Hắn lấy tiền xu từ trong túi ra, cẩn thận đếm một lượt, xếp thành một hàng ở cạnh bàn
"Ông chủ, tính tiền
"Tới đây
Chủ khách điếm đi ra, hắn thuận tay cầm tiền lên ôm vào trong ngực rồi đến một lượt, không thiếu văn nào, bèn ngẩng đầu lên nói với hắn
"Có cần tiểu lão nhi giúp tiên sinh rửa chén của tiên sinh không
Thực ra, Tống Du rất muốn đồng ý
Thế nhưng con mèo nhà mình vô cùng yêu quý cái chén thiên giới chuyên dụng của nó, nó đã sử dụng cái chén này mấy trăm năm
Bình thường, nếu nó biến thành hình người, nhất định phải tự mình rửa chén, cho dù không biến thành hình người, cũng phải để Tống Du rửa giúp nó, nó còn phải đứng bên cạnh quan sát, sợ hắn làm hỏng chén của mình
Vì thế, Tống Du chỉ đành nói với chủ khách điếm
"Cái chén này quý báu, dễ bị hỏng, chủ quán cho ta mượn nhà bếp dùng một lát, ta tự mình đi rửa là được
"Đơn giản, đơn giản..
Chủ khách điếm liền đưa hắn tới nhà bếp
Lúc Tống Du đi ra, chén đã được rửa sạch, hắn tiện tay vẫy khô nước trong chén, đặt nó lại vào hầu bao của Tam Hoa nương nương, sau đó mới đón lấy ánh mắt của các tiêu sư rồi đi ra ngoài
Con mèo cũng theo sát sau lưng hắn, nó vừa đi vừa quay đầu lại, nhìn về phía các tiêu sư ở đằng sau
Tuổi tác của chủ khách điếm đã rất lớn, thêm vào đó, hắn mở khách điếm ở đây, đón khách lui tới, có lợi thế tự nhiên trong việc nghe tin đồn, có thể nói là trải nghiệm phong phú, kể cho Tống Du cũng rất kỹ càng, đầy đủ
Thế nhưng, chuyện như vậy không thể chỉ nghe từ miệng của một người, lắng nghe lời nói từ nhiều người mới có thể phân biệt được đúng sai, nếu chỉ nghe lời từ một phía sẽ dễ trở nên thiếu hiểu biết
Thế là Tống Du lại đi tới những nơi khác nghe ngóng thêm mấy lần
Hầu như đều không khác mấy lần của chủ khách điếm nói, nhiều lắm chỉ là chi tiết có chút chênh lệch, nhưng phần lớn đều tương tự
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Câu chuyện này quả thực đã được lưu truyền ở đây mấy trăm năm
Cuối cùng, Tống Du thậm chí còn tới Đông thành, bên ngoài phủ đệ của Trịnh gia - đệ nhất đại tộc của Trịnh Khê hiện giờ, hậu nhân của Bá Thụ trong truyền thuyết kia
Phủ đệ của Trịnh gia rất lớn, cách huyện nha không xa, nơi này khá yên tĩnh, xung quanh chỉ có mấy hẻm nhỏ, rất ít người qua lại, Tống Du chống trượng trúc đứng ở trong hẻm, cách một bức tường trắng dày, hắn nghe thấy tiếng tiểu hài tử ầm ĩ chạy nhảy vui đùa ở bên trong, có người lớn chơi cùng với tiểu hài tử, dường như vô cùng vui vẻ
Phía trước là cửa lớn Trịnh gia, nhưng không có ai ra vào
Tống Du đứng nghe một lúc, hắn im lặng hồi lâu, nhưng vẫn không đi tới gõ cửa, chỉ tiếp tục cất bước
Con mèo đi sát theo hắn, nó nhìn phải ngó trái thấy nơi này không có người, nó mới chạy tới gần hắn, duỗi một chân ra túm lấy ống quần của hắn, giọng nói rất nhỏ
"Đạo sĩ..
"Sao thế
"Đám người lúc nãy..
"Đám người nào
"Đám người lúc ăn cơm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Chọc Tam Hoa nương nương không vui à
"Không phải
Con mèo ngẩng đầu lên nói với hắn
"Trên người bọn hắn có mùi giống như mùi chuột thối lại có vẻ như không giống
"Ồ
Tống Du dừng lại một lát, cúi đầu xuống nhìn nó
"Là mùi ngửi thấy ở bên trong quỷ thành à
"Đúng vậy
"..
