Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 971: Nghiêm Túc




"Nghe nói còn 700 dặm nữa sẽ tới Tư Quận, tương đương với quãng đường chúng ta tới đây, tuy nhiên Tư Quận rất gồ ghề, đường xá không dễ đi, hơn nữa diện tích Tư Quận rộng lớn, lại đa phần là núi hoang, nơi này gà không buồn để trứng, chim chẳng buồn ị, ít người lui tới, ước chừng mất khoảng 10 ngày nữa sẽ đến Tư Quận
Thị nữ nói
"Đạo trưởng không muốn chúng ta tới Nghiệp Sơn, chúng ta sẽ dừng lại ở Tư Quận, xem có thể liên hệ được với bạn cũ hay không, nếu không đi nhầm đường, quãng đường đạo trưởng đi từ Tư Quận tới huyện Ẩn Nam ước chừng mất 2,3 ngày nữa
"10 ngày nữa
"Ừ..
Thị nữ gật đầu, sau đó nàng đi sang bên cạnh, đi tới trước mặt Tam Hoa nương nương, sau nó nàng lập tức bật cười giống như đang trêu đùa tiểu hài tử, cười hì hì nói
"Mới không gặp được một lát, Tam Hoa nương nương đã uống hết canh rượu nếp than rồi à
Có muốn uống thêm một chén nữa không
Để ta rót cho ngươi thêm một chén nữa
Chợt thấy tiểu nữ đồng ngẩng đầu lên nhìn nàng chằm chằm, biểu cảm nghiêm túc, sau đó nó quay đầu sang bên kia nhìn về phía hồ ly và đạo sĩ
"Soạt
Tiểu nữ đồng duỗi tay về phía nàng, sau đó mở tay ra
Trong lòng bàn tay nó chợt có một mảng màu đen
Vào ban đêm, con mắt của hồ ly nhìn càng thêm rõ ràng, dưới ánh trăng, nàng quan sát tỉ mỉ một hồi, là một đồng xu, ước chừng 4,5 đồng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Ồ
Làm gì thế
Thị nữ sững sờ một hồi, sau đó nàng cúi đầu xuống nhìn nó chằm chằm
Tiểu nữ đồng không nói lời nào mà chỉ đưa tay lên phía trước
"Cho ta à
Tiểu nữ đồng vẫn không nói chuyện, chỉ gật đầu
Lúc này, thị nữ mới cười hì hì đưa tay ra nhận lấy
"Tam Hoa nương nương thật khách sáo
"..
Tiểu nữ đồng vẫn không nói lời nào, nó xoay người biến lại thành con mèo, nhảy vài bước trên mặt cỏ dưới đất, sau đó chạy tới thảm lông dê chui vào trong chăn, ngả đầu xuống ngủ
"Xem ra chẳng mấy chốc nữa, chúng ta sẽ phải chia tay với đạo trưởng rồi
Vãn Giang cô nương lắc đầu nói
"Gần 10 năm bị nhốt ở Trường Kinh, từ khi rời khỏi Trường Kinh tới giờ, chúng ta đều đồng hành với đạo trưởng, không cần diễn vai tiên tử ở trong lòng những kẻ sĩ ở Trường Kinh nữa, không cần liên lạc với đám động vật ngu muội ở dã ngoại, cũng không cần giấu giếm thân phận yêu quái của mình, đây quả thật là thời khắc tự do nhất
"..
