- Đồ…
Ngốc…
Âm thanh này của Tử Mộng Nhân vô cùng thê thiết, vô cùng đau thương, nàng và Sở Nam quen biết không lâu, nhưng hai người lại trải qua không ít chuyện, những chuyện đó lúc này cứ hiện lên trong đầu nàng…
Lăng Tiêu nghe thấy thanh âm này lửa nộ bùng lên, vị hôn thê của hắn trước mặt mọi người gọi một nam nhân khác như vậy, tuyệt đối là một sỉ nhục lớn lao, nhưng trên mặt hắn lại nở nụ cười, gằn giọng nói:
- Bất luận ngươi gọi như thế nào thì tiểu tử kia cũng đã chết không có chỗ chôn rồi
Tử Đông Lai và Lữ Dương Minh nghe xong cũng cảm thấy kỳ quái, tiểu ma nữ chẳng lẽ đổi tính rồi sao
Thế nhưng, lực chú ý của bọn hắn bây giờ không phải đặt trên người Tử Mộng Nhân, mà là chú ý đến hỏa mạch, rốt cuộc hỏa mạch đã biến mất hay vẫn còn
Hỏa diễm bạch sắc phóng lên trời vừa biến mất, những đại nhân vật này lập tức vội vàng phóng về phía khu vực luyện khí, đợi đến lúc tất cả bọn hắn tiến vào phòng luyện khí, mọi người còn đang thảo luận là bây giờ xông vào xem một chút hay đợi cho đến khi tình huống rõ ràng một chút mới nghiên cứu đến cùng, bởi vì dù sao thì bọn hắn cũng không chọc nổi hỏa diễm bạch sắc này
Tử Mộng Nhân cũng không để ý nhiều như vậy, không ngừng chạy về phía trước, mặc dù nàng cũng biết rằng Sở Nam không thể nào may mắn sống sót trong hỏa diễm bạch sắc này, nhưng nàng vẫn muốn tiến vào nhìn một phen, thế nhưng khi nàng vừa bước được một bước thì đã bị Tử Đông Lai bắt lại, hắn nói:
- Đợi một chút, bây giờ tiến vào rất nguy hiểm
- Dù thế nào đi nữa thì ta cũng sẽ lấy cái chết để tạ tội, chút nguy hiểm thì thấm vào đâu
Tử Mộng Nhân bướng bỉnh nói
- Đứng lại
Tử Mộng Nhân vẫn còn giãy dụa, nắm quyền mang theo hỏa diễm đánh về phía Tử Đông Lai, Tử Đông Lai tùy ý để con gái đánh lên người, mày kiếm hơi nhăn lại, lạnh giọng nói:
- Ngươi không ngờ lại dám ra tay với ta
Ngươi vì một tên tiểu tử mà ra tay với ta
Nghe thấy âm thanh tức giận này, Tử Mộng Nhân lập tức ngây dại, vội vàng nói:
- Phụ thân, thật xin lỗi, nhưng…
Xin người hãy thả ta ra, chuyện mà ta làm…
Ta sẽ chịu trách nhiệm…
Tử Đông Lai không buông tay, hai cha con nàng rơi vào trầm mặc, Lăng Tiêu tất nhiên là rất vui vẻ đứng một bên xem kịch vui
Ngay đúng lúc đó, bỗng nhiên truyền đến một tiếng “răng rắc”
Âm thanh này lập tức phá vỡ sự tĩnh lặng
Tử Mộng Nhân quay đầu lại, nhìn thấy một thân ảnh đứng thẳng tại cửa ra vào, bóng dáng của thân ảnh vẫn thẳng tắp như cũ
Trong chớp mắt, Tử Mộng Nhân cảm thấy thân ảnh kia đã khắc thật sâu vào lòng nàng
- Đồ ngốc
Tử Mộng Nhân kêu lên, Tử Đông Lai cũng buông tay ra, Tử Mộng Nhân vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến trước mặt Sở Nam, lo lắng nói:
- Đồ ngốc, ngươi thật sự không chết
Thật tốt quá, ngươi vẫn còn sống, thật là tốt
