cầm một thỏi bạc lên, bởi vì công nghệ chế tạo không tốt, nên trên thỏi bạc có chi chít lỗ thủng, nó nâng thỏi bạc lên nhìn kỹ, như thể muốn đặt cả con mắt vào trong để nhìn cho rõ ở bên trong có những gì, nghe vậy, nó cũng không nhịn được tạm thời thu hồi ánh mắt sắp sửa xuyên thấu vào bên trong thỏi bạc, cúi đầu xuống nghiêm túc nhìn chằm chằm đạo sĩ
"Trà đắt hơn nước, Tam Hoa nương nương uống vào cảm thấy rất đắng, chi bằng không uống nữa
"Chi bằng không uống nữa
Tiểu nữ đồng không thể không đồng ý
"Cũng giống vậy
Đạo sĩ ngừng lại
"Rượu còn đắt hơn trà, Tam Hoa nương nương uống rượu cảm thấy giống như nước, chi bằng cũng không uống nữa
"Chi bằng không uống nữa
"Vậy lần sau, lúc ta rót rượu sẽ không rót cho Tam Hoa nương nương nữa mà đổi thành nước lọc, Tam Hoa nương nương cũng đừng cảm thấy ta đối xử khác với Tam Hoa nương nương
Nếu người khác rót rượu cho Tam Hoa nương nương, Tam Hoa nương nương hãy nói tuổi của mình còn nhỏ, không uống rượu là được
"Biết rồi, biết rồi..
Tam Hoa nương nương trả lời rất qua loa, sau đó nó lại vội vàng đưa thỏi bạc lên quan sát
Đạo sĩ gật đầu, lại bớt đi một chuyện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiền thưởng, tiền thù lao đã cầm trên tay, mứt quả cũng đã mua
Cũng nhờ Tam Hoa nương nương có tiền lương cao, mấy ngày tiếp theo, cuộc sống của đạo sĩ và con mèo ở kinh thành trôi qua rất tốt
..
Bất tri bất giác đã tới mùa đông
Có hoạn quan đi tới đường Liễu Thụ, truyền lời mời của Hoàng Đế tới tham dự dạ yến trong cung
Đạo sĩ liền đồng ý, vài ngày sau, thời gian đã tới, hắn sắp xếp đơn giản, mang theo Tam Hoa nương nương đi theo hoạn quan tiến cung
Yến tiệc chính thức của hoàng thất Đại Yến đều được tổ chức vào buổi trưa, đại yến quần thần hay tiệc ăn mừng đều được tiến hành vào buổi trưa, còn dạ yến thì chủ yếu mang tính chất cá nhân hoặc nặng ý nghĩa giải trí
Lúc Tống Du tiến cung đã là hoàng hôn
Hoàng cung bây giờ cũng giống như hoàng cung hắn nhìn thấy mấy năm trước, dường như không có gì thay đổi, dưới ánh nắng chiều tà, vẻ đẹp tuyệt vời của kiến trúc hiện lên trước mặt đạo sĩ
Đến cung Trường Nhạc, nhìn thấy hoàng đế, hoàng đế đã già hơn ba năm trước rất nhiều
Tống Du không khỏi dừng bước, đối mắt với hoàng đế
Có đôi khi, sự già yếu của con người cũng chỉ diễn ra trong 1,2 năm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mặc dù hắn và lão hoàng đế đã hơn 3,5 năm chưa gặp lại, nhưng hôm nay tóc của hoàng đế đã bạc trắng, tuổi già sức yếu, thay đổi rất nhiều, hắn chỉ có thể cảm thán, trên thế gian này quả thật không ai thắng được thời gian
Lão hoàng đế dẫn đầu ra nghênh đón hắn
"Tiên sinh cuối cùng cũng đã tới..
Lúc này, đạo sĩ mới thu hồi ánh mắt và lòng cảm thán, hắn bình tĩnh đứng yên tại chỗ, đưa tay lên thi lễ
"Gặp mặt bệ hạ
"Quốc sư không có mặt ở Trường Kinh, sức khỏe của trẫm cũng không tốt lắm, nên không biết tiên sinh đã hồi kinh, thời gian trước, khi mời Trần Tử Nghị vào cung dạ đàm, nghe hắn nói trẫm mới biết được tin này, phải điều dưỡng cơ thể mới dám mời tiên sinh vào cung tham dự dạ yến, tránh cho tiên sinh chê cười
Lúc này, lão hoàng đế giống như là một lão giả tầm thường, hăn đứng trước mặt đạo sĩ, ngẩng đầu lên nhìn đạo sĩ, giọng điệu cũng trở nên kéo dài, cảm thán
"Tiên sinh dường như vẫn giống như 3 năm trước, không có bất kỳ thay đổi nào
"Bệ hạ đã thay đổi không ít
Lời nói của đạo sĩ có phần thổn thức
Nội thị trong cung đứng bên cạnh nghe vậy, không nhịn được hướng ánh mắt nhìn về phía đạo sĩ
Nếu lời như vậy được nói ra từ miệng người khác, chắc chắn sẽ bị quát mắng
Bây giờ rõ ràng hoàng đế đã dặn dò, nên không ai dám mở miệng nói chuyện
Lão hoàng đế cũng không tức giận, chỉ cảm thán không thôi
"Trẫm già rồi
"Sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường trên thế gian, có ai mà không già đi chứ
"Tiên sinh mau ngồi đi
Lão hoàng đế tự mình đón hắn tới chỗ ngồi ở bên cạnh
Trừ vị trí chủ tọa ở bên trên, bên dưới còn sắp xếp 3 chiếc bàn, 1 góc chỉ có một chiếc bàn, là vị trí của 1 quan viên râu dài, tế tướng của Đại Yến
Góc còn lại là 2 chiếc bàn đặt sát nhau, trừ bàn của Tống Du ra chính là chiếc bàn được chuẩn bị cho Tam Hoa nương nương, tuy nhiên Tống Du vẫn gọi mèo Tam Hoa tới ngồi bên cạnh mình
Mèo Tam Hoa cũng rất thành thật, nó ngoan ngoãn ngồi ở cạnh chân đạo sĩ, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm hoàng đế
"Con mèo nhà tiên sinh cũng không thay đổi là bao
Nghe thấy giọng của Hoàng Đế ở vị trí chủ vị, biểu cảm của con mèo rõ ràng có chút thay đổi, dường như không quá tán đồng
Hoàng để tuổi đã cao, hi vọng bản thân không thay đổi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Con mèo vẫn còn nhỏ, chỉ mong mình lớn lên nhanh
Đương nhiên Tống Du hiểu ý của nó, hắn cười nói với hoàng đế

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.