Vực Sâu Và Cánh Bướm

Chương 67: Chương 67




Ta đào lấy bờ vai của hắn, 「oa」 nôn hắn một thân
Bể bơi này, nên thay nước đi thôi
**Chương 173: Ta có tư tâm**
Cư Diên đẩy ta lên bờ, sau đó túm chặt Cư Bảo Các, ném hắn vào trong bể bơi
Những đứa trẻ bên cạnh trố mắt nhìn Cư Bảo Các sặc nước giãy giụa trong bể, sợ đến mức đứa nào đứa nấy không dám thốt ra một tiếng nào
Ta ngồi bên thành hồ, cũng kinh ngạc há hốc mồm
Khi ta rơi xuống nước, cha mẹ đều chạy ra ngoài
Lúc này, mẹ ta nửa quỳ một bên ôm chặt lấy ta, cha ta đứng cạnh bể bơi, khuyên Cư Diên vớt Cư Bảo Các lên
“Cư Diên à, thằng bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, về sau dạy bảo nó cẩn thận là được rồi, đừng dọa nó có bề gì nha…” Cư Diên bắt Cư Bảo Các từ trong nước lên, mặt lạnh tanh hỏi: “Biết lỗi chưa?” Cư Bảo Các vốn không biết bơi, ho ra hai ngụm nước, khóc lớn tiếng đầy khí thế: “Con không sai
Chúng ta mới là người một nhà
Tại sao huynh lại muốn bảo vệ tên ngốc kia!” Cư Diên buông tay ra
Cư Bảo Các ôm chặt cánh tay của huynh ấy, vừa khóc vừa bò về phía thân thể huynh ấy: “Ca ca
Ca ca
Con là đệ đệ ruột của huynh mà
Huynh không thể không cần con
Ô ô… Mẹ thích Liên Hà, ngay cả cha cũng thích Liên Hà, huynh cũng thích Liên Hà… Các người đều thích nàng, không ai thích con
Con ghét Liên Hà, nếu như nàng chết đi thì tốt quá!” Mặc dù biết Cư Bảo Các không thích ta, nhưng nghe được hắn khóc và nói ra những lời này, ta vẫn chịu một sự đả kích không nhỏ
Ban đầu là vì nể mặt Vân Trang mới tổ chức sinh nhật cho hắn, nếu hắn không nhận tình, vậy thôi vậy
Mẹ ta lau nước mắt, đỡ ta đứng dậy, nói một cách giận dữ: “Tiểu Hà, chúng ta về nhà
Kẻ nào thích hầu hạ ai thì cứ hầu hạ, dù sao chúng ta cũng không hầu hạ đâu!” Nói rồi, nàng gọi cha ta một tiếng: “Ba nàng
Đi!” Cha ta liếc nhìn Cư Bảo Các, cúi đầu thở dài, rồi cũng đi theo chúng ta về
Mẹ ta bảo ta đi tắm rửa thay quần áo
Ta đứng dưới vòi hoa sen, cảm thấy hôm nay tắm đến nỗi da dẻ cũng muốn tróc ra
Thay xong quần áo đi ra, mẹ ta đã thu dọn xong rương hành lý
Ta hỏi nàng: “Mẹ, mẹ thật sự cam lòng từ bỏ công việc tốt như vậy sao?” Mẹ ta nghe vậy, vành mắt đỏ hoe: “Cư Bảo Các đúng là chẳng ra gì
Uổng công cha ngươi đối xử với hắn tốt như vậy, hắn dám ra tay độc địa với ngươi
Hôm nay là trong nhà có người, ta vừa thấy ngươi rơi xuống nước
Nếu như ta không thấy, ngươi xảy ra chuyện gì, ta cùng cha ngươi cũng chẳng sống nổi!” Ta an ủi nàng: “Con không sao, mẹ, chỉ là uống mấy ngụm nước.” Mẹ ta chùi nước mắt, kéo rương hành lý đi ra ngoài, thấy cha ta vẫn đang bận rộn dọn dẹp thức ăn còn lại trong bếp, nàng đi tới, “soạt” một tiếng hất toàn bộ thức ăn đã chuẩn bị xuống đất: “Làm gì mà làm
