"Hả, đúng là bô tiểu của Nhan tiểu thư, ban nãy mượn các hạ, bây giờ trả lại cho các hạ đây
Tần Trần một cước đạp xuống mặt đất, đông một tiếng, một đạo chân khí từ dưới đất lao ra, đánh bay cái bô tiểu về phía Nhan Như Ngọc
Nhan Như Ngọc sắc mặt đại biến, vội vàng trốn sang một bên, loảng xoảng một tiếng, tùy tiện ngã trên mặt đất như gặp rắn độc
"Ôi, Nhan tiểu thư không phải mới vừa còn cảnh cáo ta không được làm hư bảo vật âu yếm của ngươi sao
Sao bây giờ đến đón cũng không đón
Nếu như làm hỏng cũng không liên quan đến ta
"Ngươi..
Nhan Như Ngọc tức đến mặt đỏ bừng, vội vàng lấy ra khăn tay, lau qua lau lại cái bô tiểu, nghĩ đến vừa nãy mình cầm cái bô tiểu mà hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống
"Dương đại sư, ngươi có chuyện gì vậy, một cái bô tiểu rách mà ngươi cũng nói thành thượng cổ chân bảo, đánh giá giá trị bảy, tám vạn, đây không phải gạt người thì là gì
Tần Trần hếch mắt nhìn Dương Hỏa: "Chỗ làm ăn của Tụ Bảo Lâu các ngươi là như thế này sao
Lúc này, sắc mặt Dương Hỏa lúc thì trắng lúc thì xanh, không biết phải nói gì cho phải
"Hừ, thiên hạ kỳ bảo rất nhiều, ai cũng không thể nào biết hết được, ngươi chỉ là vận khí tốt, không biết từ đâu thấy qua vật này, nghe giới thiệu mới may mắn nhận ra, có gì mà vênh váo
Ít nhất vừa rồi Cát công tử chọn lựa ra Mị Ngọc hàng thật giá trị đấy thôi
Dương đại sư hừ lạnh một tiếng, giận dữ nói
Mọi người nghe xong đều gật đầu
Trên đời này đồ cổ xác định rất hiếm, muốn nhận ra hết hoàn toàn là không thể nào
Dương đại sư có nhận sai một cái cũng là chuyện bình thường, không thể nói năng lực giám bảo của hắn kém
"Không sai, chúng ta tin Dương đại sư, đại sư vừa nãy còn giám định cho Nhan tiểu thư ra Mị Ngọc kia mà, ngươi chỉ là gặp may mắn nhận ra một đồ vật thì có gì đáng tự hào
Nhan Như Ngọc cũng cao giọng quát, mặt đầy ghét bỏ nhìn Tần Trần
"Ha ha, thật sao
Tần Trần cười: "Ngươi lấy ra khối Mị Ngọc vừa nãy, thử dùng chân khí thúc đẩy một chút xem
Nhan Như Ngọc sững sờ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sắc mặt mọi người cũng lộ vẻ cổ quái, lẽ nào Mị Ngọc cũng có vấn đề
"Thử thì thử
Nhan Như Ngọc cười nhạt, khối Mị Ngọc kia nàng xem rõ ràng là bảo vật phi phàm, không thể là đồ bỏ đi được, nàng không tin Tần Trần còn có thể biến ra điều gì
Lấy ra Mị Ngọc, Nhan Như Ngọc ở trước mặt mọi người đưa chân khí vào, trong chốc lát một luồng ánh sáng màu lục nhạt lan ra xung quanh, nhất thời mọi người cảm thấy một luồng khí tươi mát, mùi hôi trước đó dường như cũng bị tách ra không ít
"Thấy không, vật này chính là..
Nhan Như Ngọc cười lạnh, nhưng lời còn chưa dứt, liền nghe ba một tiếng, hạt châu Mị Ngọc trong tay nàng bỗng nhiên nứt ra một vết nhỏ, sau đó ầm một tiếng vỡ thành bột mịn, rơi đầy đất
Chuyện này..
Tất cả mọi người đều há hốc mồm
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra
Lẽ nào Mị Ngọc này cũng là giả sao
Mọi người kinh hãi, còn Dương Hỏa đại sư thì sắp phát điên
Hắn vừa nãy đã giám định qua, Mị Ngọc trong tay Nhan Như Ngọc thật sự là một khối Mị Ngọc, sao lại đột nhiên vỡ nát được
"Tiểu tử, ngươi giở trò
Dương Hỏa giận dữ hét, không dám tin vào mắt mình
"Ta giở trò, nhiều người nhìn như vậy, ngươi nói ta làm sao giở trò được
Tần Trần cười nhạt: "Khối ngọc này đúng là Mị Ngọc, nhưng nó là Mị Ngọc phế phẩm
Mị Ngọc hình thành rất khó, trải qua hàng vạn năm, tinh khí bên trong đã cạn gần hết, nhìn bên ngoài hoàn hảo, kì thực chỉ là cục đá phế thải, có thể nói là Kim Ngọc bên ngoài mà rách nát bên trong
"Đạo lý này Dương đại sư, ngươi là Thủ Tịch Giám Định Sư của Tụ Bảo Lâu, không thể không rõ chứ
Ta không rõ ràng cái rắm..