Tống Du đối mắt với nó một lát, sau đó bỗng nhiên mỉm cười
"Ta nói rồi mà, Tam Hoa nương nương từng là miêu thần, đại miêu đại lượng, chắc chắn sẽ không vì chút chuyện nhỏ đó mà tức giận với bọn hắn
"
Con mèo nghiêng đầu sang nhìn hắn, như thể lần đầu tiên trải nghiệm được cảm giác của Tống Du, không đoán ra được mạch não của hắn di chuyển ra sao
Tuy nhiên rất nhanh sau đó, nó liền trả lời lại
"Đúng vậy
Giọng nói của nó rất nhỏ, nhưng giọng điệu rất chắc chắn
Vừa hay đúng lúc này, có người đi qua con hẻm nhỏ, trông dáng vẻ người nọ không phú thì cũng quý, còn mang theo lễ vật tới Trịnh gia bái phỏng
Tống Du không nói chuyện nữa, tiếp tục đi lên phía trước
Lúc đi ngang qua cửa nhà Trịnh gia, hắn nghe thấy bọn người đó đang nói chuyện, hắn hầu như không hề dừng lại, tới khi người nọ đi vào Trịnh gia, cửa Trịnh gia liền đóng lại, con hẻm nhỏ lại khôi phục trạng thái vắng vẻ, không người như ban đầu, con mèo tiếp tục chạy lên phía trước cách đạo sĩ một khoảng ngắn, nó vừa đi vừa quay đầu lại nhìn hắn
"Vậy ông định làm gì
"Quay về rồi hẵn nói
"Tam Hoa nương nương ngửi được mùi đó truyền tới từ xe ngựa mà bọn hắn vận chuyển, Tam Hoa nương nương có thể tới nhìn trộm
"Như vậy là không lễ phép
"Vậy ông lén đi xem
"Cũng không lễ phép
"Vậy bảo chim én đi xem
Con mèo linh hoạt cất bước, nhưng nó vẫn ngoảnh đầu lại nhìn chằm chằm đạo sĩ, dáng vẻ vô cùng kiên quyết
"Đến lúc đó rồi nói
Tống Du mỉm cười, ra khỏi con hẻm
Con mèo cũng không nói chuyện nữa
Một lúc sau, chim én mới bay tới, nó đậu lên vai đạo sĩ, líu ríu kể lại cho hắn những gì nó đã nghe thấy
Hắn dần dần về lại khách điếm trong toà thành nhỏ vắng vẻ, đây cũng không phải mùa mọi người đi lại nhộn nhịp, trong khách điếm, trừ Tống Du ra cũng chỉ có nhóm tiêu sư kia
Buổi trưa ăn lỗ tai mèo quả thực rất ngon, Tống Du lại gọi một chén, bởi vì sợ ăn nhiều canh rượu nếp than sẽ bị trúng độc, không cẩn thận làm đổ chén, cũng có khả năng bị rơi hỏng, hơn nữa Tam Hoa nương nương cũng cảm thấy rượu nếp than quá đắt, vì thế nó không tiếp tục đòi ăn trứng rượu nếp than nữa, Tống Du cũng sợ nó ăn quá nhiều trong thời gian ngắn sẽ thấy ngán, nên cũng không gọi món cho nó, nhưng lúc nó quyết định tiết kiệm tiền không ăn tối, buổi tối sẽ ra ngoài bắt chuột ăn, Tống Du vẫn gọi chủ quán làm cho nó hai quả trứng gà cho vào trong chiếc chén nhỏ của nó để làm bữa tối cho nó
Dưới ánh sáng ngọn đèn, chiếc chén sứ thanh hoa lấp lánh đại diện cho trình độ thủ công đỉnh cao của thời đại này hiện lên vẻ đẹp vô song, trông nó có vẻ như được chạm rỗng nhưng vẫn có thể được nước, không thể làm giả được
Đám tiêu sư thấy vậy, liên tục sợ hãi thán phục
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ăn xong, hắn liền lên lầu, rửa mặt đi ngủ