Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 97: Lợi Ích To Lớn




Ngày mồng 5 tháng giêng cũng là ngày lập xuân
Tống Du đang ở trong sân thu dọn hành lý
Tất cả y phục đều muốn mang đi
Chẳng có mấy bộ nên không chiếm nhiều không gian
Túi nước lương khô, nồi bát chén trà, bút mực giấy nghiên, cuốn "Dư Địa Kỷ Thắng", kể cả thịt chưa ăn hết treo trên xà nhà bếp, không mang nhiều đồ vật lắm nhưng những thứ nên mang thì đều phải mang theo
Lần này đi đường dài, khó tránh khỏi cảnh màn trời chiếu đất, tiết trời mùa xuân se lạnh nên phải mang theo đồ giữ ấm ban đêm
Bộ nỉ lông dê mà Du Tri Châu tặng là hàng thượng phẩm, được ép rất mỏng, so với đệm giường còn cách nhiệt giữ ấm hơn, xếp chồng lại cũng không tốn diện tích mấy, lại mang thêm một chiếc đệm mỏng mua ở hội chợ chùa, tá túc núi hoang miếu trống cũng không sợ
Thời nay có chiếc túi ống tương tự như cái thúng, cũng mua trên hội chùa, thương khách, hành quân thường sử dụng loại đấy vì chắc chắn và có thể chứa đồ, sau khi sắp xếp gọn thì đặt trên lưng ngựa
Mũ rộng vành, áo tơi treo phía trên là được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Con ngựa đỏ tía ngoan ngoãn đứng im, mặc hắn đùa nghịch
Hai ngày nay đều là ngày lập xuân, là khởi đầu của vạn vật, là lúc sức sống mãnh liệt nhất, luồng sức sống này mang lại lợi ích to lớn cho vạn vật trên thế gian
Năm nay luồng linh lực lập xuân thứ nhất có hơi khác, Tống Du đã tặng cho con ngựa đỏ tía, khiến nó bây giờ trông thần thái sáng láng hẳn
Tất cả đều đã thu dọn xong thì lại dọn sân cho sạch sẽ, bất kể là mạng nhện trên đầu hay bụi bặm dưới chân tường đều dọn sạch, những gì nên nhặt cũng nhặt lên
Cuối cùng mới chắp tay hướng rừng trúc từ biệt:
"Nửa năm qua ta đã quấy rầy nhiều, lại còn thường được nghe phu nhân xướng khúc lúc rảnh rỗi, tuy trong lòng rất vui nhưng nghĩ kỹ lại thì thật là vô lễ
Nay ta rời đi nên phải nói lời từ biệt với phu nhân, rất xin lỗi, chỉ mong phu nhân sớm ngày hóa giải chấp niệm, hoặc sớm đợi được lang quân trở về
Đang là ban ngày nên phía rừng trúc không đáp lại
Ngược lại là mèo Tam Hoa ngước lên nhìn hắn:
"Muốn ta nói gì sao
"Không cần
"Ồ
Một người gọi ngựa ra cửa, một mèo đi theo phía sau
Ngoài cửa, La bộ đầu mặc trang phục sai dịch đứng ở đầu hẻm
"Tại hạ tiễn tiên sinh
"Bổ Đầu có tâm
Chưa kịp ra khỏi thành thì Lưu tri huyện lại dẫn Du Tri Châu cuống quýt chạy tới
"Nếu biết sớm hôm nay tiên sinh phải đi thì hôm qua Du mỗ đã thiết yến tiễn đưa tiên sinh rồi, xin tiên sinh thứ tội
"Tri Châu khách sáo
"Bất luận thế nào cũng là Du mỗ không chu toàn
Hôm nay đi đến vội vàng, may không bỏ lỡ lúc tiễn đưa tiên sinh
Trên đường đến đây chỉ kịp mua ít điểm tâm cho tiên sinh ăn lót dạ lúc đi đường, và cả một chiếc đệm lông dê, một bộ y phục đài sen cho tiên sinh dùng chống lạnh lúc ban đêm, mong tiên sinh nhất định phải nhận lấy
Tống Du nhìn Du Tri Châu mấy lần
"Vậy đa tạ Tri Châu
"Tiên sinh đi hướng nào
"Tạm thời không biết nên đi hướng nào, cứ đi về phía đông đi
"Chuyến này tiên sinh đi bao lâu
"Hai mươi năm
"..
Du Tri Châu nhất thời ngơ ngẩn
Phía sau La bổ đầu, Lưu tri huyện cũng sửng sốt
Hai mươi năm..
Đời người có bao nhiêu cái hai mươi năm
Chỉ nghe nói có người dành hai mươi năm để truy cầu danh lợi, có người dành hai mươi năm để đắm mình trụy lạc, chứ chưa bao giờ nghe có người dành hai mươi năm để du lịch nhân gian
Thời gian hai mươi năm có vô số thăng trầm, ai có thể đoán trước được
Hai mươi năm sau, không biết họ còn đứng ở đây hay không, thậm chí không biết lúc đó họ còn sống hay không, ngay cả La bổ đầu trẻ nhất thực tế cũng đã ngoài ba mươi, hai mươi năm sau đã là năm mươi có lẻ, kể cả nếu chưa xuống mồ thì tóc cũng đã bạc trắng
Nhưng lúc tiên sinh nói lời này thì giọng điệu lại rất thản nhiên, tựa hồ như đó là chuyện tầm thường, hoàn toàn không coi hai mươi năm là chuyện lớn
Du Tri Châu nhất thời có cảm giác ngũ vị tạp trần
Lúc này từ biệt, tức là đời này khó mà gặp lại phải không
"Tiên sinh đi thong thả
"Đa tạ chư vị
Song phương đối diện nhau hành lễ thật sâu
Sau đó Tống Du dắt ngựa đi càng ngày càng xa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mấy người đó nhìn theo từ phía sau, trong lòng rất nhiều cảm xúc
Nhớ lại những gì tiên sinh đã làm ở Dật Đô trong nửa năm qua, cho dù là tiêu diệt Quỷ Sương Mù trên đường Kim Dương hay là hỏa thiêu yêu tăng trước điện Phật, hoặc là trợ giúp bắt tặc nhân dùng thuật phép tại hội chùa, cách nửa cái Dật Đô giáng sét đánh người, mà lại không màng danh lợi, thong dong tiêu sái
Ngày thường họ cũng đã gặp nhiều người có bản lĩnh và đạo hạnh, chẳng hạn như Pháp sư Quảng Hoành, nhưng cao nhân như tiên sinh thì đã bao giờ thấy đâu
Các thần tiên trong truyện xưa cùng lắm cũng là thế này thôi
Thần tiên như vậy, đáng được ghi danh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.