Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 936: Nhầm Lẫn




Một nữ tử xinh đẹp khẽ khom người xuống, nàng cúi đầu nhanh chóng đi từ bên trong ra, khi nàng vừa ngẩng đầu lên, đối mặt với mọi người, mọi người đều bị ánh mắt của nàng dọa cho một trận
Hốc mắt của nàng đỏ bừng, nước mắt giàn giụa, khóe môi mấp máy, biểu cảm trên gương mặt vô cùng bi thương
"Chủ nhân bệnh nặng, đã vĩnh biệt cõi đời
"..
Trong đại sảnh im lặng tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi
Tất cả mọi người đều thẫn thờ
Một hồi lâu sau mới có giọng nói vang lên
"Hả
Ngươi..
"Ngươi nói nhăng nói cuội gì thế..
"Đúng vậy, sao điều này có thể xảy ra được
"Ban nãy, Vãn Giang cô nương còn đang đánh đàn, đãi khách ở trên lầu, tiếng đàn thánh thót như thế, tựa như tiên nhạc, làm sao có thể đột nhiên xảy ra tin dữ như thế
"Tiểu tỳ nữ này
Ngươi không được ăn nói lung tung
"Có phải có gì đó nhầm lẫn không
"Lúc nãy, Diêm mỗ mới nghe Vãn Giang tiên sinh đánh đàn, tiếng đàn hàm chứa vui vẻ không hề giả chút nào, rõ ràng bệnh đã tốt lên, cho dù, cho dù bệnh tình chuyển biến xấu, thế nhưng lúc nãy nàng vẫn còn đang thoải mái đánh đàn, sao có thể..
Sao có thể vĩnh biệt cõi đời chỉ trong chớp mắt như vậy được chứ
Mọi người đồng loạt mở miệng, trừng mắt nhìn thị nữ
"Lúc nãy..
Thị nữ kìm nén bi thương
"Lúc nãy chẳng qua cũng chỉ là chủ nhân xin đổi lấy ba khắc tự do với ông trời mà thôi..
"..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mọi người lần nữa sững sờ
Thì ra vị tiên sinh đạo gia mới đi lên trên lầu kia là để đổi lấy ba khắc tự do với ông trời
Lần này, không còn ai mở lời nữa
Mọi người lập tức đẩy thị nữ ra, lao lên trên lầu, mặc dù bị mấy tên tiểu nhị cường tráng ngăn lại, không thể tiến tới gần, nhưng cuối cùng bọn hắn vẫn lên được lầu hai
Xuyên qua lụa trắng khắp phòng, thấp thoáng có thể nhìn thấy chiếc bàn, chiếc cổ cầm được đặt trên sàn và cả nữ tử đã ngã xuống phía trước cổ cầm, áo trắng trên người trải rộng xuống mặt đất, trông nàng vẫn đẹp tới mức không gì có thể sánh được
Không biết bao nhiêu người đau lòng bật khóc thành tiếng
Thế gian này đã hoàn toàn không còn Vãn Giang
Những người yêu đàn, yêu nhạc như mạng ở Trường Kinh không còn được thưởng thức tiếng đàn, tiếng nhạc thông thần như vậy nữa
..
Đạo sĩ vẫn nắm tay nữ đồng đi trên đường
Hôm nay, Tam Hoa nương nương đặc biệt nghịch ngợm, hoặc là điên cuồng chạy lên phía trước, hoặc là đứng lại không chịu đi nữa, gương mặt vô cùng tò mò nhìn chằm chằm ven đường, thậm chí còn đưa tay lên chọt vào đồ người khác bán, nhưng mỗi khi Tống Du kéo nó lại, nó liền ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo nhìn chằm chằm Tống Du, dáng vẻ ngây thơ, ngoan ngoãn như vậy, sao hắn có thể trách mắng nó được
"Tam Hoa nương nương uống say rồi à
"Uống say là gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Chính là sau khi người uống rượu vào sẽ cảm thấy chóng mặt, hưng phấn, sẽ làm ra những chuyện bình thường sẽ không làm
"Tam Hoa nương nương không uống rượu
"Bên trong rượu nếp than cũng có một chút rượu
"Một chút rượu
"Nhưng Tam Hoa nương nương lại không biết tiết chế, uống mấy chén liên tục
"Là ngọt
Là nước canh loãng
"Vì vậy Tam Hoa nương nương mới uống say
"Tam Hoa nương nương không chóng mặt
"Nhưng Tam Hoa nương nương hưng phấn
"Tam Hoa nương nương không hưng phấn
"Vậy hãy ngoan ngoãn đi về nhà với ta, không được chạy lung tung
"Con mèo chính là như vậy
"..
"Đạo sĩ ông nhìn đi
Mặt trời lên rồi
"..
Tống Du dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn lên trời
Hắn dường như phát hiện ra điều gì đó, lúc hắn cúi đầu xuống, đối mặt với tiểu nữ đồng, hắn không khỏi nhỏ giọng nói với nó
"Lần này, Tam Hoa nương nương không chỉ được chiêm ngưỡng phong thái của cầm nghệ thông thần, nhất tuyệt của Trường Kinh, mà còn được tận mắt chứng kiến cầm nghệ thông thần và Trường Kinh nhất tuyệt biến mất ở Trường Kinh
"Biến mất
"Sau này Tam Hoa nương nương sẽ hiểu
"Đạo sĩ, ông xem đi, ở đó có một đứa nhỏ đang đi tiểu
"Đi thôi..
"Chúng ta qua đó nhìn hắn đi
"..
Đạo sĩ không nói gì, chỉ nắm chặt tay nó, dắt nó đi về nhà
Nhưng còn chưa đi được hai bước, hắn liền nghe thấy giọng nói của một phụ nhân truyền tới từ phía sau
"Tống tiên sinh
Tống Du nắm tay tiểu nữ đồng quay đầu nhìn lại
Đó là một phụ nhân ăn mặc mộc mạc, gương mặt lạ lẫm
Tuy nhiên, người khác đã gọi tên hắn, đương nhiên Tống Du phải xoay người sang nhìn, chỉ là lúc này hắn đang nắm tay Tam Hoa nương nương, không tiện bảo nó đi quanh mình một vòng, suy nghĩ của con mèo lại khiến cho người khác không thể đoán ra, lúc này hắn cũng không dám tùy ý buông lỏng bàn tay nó ra, sợ nó sẽ nhanh chóng chạy tới xem tiểu hài tử nhà người ta đi tiểu, thế là hắn phải thao tác rườm ra một phen, sau đó mới xoay người lại, đổi tay khác để nắm tay nó
"Phu nhân là..
"Tống tiên sinh đã quên rồi ư
Trước kia oa nhi nhà ta bị bệnh nặng, chúng ta còn cho rằng nó bị trúng tà, nên đã đến tìm tiên sinh xem, kết quả tiên sinh không những nói với chúng ta rằng bệnh của oa nhi không liên quan gì tới trúng tà, còn giới thiệu y quán cho chúng ta, không lấy một xu nào
Phụ nhân nói xong, nhịn không được quay sang khom người, chắp tay với đạo sĩ
"Tiên sinh quả thật có lòng dạ thần tiên, may mắn có tiên sinh, oa nhi mới có thể nhặt lại một mạng
"À..
Tống Du đã nhớ ra

[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.