Chương 92: Thanh kiếm sắt bí ẩn
Giờ phút này, Dương Viêm chỉ hận không thể khóc thành tiếng
Có ai lại đi gài bẫy người như vậy không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Còn có đạo lý ở đâu chứ
Trên sân, mọi người cũng đều ngơ ngác
Tần Trần này quả thực thần kỳ
Chẳng lẽ người này là cao nhân thâm tàng bất lộ hay là một bậc thầy giám định bảo vật hay sao
Dù cho hắn có bắt đầu luyện tập giám định bảo vật từ khi còn trong bụng mẹ thì cũng chỉ mới mười mấy năm chứ mấy
Tần Trần lướt qua từng món đồ trên bàn gỗ lê, tinh thần lực quét nhẹ qua một lượt cũng biết bên trong những món đồ đó là thứ gì, không khỏi lắc đầu
Trên bàn gỗ lê này cơ bản chẳng có bảo vật gì, toàn là đồng nát sắt vụn hoặc bình lọ sứt mẻ cũ kỹ, ngẫu nhiên có một vài món coi như là bảo vật thì cũng chỉ là những loại vật liệu thượng cổ tương đối hiếm gặp, chứ cũng chẳng phải thứ gì quá quý giá
Lắc đầu, Tần Trần đang chuẩn bị xoay người rời đi, bỗng nhiên tay chạm vào món đồ cuối cùng
Món đồ này được bao bọc trong một lớp đá bùn dày, dài dài trông giống như một món vũ khí
Tay Tần Trần vừa chạm vào, còn chưa kịp dùng tinh thần lực phân biệt hình dạng
Đột ngột——Ầm
Não hải Tần Trần chấn động mạnh một cái, cuốn sách cổ thần bí trong linh hồn hải đột nhiên xuất hiện, tỏa ra ánh hào quang rực rỡ
Ùng ùng
Đồng thời, Tần Trần cảm giác từ món đồ hình dài trong tay truyền đến một trận tiếng sấm dữ dội, hòa cùng ánh hào quang của cuốn sách cổ thần bí, cộng hưởng, chấn cho thân thể hắn rung động dữ dội, suýt chút nữa không cầm nổi
Toàn bộ quá trình diễn ra nhanh như chớp
Không đợi Tần Trần kịp phản ứng, cuốn sách cổ thần bí lại biến mất, lặng lẽ trở về trong linh hồn hải
Thứ gì vậy
Tần Trần thất kinh, vội vã nhìn vào món đồ hình dài trong tay
Tinh thần lực quét qua, bên trong nó dĩ nhiên lại bao quanh một thanh kiếm sắt gỉ sét
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Toàn bộ thanh thiết kiếm gỉ sét loang lổ, gần như phế hoàn toàn, không còn nhận ra được hình dáng ban đầu
Nhưng Tần Trần biết rõ, món đồ khiến cuốn sách cổ thần bí kia xuất hiện nhất định không tầm thường
"Ừm, món đồ này xem ra không tệ, ta thấy nó đáng giá hai vạn ngân tệ, Từ quản sự cho..
Trong lòng Tần Trần khiếp sợ nhưng trên mặt lại như không có chuyện gì, tùy ý móc ra hai vạn ngân tệ đưa đến trước mặt Từ quản sự
"Chuyện này..
Từ quản sự ngẩn người
Dương Viêm và mấy người kia cũng đều ngơ ngác
Tần Trần này vừa mới vùi dập Tụ Bảo Lâu một trận tơi tả, sao nháy mắt lại đi mua mấy thứ đồ trước đó
Chắc chắn có gì đó kỳ lạ
"Chậm đã..
Dương Viêm vội vàng khẽ quát lên, đang muốn ngăn cản thì thấy Từ quản sự mặt mày ngơ ngác, đã ngây người nhận lấy hai vạn ngân phiếu của Tần Trần
"Chậm đã, chúng ta còn chưa nói bán món đồ này cho ngươi
Từ Chinh, còn không mau trả tiền trong tay ngươi lại
Dương Viêm quát
Mọi người sững sờ, Dương đại sư sao lại nổi cơn gì thế
Người khác muốn mua đồ của Tụ Bảo Lâu, đây là chuyện tốt mà
Chợt thấy ánh mắt nóng rực của Dương Viêm, mọi người lập tức bừng tỉnh đại ngộ, đều nhìn về phía món đồ trong tay Tần Trần
Tần Trần này có năng lực giám định bảo vật quá cao, có thể dễ dàng nhận biết bảo vật bị nguyên thạch bao bọc, chẳng lẽ món đồ hình dài trong tay hắn dĩ nhiên là bảo bối gì sao
Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều nóng rực
"Sao lại thế
Một tay giao tiền, một tay giao hàng, ta đã giao tiền cho Tụ Bảo Lâu, Tụ Bảo Lâu cũng đã nhận, vậy món đồ này đương nhiên thuộc về ta
Chẳng lẽ Tụ Bảo Lâu lại muốn đổi ý sao
Sắc mặt Tần Trần trầm xuống, lạnh lùng nói
"Dương mỗ không có ý đó
Dương Viêm quát lên: "Mua bảo vật tại Tụ Bảo Lâu ta tất nhiên là phải qua sự cho phép của Tụ Bảo Lâu
Vừa nãy lão phu còn chưa đồng ý, có thể xem như là chưa bán món đồ này cho ngươi, ngươi đừng có vội làm loạn, mau mau đặt món đồ này xuống
