Xuống Nông Thôn Sau, Ta Thành Trong Thôn Bánh Trái Thơm Ngon

Chương 48: Uy vũ khí phách




Chương 48: Uy Vũ Khí Phách
Một con có chóp đuôi lông màu trắng
Một con có chân trái lông màu trắng
Cũng chỉ có hai con chó này trên người có lông trắng, còn lại mấy con đều là lông đen, không hề có tạp sắc
Trần Hướng Dương cảm thấy nó hai đặc thù, vừa vặn đều là chó đực nên đã chọn chúng nó
“Lấy nó hai, Kiến Quân ca, ta về trước đi cất chiếc xe đạp, lát nữa ta lại tới ôm.” “Được.”
Rất nhanh, Trần Hướng Dương cưỡi xe đạp về tới trong nhà
Cất kỹ xe đạp xong, hắn từ trong nhà cầm một gói thuốc Đại Tiền Môn, cùng một gói đường đỏ, Trần Hướng Dương lúc này mới đi ra ngoài
Ở nông thôn, theo nhà người ta ôm chó là có những điều kiêng kỵ
Nếu không đưa đồ vật, con chó sẽ nuôi không sống
Đây là điều Trần Hướng Dương ở kiếp trước lúc còn bé nghe ông nội hắn nói, khi đó nhà hắn nuôi một con chó vườn
Có người đến nhà hắn ôm chó, họ thường mang theo chút đồ đạc
Hoặc là ít nhiều gì cũng cho chút tiền