Đạo sĩ nhắm mắt lại ngồi xếp bằng, không trả lời nàng
Hồ ly biết hắn đang tu hành, nên nàng cũng không để ý, chỉ chăm chú làm việc của mình, tay vốc trăng dưới nước, y phục nhiễm hương hoa, nâng chén mời trăng sáng, cớ chi giả làm người
Đêm dần khuya, mặt trăng sắp tắt
Hơi lạnh trong núi ngày càng dày đặc
Cuối cùng, hồ yêu cũng đã uống xong rượu, tay nàng khẽ chống vào thân cây, cơ thể giống như không có trọng lượng, nàng nhẹ nhàng bay về trong xe ngựa
Không bao lâu sau, đạo sĩ mở mắt ra, quay trở lại giường
Dưới ánh trăng có một gốc cây khô, một con chim én đậu ở trên cây, nó ngủ rất cảnh giác, nó nhìn hắn một cái, bên cạnh là một con ngựa Tảo Hồng đang nằm, con mèo thì nằm rúc ở góc chăn không hề nhúc nhích
Đạo sĩ xốc chăn lông lên chui vào bên trong
"Tại sao bên trên thảm lông cừu lại có mùi rượu nếp than nồng như vậy
Tam Hoa nương nương vẫy canh rượu nếp than lên đó à
"
Sắc mặt Tam Hoa nương nương lập tức cứng lại, nó ngẩng đầu lên, sau đó quay đầu sang nhìn về phía xe ngựa ở bên kia
Thị nữ ở trong xe ngựa đang cười hì hì lấy đồng xu 5 đồng ra định đưa cho chủ nhân nhà mình, nói rằng là của Tam Hoa nương nương đưa cho nàng, không biết tại sao nó lại đưa cho nàng, nghe thấy lời nói truyền tới từ bên cạnh, nàng lập tức sững sờ
"
Trong lòng nàng cảm thấy nghi ngờ, sau đó nàng xốc rèm lên nhìn ra bên ngoài
Chăn nệm đạo sĩ trải dưới đất cách xe ngựa của các nàng một khoảng không xa, ánh mắt của con mèo dưới ánh trăng giống như đang phát sáng nhìn chằm chằm vào các nàng
"..
Thị nữ nhấp nháy mắt, biểu cảm trở nên cứng đờ, nhưng nàng nhanh chóng phản ứng lại
"Là, là ta, là ta làm, thật sự rất xin lỗi đạo trưởng, lúc nô gia rót rượu nếp than cho Tam Hoa nương nương đã run tay nên làm đổ rượu lên trên thảm lông dê của đạo trưởng, mong đạo trưởng thứ tội..
Con mèo gật đầu, thu hồi tầm mắt lại
Đạo sĩ nhìn nó một cái, rồi lại nhìn sang xe ngựa ở bên kio, sau đó lắc đầu cười, cũng không nói gì mà nằm xuống nhắm mắt lại, cứ như thế tiến vào mộng đẹp
Ngày hôm sau tỉnh giấc lại tiếp tục lên đường
Tư Quận quả thực vô cùng vắng vẻ
Sự vắng vẻ này không chỉ thể hiện ở vị trí địa lí, mà còn thể hiện ở phương diện thương nghiệp và văn hoá
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tư Quận giáp với Nghiêu Châu, nhưng núi nhiều, đường sá hiểm trở hơn, thường xuyên có sài lang hổ báo xuất hiện, cộng thêm còn có một con đường khác tốt hơn để đi tới Nghiêu Châu, vì thế cho dù có người đi tới Nghiêu Châu cũng sẽ không lựa chọn đi qua Tư Quận
Từ xưa tới giờ, nơi này vốn là vùng đất thê lương, đất đai rộng lớn nhưng cằn cõi, dân số không đông, không có buôn bán gì, không có đặc sản, thậm chí còn không có phong cảnh, vì thế người bên ngoài không muốn tới đây, ngay cả quan địa phương cũng là những người phạn sai lầm bị điều tới đây, có thể nói rằng rất ít người đi tới nơi này, khiến cho mặc dù vị trí địa lí của nơi này không mấy xa xôi, nhưng lại có cảm giác rất đỗi cô quạnh
Nếu không phải ngẫu nhiên nghe nói tới Nghiệp Sơn, cho dù Tống Du có đi du lịch thiên hạ, khi tới Phong Châu, hắn cũng sẽ chọn con đường đi qua Ẩn Giang, vòng qua Tư Quận để tới Phong Châu
Trong khi huyện Ẩn Nam lại là nơi cằn cõi và hẻo lánh nhất Tư Quận, theo đó, nếu không biết tới Nghiệp Sơn, cho dù đạo sĩ có đi tới Tư Quận, có lẽ hắn cũng sẽ không tới Ẩn Nam
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.