Nghe vậy, Dương đại sư lảo đảo một cái, suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi
Loại Mị Ngọc này chỉ có vào thời thượng cổ, hiện nay ở đại lục cực kì hiếm thấy, mình cũng chỉ là nghe trong sách cổ viết mà thôi, sao biết nó lại khó khăn như thế chứ
Nếu biết nó là phế phẩm, thì mình chắc chắn không nói vậy rồi
Chỉ là bây giờ Dương đại sư không thể thừa nhận mà cũng không thể không thừa nhận
Phủ nhận thì chẳng khác nào thừa nhận hắn đối với Mị Ngọc căn bản không hiểu, thân phận và quyền uy của đại sư giám bảo chắc chắn giảm đi rất nhiều
Mà thừa nhận..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
đây chẳng phải là nói hắn biết rõ đây là khối đá phế mà vẫn cố tình báo giá cao, lừa gạt mọi người sao
"Dương Hỏa đại sư, ngươi biết rõ đây là khối đá phế thải mà chẳng những không nói, ngược lại còn lừa gạt mọi người, ra giá năm mươi ngàn đồng, không biết là có ý gì đây
Thấy Dương Hỏa chậm chạp không nói, Tần Trần làm vẻ nghi hoặc nói
Tần Trần mặc dù không nói rõ ràng Dương Hỏa lừa gạt mọi người, nhưng mọi người không phải là kẻ ngốc, sao lại không hiểu được ý trong lời này
"Dương đại sư, không phải là cố ý lừa gạt chúng ta chứ
"Đúng vậy, một khối ngọc phế phẩm mà hắn ra giá năm mươi ngàn, còn cái bô tiểu bị hỏng thì hắn ra giá tám vạn..
"Ai mà ngờ, với con mắt của Dương đại sư mà không nhìn ra, lẽ nào không thể nào
Chỉ có thể nói hắn biết rõ đồ xấu mà cố tình báo giá cao như vậy
"Chắc chắn cả Tần Trần kia cũng nhìn ra vấn đề mà Dương đại sư không thể nào không thấy được
Chuyện này thật vô lý
"Không ngờ Dương đại sư lại là người như vậy, thật uổng cho trước đây chúng ta đã tin tưởng hắn như thế
"Rõ là nhìn lầm người
Nếu chỉ sai một lần thì mọi người còn có thể thông cảm, dù sao Dương đại sư cũng không thể nào chính xác 100% được, nhưng bây giờ lại có đến hai cái là đồ giả thì mọi người không thể không suy nghĩ lung tung
Nghe được mọi người bàn tán, Dương Hỏa chỉ muốn khóc không ra nước mắt
Hắn thực sự muốn nhảy ra hét lớn một câu, ta là thật sự không biết mà
Nhưng hắn không thể nào nói vậy được
Chỉ có thể câm nín chịu đựng, có nỗi khổ mà không thể nói ra
"Còn bảo vật trọng yếu của Thánh Lạc bí cảnh, để ta nhìn qua một chút
Tần Trần đi đến trước bàn gỗ, tiện tay cầm lên một đồ vật, ngẫm nghĩ một lúc nói: "Ừm, một cái chén vỡ giá mười hai ngàn
"Cái này là một cái vò hỏng giá hai vạn
"Ồ
Cái này căn bản không có thứ gì mà cũng có giá ba vạn
"Đúng là quá đen tối
Tần Trần từng món đồ một tìm qua, vừa sờ vừa lắc đầu
Di tích trước thời đại Hắc Ám, Tần Trần rất hứng thú, tỏ vẻ trào phúng nhưng thực chất lại đang tỉ mỉ giám định đồ vật
"Tiểu tử ngươi nói bậy bạ gì đó
Dương Hỏa tức giận nói
Lúc này khách nhân ở tầng hai tụ tập ngày càng đông, tiếp tục như vậy, biển hiệu Tụ Bảo Lâu của bọn họ sẽ bị đập nát
"Ta chỉ nói thật thôi mà
Tần Trần lắc đầu nói
"Hừ, ngươi sờ sờ một lát là có thể nói được cái gì, đây là bôi nhọ Tụ Bảo Lâu ta
Dương Hỏa tức muốn phát điên
Tiểu tử này cho dù có tài giỏi đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể chỉ cần sờ mó là có thể giám định ra đồ bên trong, căn bản là ác ý phá hoại mà thôi
Tiện tay cầm một khối nguyên thạch lên, Dương Hỏa giẫm mạnh xuống đất một cái, tức giận nói: "Ngươi nói bên trong là một cái chén vỡ, nếu như không phải thì ta chắc chắn bắt ngươi phải tội nói xấu..
Loảng xoảng
Nguyên thạch vừa đập xuống đất thì ngay lập tức vỡ nát, đồ vật bên trong lộ ra, rõ ràng đúng là một cái chén vỡ, lại bị Dương Hỏa một đạp thành mảnh vụn
Tất cả mọi người ngây ngốc nhìn Dương Hỏa
"Ta..
Dương Hỏa như bị bóp cổ vịt, trợn mắt há mồm cả buổi không nói nên lời
Vậy mà đúng là một cái chén vỡ, sao lại có chén vỡ ở đây!