Vẫn chưa thấy con gái ngươi bị bắt nạt đủ thảm sao?” Cha ta nhìn đống thức ăn đã bận rộn hơn nửa ngày, dụi mắt, nói: “Không làm nữa, ta dọn dẹp chỗ này sạch sẽ rồi đi.” Ta đi qua giúp hắn cùng nhau dọn dẹp
Bên ngoài, những đứa trẻ đã chạy sạch, Cư Bảo Các quỳ gối bên bể bơi gào khóc
Lúc thì gọi ca ca, lúc thì gọi cha mẹ, lúc thì gọi cha ta và Trương Mụ
Cư Diên đi tới, trên người vẫn ướt sũng, có chút chật vật nói với cha mẹ ta: “Thúc thúc, a di, con xin lỗi.” Sau đó lại nhìn ta: “Xin lỗi, Liên Hà.” Cha ta nói không sao, mẹ ta hừ một tiếng: “Ta vừa mới khuyên Liên Hà ở chung với các người đó, quay đầu Cư Bảo Các đã đẩy con bé xuống nước rồi
Dưa hái xanh không ngọt, nếu đã không chào đón như thế, chúng ta cũng sẽ không trở lại.” Cư Diên nói: “Con đã giáo huấn Cư Bảo Các rồi, sau này hắn không dám nữa đâu
Nếu như bây giờ các người rời đi, con không tìm được người đáng tin cậy để chăm sóc hắn
Để bù đắp, con tăng lương cho các người được không?” Mẹ ta dùng ý chí kiên định lắm mới quay đầu đi: “Không… Không được…” Cha ta rất bực bội: “Cư Diên, tại sao con không mời người khác
Điều kiện con đưa ra có thể mời được mấy bảo mẫu đấy.” Cư Diên nói: “Bởi vì ta có tư tâm.” Nghe được câu này, ta kinh hãi ngẩng đầu nhìn hắn
Hắn sẽ không phải… Cư Diên nhìn ta một cái, sau đó nhìn về phía cha mẹ ta, từng chữ từng câu nói: “Ta thích Liên Hà, ta muốn cùng với nàng kết hôn.”
**Chương 174: Chúng ta muốn cáo ngươi**
Vừa dứt lời, trong nhà lập tức yên tĩnh
Trong đầu ta trống rỗng, ngồi liệt trên mặt đất, đứng không dậy nổi
Mẹ ta nhìn ta rồi lại nhìn Cư Diên, kinh ngạc đến mức miệng không khép lại được, nhưng một câu cũng không nói nên lời
Cha ta vịn bồn rửa, miễn cưỡng phát ra một âm thanh yếu ớt: “Ngươi muốn (thanh thủy)?” Cư Diên nói: “Đúng vậy.” Cha ta giãy giụa nói: “Có thể ngươi (thanh thủy)….” “Ta (thanh thủy), kết hôn không có vấn đề.” Mẹ ta buông rương hành lý, lùi về phía sau mấy bước, hai tay vịn đầu ngồi trên ghế sô pha, từ từ tiêu hóa lời hắn nói: “Sẽ không phải ngươi và Tiểu Huân bên nhau thời điểm, đã có ý định với Tiểu Hà rồi sao
Cho nên ngươi mới tặng Tiểu Hà lễ vật đắt tiền như vậy, còn chia tay với Tiểu Huân…” Đột nhiên, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu: “Tiểu Hà nói ngươi (thanh thủy) qua nàng… Chẳng lẽ (thanh thủy) là thật?!” Cư Diên trầm mặc một lát, thừa nhận: “Là thật.” Cha ta hít sâu một hơi
Tiếng rống the thé biến điệu của mẹ ta vang vọng đại sảnh, nàng vơ lấy bình hoa trên bàn trà liền nện thẳng vào đầu Cư Diên
Cư Diên không tránh, bị bình hoa đập trúng ngay giữa đầu
Bình hoa thủy tinh rơi xuống sàn đá cẩm thạch, “phịch” một tiếng vỡ nát, nước trong bình hòa lẫn máu từ trên đầu Cư Diên tí tách rơi xuống, rất nhanh nhuộm đỏ nửa gương mặt hắn