Bộ dạng của Sở Nam vô cùng chật vật, thế nhưng nụ cười trên mặt hắn vẫn rực rỡ như ánh dương, khẽ giọng đáp:
- Mộng Nhân, cám ơn ngươi
- Cám ơn ta làm gì
Đồ ngốc
Tử Mộng Nhân nói chuyện rất nhanh, cũng không dừng lại chút nào, lại nói:
- Ngươi không phải bị hỏa diễm đốt đến phát điên chứ
Để ta xem xem có thiếu tay chân gì không…
Nói xong, Tử Mộng Nhân liền đưa tay sờ lên mặt Sở Nam, vỗ vai hắn, sờ ngực hắn, hành vi như vậy đối với một nữ tử mà nói quả thật rất dị thường, thế nhưng, Tử Mộng Nhân lại không hề phát giác ra
Sắc mặt Tử Đông Lai có chút hồ đồ, trong nội tâm cũng giống như đám người Lữ Dương Minh, đều gặp phải một nghi vấn cực lớn:
- Tiểu tử này, không ngờ lại không chết
Lữ Dương Minh biết rõ một vài chi tiết của Sở Nam thì trong lòng càng kinh ngạc hơn, thầm nghĩ:
- Tiểu tử này quả nhiên là bảo vật, ngay cả ta cũng không thể làm gì được hỏa diễm đó, vậy mà hắn lại có thể sống sót, không thể không nói, hắn lại lần nữa sáng tạo ra một cái kỳ tích rồi
Có người vui mừng thì hiển nhiên cũng có người ưu sầu…
Ví dụ như Đại trưởng lão, ví dụ như tính toán của Lăng Tiêu lại lần nữa thất bại, Lăng Tiêu thầm nghĩ:
- Hắn tại sao lại không chết
Hắn tại sao có thể không chết chứ
Cái này còn là thiên lý không
Hắn tại sao vẫn có thể bình yên vô sự được
Tại sao
Lại nhìn thấy Tử Mộng Nhân sờ mặt Sở Nam, Lăng Tiêu hận đến mức không thể lập tức dùng Thanh Minh kiếm đâm chết đôi gian phu dâm phụ này
Lữ Dương Minh bước ra khỏi đám người, Tử Đông Lai cũng ho khan một tiếng, Tử Mộng Nhân lúc này mới ý thức được bản thân đang ở trước mặt trưởng bối, làm ra động tác thân mật như vậy quả thật không ổn, sắc mặt thoáng cái đỏ lên, đứng bên cạnh Sở Nam
Sở Nam biết mình có thể ở Thần Khí Phái đều là nhờ Lữ Dương Minh, cho nên hắn vô cùng cung kính, chân thành gọi một tiếng:
- Sư phụ
Lữ Dương Minh mỉm cười gật đầu, ánh mắt lão vô cùng sắc bén, như muốn từ trên người Sở Nam nhìn ra một vài manh mối, thế nhưng, lão lại không thu hoạch được gì cả, Sở Nam đã đem Hỗn Nguyên Ban Chỉ và trọng kiếm đã trải qua dị biến cất vào trong nhẫn trữ vật, lúc này, hai tay của hắn trống trơn, quần áo thì rách rưới
Sau một phen dò xét, Lữ Dương Minh mới giới thiệu Sở Nam:
- Chưởng môn nhân, đây chính là quan môn đệ tử mà ta thu nhận khi đang trên đường đi kiếm Huyền Kim, tên hắn là Lâm Vân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Lâm Vân, còn không mau qua bái kiến chưởng môn nhân
- Bái kiến chưởng môn nhân
Sở Nam vội vàng cúi thấp người nói
- Đây là Đại trưởng lão
Lữ Dương Minh vừa nói xong, Đại trưởng lão đã nói:
- Không cần giới thiệu, chúng ta đã gặp nhau, lão Tam, ngươi quả là thu được một tên hảo đồ đệ à
Lữ Dương Minh bế quan cho nên không biết chuyện xảy ra ở đài luận bàn, Sở Nam trái lại khom người nói:
- Đại trưởng lão, vài ngày trước tiểu tử không biết ngài là Đại trưởng lão, có chút lỗ mãng
- Hừ
Đại trưởng lão trực tiếp hừ lạnh, hoàn toàn không nể mặt Sở Nam
Sở Nam cũng không cảm thấy khó chịu, hắn chỉ làm những việc mà hắn phải làm, người khác muốn thế nào thì mặc kệ bọn họ đi, Sở Nam không dựa vào bọn họ, mà hắn dựa vào chính bản thân hắn
Lữ Dương Minh lại giới thiệu Nhị trưởng lão và một số người khác, Sở Nam đều lấy lễ đối đãi với mọi người, đợi đến khi giới thiệu Lăng Tiêu thì Lăng Tiêu cuồng ngạo nói:
- Lâm Vân, đừng quên trận chiến nửa năm sau
Nói xong, Lăng Tiêu lập tức đưa miệng đến sát tai Sở Nam, thấp giọng nói:
- Nửa năm sau chính là tử kỳ của ngươi
Sở Nam cười nhạt, lãnh đạm nói:
- Ngươi đánh không lại ta
- Ngươi
Lăng Tiêu vốn rất kiêu ngạo, thế mà sự kiêu ngạo của hắn lại bị một câu nói nhạt nhẽo của Sở Nam đả kích, đòn ra oai phủ đầu của hắn không thành công, ngược lại còn bị Sở Nam khích đến mức thẹn quá hóa giận, khẽ lẩm bẩm:
- Thù này, ta nhất định sẽ báo
Nói xong, Lăng Tiêu lập tức xoay người rời đi, mặc kệ đông đảo trưởng bối vẫn còn ở đây, Đại trưởng lão thấy vậy thì khẽ cau mày
Mọi người nhìn thấy Lăng Tiêu và Sở Nam giao phong thì không khỏi bàn tán:
- Lăng Tiêu chính là tuyệt thế thiên tài, tại sao lại nói ra những lời này
Chẳng lẽ hắn đã chịu thua thiệt trong tay tên Lâm Vân này
Nghĩ vậy, những ánh mắt hướng về phía Sở Nam lại càng thêm tỉ mỉ hơn vài phần
Đám người Tử Đông Lai không có lòng dạ để tâm đến chuyện của đám tiểu bối, quay về phía Sở Nam nói:
- Lát nữa ngươi đến đại điện, ta có lời muốn hỏi ngươi
- Vâng, chưởng môn
- Chúng ta trước hết tiến vào xem
Đoàn người Tử Đông Lai giống như tên bắn, đồng loạt xông vào trong luyện khí phòng, sau đó tiến hành xem xét tình huống hỏa mạch dưới lòng đất
Ở bên ngoài, Tử Mộng Nhân mừng rỡ hỏi:
- Đồ ngốc, trọng kiếm đâu rồi
Trọng kiếm thế nào rồi
Sở Nam lấy trọng kiếm ra cho Tử Mộng Nhân xem, Tử Mộng Nhân nhìn thấy khí chất trầm trọng và cổ xưa của trọng kiếm thì ánh mắt lập tức sáng rực, vui vẻ nói:
- Đồ ngốc, trọng kiếm này nhìn thế nào cũng giống như một thượng phẩm Pháp Khí, không thể tưởng tượng được một Luyện Khí Sư cấp ba như ta lại có thể luyện ra được thượng phẩm Pháp Khí, ta quả thật bội phục bản thân mình, ta thật lợi hại…
- Có khi trọng kiếm này đã là cấp bậc Linh Khí, thậm chí vượt qua Linh Khí rồi…
Trong lòng Sở Nam thầm nghĩ, bởi vì sau quá trình vỡ tan trọng sinh lại được hỏa diễm bạch sắc thiêu đốt, hẳn không thể tầm thường được
Nhin thấy bộ dạng vui vẻ của Tử Mộng Nhân, trong lòng Sở Nam cũng cảm thấy nhẹ nhõm, đột nhiên hắn lại hỏi:
- Mộng Nhân, nửa năm sau, Thần Khí Phái sẽ phát sinh chuyện gì lớn sao?
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]