“Ngươi còn cầm những thứ này làm gì.” Lâm Kiến Quân thấy Trần Hướng Dương còn cầm đồ vật, lập tức nói
“Đây là những điều kiêng kỵ mà tổ tiên lưu lại.” “Vậy ngươi cũng quá để ý rồi, gói thuốc Đại Tiền Môn này cũng phải ba khối ba xu tiền, quả thật là ngươi không xem tiền ra gì.” Lâm Kiến Quân vừa cười vừa nói
“Vậy ngươi thật sự nói sai rồi, bao thuốc lá này thật sự không phải ta mua, là ta xem bệnh cho người khác, người ta tặng.”
Lâm Kiến Quân nhận lấy đồ vật xong, liền từ trong nhà lấy ghế ra ngồi xuống
“Sao không thấy thúc thẩm bọn hắn đâu.” Trần Hướng Dương hỏi
“Chị dâu ta nàng về nhà mẹ đẻ rồi, cha ta bọn hắn đi Tôn gia thôn phúng viếng, đoán chừng trở về trời cũng tối rồi.” “Ta liền bảo hôm nay sao lại một mình ngươi ở nhà.”
Hai người tự mình châm một điếu thuốc xong, Lâm Kiến Quân liền hỏi thăm về chuyện hôn sự của Trần Hướng Dương
“Ta nghe người trong thôn nói hôm nay ngươi cùng Thục Cầm thím đi gặp gia đình nhà gái, chuyện đàm luận xong chưa
Lúc nào thì kết hôn.” “Ừm, là đi gặp mặt một lần, tạm thời vẫn chưa định ra thời điểm kết hôn, còn ngươi thì sao, đoạn thời gian trước không phải có người đến làm mối cho ngươi ư.” “Là bà con xa bên họ hàng của ta, hai nhà chúng ta đã gặp mặt, cũng định ra rồi, mười lăm tháng mười kết hôn, mấy ngày nay chờ chị dâu ta làm xong việc nhà, cha ta liền chuẩn bị đóng phòng cho ta, chờ phòng đắp kín xong cũng đoán chừng cũng nhanh rồi.” Lâm Kiến Quân nói
“Vậy thì tốt quá, đến lúc đó khởi công thì nhớ phải nói với ta, ta đến giúp đỡ.” “Không có vấn đề.” “Đúng rồi, tối nay đi công xã xếp hàng hiến lương thực, ngươi có đi không?” “Đi chứ, đội trưởng thúc lúc ấy nói với ta, bảo ta đi cùng, ngươi cũng đi à?” “Ừm, ta cũng đi theo, người trẻ tuổi trong thôn cơ bản đều đi, mấy năm trước có đội sản xuất khác đi hiến lương thực mà ít người, bị người ta nửa đường cướp mất lương thực…”
Hai người ngồi một lát, nhìn đồng hồ, đã sắp bảy giờ
Trần Hướng Dương cũng đứng dậy chuẩn bị về nấu cơm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ta ôm nó hai đi, mẹ nó sẽ không cắn ta chứ.” Trần Hướng Dương bắt lấy hai con cẩu tử chính mình chọn trúng hỏi
“Sẽ không, mẹ nó cũng phiền bọn chúng không chịu được, ngươi không thấy được ngươi bắt con trai của nó mà nó liền không có phản ứng gì ư.” Lâm Kiến Quân vừa cười vừa nói
“Ha ha, vậy thì tốt, ta đi đây, tối nay gặp.” Sau đó, Trần Hướng Dương liền ôm hai con chó con hướng về phía nhà mình đi đến
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trên đường trở về, Trần Hướng Dương liền bắt đầu suy nghĩ nên đặt tên cho hai con cẩu tử là gì
Về đến trong nhà, hắn cũng coi như là không biết đã hao tốn bao nhiêu tế bào não, rốt cục cho hai con cẩu tử đặt cho cái tên nghe xong liền rất Uy Vũ Bá Khí (Uy Vũ Hùng Mạnh):
Trần Hướng Dương chỉ vào con chó có đuôi màu trắng kia nói: “Về sau ngươi gọi Uy Vũ.” Sau đó, Trần Hướng Dương lại chỉ vào con cẩu tử khác có chân trái màu trắng nói: “Về sau ngươi gọi Khí Phách.” “Nghe hiểu lời nói, kêu một tiếng.”
“Thật là hai con chó nhỏ ngốc nghếch.” Nhìn xem hai con cẩu tử trong sân bắt đầu thăm dò lãnh địa mới, Trần Hướng Dương cũng cảm thấy sân nhỏ bỗng chốc không còn trống rỗng
Ngay lúc hắn làm cơm, đi ra liền thấy hai anh em Uy Vũ Khí Phách đang đào bới cây nhân sâm hắn trồng
“Chết tiệt, Uy Vũ Khí Phách, ta lột da hai ngươi, đi ra cho ta.” Trần Hướng Dương tranh thủ chạy tới nắm lấy cổ hai con cẩu tử bắt chúng ra ngoài
“Hai ngươi lại không có gen Husky, sao cứ muốn đào bới đồ người ta đâu.” Giáo dục một chút hai anh em xong, Trần Hướng Dương lúc này mới bắt đầu ăn cơm
Uy Vũ Khí Phách thấy Trần Hướng Dương ăn, cũng lập tức hấp tấp chạy tới, ngồi xổm trước mặt Trần Hướng Dương
Không ngừng liếm láp đầu lưỡi
Trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm
“Nóng quá, đợi nguội ta cho hai ngươi ăn.”
Chờ hắn ăn xong, cháo trong nồi cũng đã nguội gần hết
Trần Hướng Dương cầm hai cái chén, làm cơm cho hai anh em này
Uy Vũ Khí Phách cũng lẽo đẽo theo sát Trần Hướng Dương
Ở nhà Lâm Chí Cường, hai anh em ăn là trấu cám, làm sao từng nếm qua bát cháo thơm như vậy
Trần Hướng Dương bưng hai cái chén đi ra ngoài, hai anh em liền bên chân hắn lẩm bẩm không ngừng
Đặt đồ ăn xuống cho chúng, hai đứa lập tức liền chạy tới ăn như hổ đói
“Hai ngươi đi theo ca thì hưởng phúc lớn rồi, trưởng thành liền lên núi giúp ta bắt thỏ đổi khẩu phần lương thực.”
Nhìn nó hai ăn cơm một lát, Trần Hướng Dương liền cầm lấy lưỡi rìu ra cửa
Chỗ nhà hắn không xa liền có một khối rừng trúc nhỏ
Rất nhanh, hắn liền chặt mấy cây trúc trở về
Chờ hắn trở về, hai con cẩu tử cũng đã ăn xong, lúc này còn đang liếm láp đáy chén
Nếu không phải trước đó từng có kinh nghiệm nuôi thỏ ăn quá no mà chết, Trần Hướng Dương đều muốn cho chúng ăn thêm chút bánh màn thầu
Cầm chén liếm sạch sẽ xong, hai anh em Uy Vũ Khí Phách lúc này mới bước chân ngắn nhỏ tìm đến Trần Hướng Dương
Trần Hướng Dương bên này đang chẻ trúc, chúng nó liền ở bên cạnh quấy rối
Bỗng chốc, có hai anh em này đến, nụ cười trên mặt Trần Hướng Dương cũng nhiều hơn
Dùng trúc chẻ thành mảnh làm hàng rào vây quanh vườn dược liệu xong
Trần Hướng Dương lúc này mới chơi đùa với hai anh em
Đột nhiên hắn nhớ đến lúc trước quay thưởng còn rút được một viên Tẩy Tủy Đan (phiên bản dành cho thú cưng)
Lập tức liền lấy ra từ không gian
Vừa lấy ra, mũi của Uy Vũ Khí Phách liền giật giật
Hai mắt chúng nó trong nháy mắt sáng lên
Giọng sữa nũng nịu kêu về phía Trần Hướng Dương
“Không hổ là mũi chó, hai ngươi cũng biết đây là đồ tốt sao.” Trần Hướng Dương dùng nước hòa tan viên thuốc xong, chia đều cho vào chén của chúng
Uy Vũ Khí Phách lập tức điên cuồng liếm
Nhất là Khí Phách, con hàng này cảm thấy liếm quá chậm, trực tiếp đem miệng tiến vào trong chén
Rất nhanh uống hết nước trong chén của mình, đã mặt dày đi giành nước trong chén Uy Vũ
Uy Vũ thấy nó đến, chỉ là im lặng nhường cho nó một vị trí
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chờ nước trong chén của Uy Vũ cũng bị liếm sạch sẽ xong
Bụng hai con cẩu tử cũng đã tròn trịa
Chơi với chúng nó trong sân một lát, Trần Hướng Dương lúc này mới vào nhà nằm ở trên giường

Đến mười một giờ đêm, Trần Hướng Dương liền mặc áo khoác, cầm đèn pin chuẩn bị đi ra ngoài
Ban đầu hai con cẩu tử đang ngủ ở cửa phòng, nghe được động tĩnh của Trần Hướng Dương cũng tỉnh lại
Thấy Trần Hướng Dương muốn ra cửa, chúng nó cũng hấp tấp bước chân ngắn nhỏ chuẩn bị đuổi theo
Tới cổng, bắt con này ném vào sân, con kia lại chạy ra ngoài
Chỉ là nhốt chúng nó thôi mà hắn đã phải mất năm phút
Chờ Trần Hướng Dương rọi đèn pin đi vào đại đội bộ, Lâm Cải Trụ đã dẫn người bắt đầu chất lương thực lên xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.