“Ngươi cái súc sinh này
Ngươi không phải người
Ngươi vậy mà tại bên cạnh Tiểu Huân làm cái việc cầm thú đó, ngươi xứng đáng với nàng sao
Ngươi không thích Tiểu Huân tại sao còn muốn hẹn hò với nàng
Nàng chưa từng yêu đương, đem cả trái tim mình cho ngươi, ngươi lại đối xử với nàng như thế
Ngươi còn giả vờ vô tội chia tay với nàng
Tại sao lại có loại người xấu xa như ngươi
Chính là ngươi đã hại chết Tiểu Huân
Các người họ Cư không có một ai là đồ tốt cả!” Mẹ ta thấy cái gì liền vơ lấy cái đó nện hắn, cuối cùng xông vào bếp, vơ lấy dao phay: “Ta chém ngươi!!” Ta ôm chặt lấy chân nàng, nức nở khóc lóc: “Mẹ
Không cần!” Mẹ ta giãy giụa co chân, dao phay vạch ra những tiếng vù vù giữa không trung: “Đừng cản ta
Tiểu Hà
Mẹ hôm nay sẽ báo thù cho ngươi và tỷ tỷ ngươi!” Bên ngoài Cư Bảo Các thấy tình hình trong nhà không ổn, cũng không gào thét nữa, hắn đi đến trước cửa sổ lớn thông ra sân sau, trốn sau cánh cửa trượt mà nhìn
Cư Diên bị nện rất thảm, trên người vừa ướt lại vừa dính máu
Nhưng hắn đối mặt với dao phay trong tay mẹ ta, không hề sợ hãi tiếp tục buông lời nặng nề hơn: “A di, chúng ta đã (thanh thủy).” Ta kinh ngạc buông lỏng tay ra
Vừa rồi thật sự nên để mẹ ta chém hắn
Mẹ ta lảo đảo mấy lần, suýt chút nữa ngã khuỵu: “Cái gì
Hai người các ngươi…” Dù sao cũng chẳng còn mặt mũi, ta lau nước mắt, không thèm đếm xỉa mà hét lên: “Là hắn bức con!” Mẹ ta có chút không chịu nổi lượng thông tin lớn như vậy, tay run rẩy đến lợi hại, dao phay “leng keng” rơi xuống đất
Nàng chống đỡ bồn rửa, thở hổn hển từ kẽ răng nặn ra một câu: “Họ Cư, ngươi đợi đó, chúng ta muốn kiện ngươi tội cưỡng hiếp!” Cư Diên dường như đã sớm đoán được cục diện như vậy, thay đổi vẻ khách sáo trước đó, lạnh lùng lộ ra nanh vuốt: “Vậy thì mời các người trả lại vòng tay phỉ thúy, còn một triệu đã lấy từ nhà
Nếu như muốn kiện ta, ta cũng có thể giới thiệu cho các người một vị luật sư, hắn kiện tụng rất giỏi, chỉ là phí cao, có thể khiến ta ngồi tù ba năm năm năm.” Mẹ ta tức giận đến toàn thân run rẩy: “Tại sao lại có loại người không biết xấu hổ như ngươi… Là chúng ta mắt bị mù, để ngươi hại Tiểu Huân, rồi lại hại Tiểu Hà…” Ta lau nước mắt trên mặt đứng dậy, mẹ ta níu chặt lấy ta: “Đừng đi qua
Nhà chúng ta dù có bán hết cả nồi niêu xoong chảo cũng sẽ trả lại tiền cho hắn
Chẳng phải chỉ là một triệu cùng cái vòng tay rách nát đó sao…” Cư Diên lại ném ra một quả bom: “Vòng tay năm triệu.” Nghe được cái giá này, ta liền biết xong đời rồi
Cái vòng tay tang vật giá một trăm nghìn, ta còn nghĩ giá gốc hai trăm nghìn là cao lắm rồi, không ngờ lại là năm triệu
Tổ tông nhà ta tám đời cộng lại cũng không có năm triệu
Chính là một triệu kia, chúng ta cũng không trả nổi