Dương Viêm lòng như lửa đốt, nổi giận đùng đùng
"Phải trải qua sự cho phép của Tụ Bảo Lâu các ngươi sao
Ha ha ha, bản thiếu gia vẫn là lần đầu nghe thấy chuyện đánh cược bảo còn có cái quy tắc này
"Cái gọi là đánh cược bảo, đều là công khai niêm yết giá cả, chỉ cần trả tiền, món đồ liền coi như là của khách nhân, hiện tại Tụ Bảo Lâu các ngươi đã lấy tiền, lại muốn khách hàng đem đồ đã mua nhả ra, có dễ dàng như vậy không
"A, ta hiểu rồi
Bỗng nhiên, Tần Trần dường như hiểu ra điều gì, chợt tỉnh ngộ cười lạnh nói: "Thì ra các ngươi Tụ Bảo Lâu làm cái gọi là đại hội đánh cược bảo, chẳng qua chỉ muốn để các quyền quý ở Vương Đô tới thử vận may trước, nếu đánh cược trúng rác rưởi thì Tụ Bảo Lâu các ngươi cố ý nâng giá lên, để cho những khách cũ cho rằng mình kiếm được món hời, còn nếu đánh cược trúng bảo bối, thì Tụ Bảo Lâu các ngươi sẽ lấy lý do giao dịch không thành công để đoạt lại bảo vật
"Chậc chậc, đường đường đại bảo các lớn nhất Đại Tề quốc mà lại làm ra chuyện bỉ ổi như vậy, xem ra ta đúng là quá ngây thơ
Lời này của Tần Trần vừa thốt ra, toàn bộ mọi người trong nháy mắt xôn xao, hai bên bàn tán ầm ĩ
Quả đúng như vậy
Cái gọi là đánh cược bảo, chỉ cần người mua trả tiền, món đồ đó đã không còn thuộc về người bán nữa, sau này đánh cược ra thứ gì thì đều không còn liên quan gì đến người bán nữa
Hôm nay, Tụ Bảo Lâu này chỉ vì thấy Tần Trần có năng lực giám định bảo vật cao siêu, nên mới muốn cưỡng chế lấy lại món đồ mà hắn mua được, quả thật là không có đạo lý
Xem ra, Tụ Bảo Lâu này chắc chắn là đang gài bẫy người rồi
Nghe mọi người nghị luận, mặt Dương Viêm đều tái mét
Nếu còn tiếp tục thế này, danh tiếng của Tụ Bảo Lâu xem như là hoàn toàn hủy hoại, sau này còn làm sao có thể đặt chân tại Vương Đô được nữa
"Chư vị, nghe ta giải thích, căn bản không phải như vậy..
Dương Viêm vội vàng muốn giải thích nhưng lại bị Tần Trần cất giọng cắt ngang
Bộp
Cầm món đồ hình dài trong tay đập mạnh xuống đất một cái, Tần Trần cười lạnh nói: "Không phải ý đó vậy là ý gì
Nếu Tụ Bảo Lâu các ngươi nhất định muốn cướp lại đồ vật trong tay ta, ta cũng không còn gì để nói, trách thì chỉ trách ta không sáng mắt, cứ tưởng một hiệu buôn lâu năm như Tụ Bảo Lâu sẽ không làm chuyện lừa lọc người khác, bây giờ nghĩ lại thì quả là ta quá ngu ngốc, quá ngây thơ
Răng rắc
Tần Trần vừa đập mạnh, món đồ hình dài trong tay trong nháy mắt vỡ vụn, lộ ra thanh kiếm sắt gỉ bên trong
"Két
"Lại là một thanh kiếm sắt gỉ
"Tiểu tử này ham hố mua bảo vật, ai ngờ lại là một thanh kiếm sắt gỉ
"Cái này..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chắc là hắn nhìn lầm rồi
Thấy thanh kiếm sắt gỉ nửa lộ ra trong tay Tần Trần, tất cả mọi người đều ngớ người, có chút không dám tin vào mắt mình
Ngay cả Dương Viêm cũng há hốc mồm
"Khụ khụ
Hắn nhanh chóng khôi phục vẻ mặt ngạo nghễ, vung tay áo lên, một loại khí thế núi cao sừng sững ung dung xuất hiện, tao nhã nói: "Các hạ, ta thấy ngươi hiểu lầm rồi, Tụ Bảo Lâu ta làm ăn buôn bán không dối trá, nếu các hạ đã trả tiền mua rồi thì Tụ Bảo Lâu ta sao lại đi cướp lại
Vừa nãy ta hô ngừng lại, chẳng qua chỉ muốn các hạ đừng quá vội, dù sao Tụ Bảo Lâu ta cũng đâu thể để các hạ tay không trở về được
Nói xong câu này, Dương Viêm lại lớn tiếng nói với Từ Chinh: "Từ Chinh, còn không mau đưa hộp đựng kiếm cho vị khách này để gửi kiếm, làm ăn thế nào mà không có chút kinh nghiệm gì hết vậy
Nói xong lời này, trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi
Cũng chỉ là một thanh kiếm sắt gỉ thôi, nhìn tiểu tử ban nãy vội vàng gân cổ lên, cứ tưởng là bảo bối gì ghê gớm, suýt chút nữa làm hủy hoại danh tiếng của Tụ Bảo Lâu
Cũng may tên này không cẩn thận làm vỡ lớp da đá kia ra, để lộ thanh kiếm sắt gỉ, nếu không thì đúng là bị tiểu tử này làm cho sập hố rồi.