Mẹ ta cảm xúc kích động, căn bản không tin: “Ngươi nói bậy
Làm sao có thể có vòng tay đắt như vậy
Năm triệu… Ngươi đi cướp đi!” Cư Diên nói: “Vòng tay kia cùng cái Vân Trang đang đeo là một đôi, có giấy chứng nhận trong nhà, cần ta đưa cho ngươi không.” “Lấy tới đi
Cái đồ thất đức không có mẹ ngươi ném xuống nước không dám vớt lên…”
**Chương 175: Thất đức**
Cha ta tiến vào phòng phẫu thuật
Ta đi nộp tiền phẫu thuật, không đủ tiền, Cư Diên đưa thẻ của mình qua: “Quẹt thẻ ta.” Ta đẩy hắn ra: “Không quẹt thẻ ngươi!” Ta chạy về đi tìm mẹ ta
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng ngẩn ngơ sững sờ, ngồi ở trên ghế bên ngoài, cúi đầu nhìn xem tay của mình
“Mẹ!” ta chạy tới gọi nàng, “Thẻ lương của mẹ đâu
Bệnh viện muốn thu tiền.” Mẹ ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn ta, há miệng liền bắt đầu khóc: “Để quên ở nhà, không mang theo…” “Để ở đâu
Con về lấy.” Cư Diên đi tới: “Không cần làm phiền, ta đã thanh toán rồi.” Mẹ ta trông thấy hắn, nước mắt tuôn rơi nói: “Ngươi giả vờ làm người tốt gì chứ
Tiền này ngươi nên trả
Là ngươi đã chọc giận ba nàng đến mức phải vào bệnh viện!” Cư Diên không đưa không, ánh mắt chuyển sang nhìn ta: “Liên Hà, lại đây.” Mẹ ta lập tức che chở ta: “Ngươi muốn làm gì?” “Ngày mai ta phải đi làm, không rảnh, chuyện vòng tay và một triệu, nàng dù sao cũng nên cho ta một sự công bằng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu như muốn kiện ta, ta cũng có thể giới thiệu cho các người một vị luật sư, hắn kiện tụng rất giỏi, chỉ là phí cao, có thể khiến ta vào tù ngồi ba năm năm năm.” Mẹ ta tức giận đến toàn thân run rẩy: “Tại sao lại có loại người không biết xấu hổ như ngươi… Là chúng ta mắt bị mù, để ngươi hại Tiểu Huân, rồi lại hại Tiểu Hà…” Ta lau nước mắt trên mặt đứng lên, mẹ ta níu chặt lấy ta: “Đừng đi qua
Nhà chúng ta dù có bán hết cả nồi niêu xoong chảo cũng sẽ trả lại tiền cho hắn
Chẳng phải chỉ là một triệu cùng cái vòng tay rách nát đó sao…” Cư Diên lại ném ra một quả bom: “Vòng tay năm triệu.” Nghe được cái giá này, ta liền biết xong đời rồi
Cái vòng tay tang vật giá một trăm nghìn, ta còn nghĩ giá gốc hai trăm nghìn là cao lắm rồi, không ngờ lại là năm triệu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tổ tông nhà ta tám đời cộng lại cũng không có năm triệu
Chính là một triệu kia, chúng ta cũng không trả nổi
Mẹ ta cảm xúc kích động, căn bản không tin: “Ngươi nói bậy
Làm sao có thể có vòng tay đắt như vậy
Năm triệu… Ngươi đi cướp đi!” Cư Diên nói: “Vòng tay kia cùng cái Vân Trang đang đeo là một đôi, có giấy chứng nhận trong nhà, cần ta đưa cho ngươi không.” “Lấy tới đi
Cái đồ thất đức không có mẹ ngươi ném xuống nước không dám vớt lên…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.