Đừng nhìn nhà trên cây cao, nhưng việc dùng nước cũng không cần phải vất vả xách từ dưới lên, là nhờ ống tre lớn được nối thông từ dưới để dẫn nước, còn về việc làm sao giải quyết vấn đề áp suất nước thì có lẽ chỉ có “Bạch tổ tông” mới biết, không ai có thể nói rõ được
Vốn dĩ, Bạch Hi bảo Trần Chiêu Đệ mang hai con cá về, nhưng Trần Chiêu Đệ nhất quyết không chịu: “Cô nãi nãi nuôi Tiểu Hắc đã đủ vất vả rồi.”
Không hiểu sao bị nhắc đến, Tiểu Hắc lặng lẽ ngẩng đầu, nó nghĩ lườm một cái, nó rất dễ nuôi, được không
Sau khi Trần Chiêu Đệ đi, Bạch Hi lại bắt đầu ngồi xếp bằng, Tiểu Hắc đã không phải lần đầu tiên thấy cảnh này, đương nhiên biết Bạch Hi đang tu luyện, vì vậy liền im lặng ngồi xổm sang một bên, vểnh tai lên, hễ có tiếng động gì, nó đều cảnh giác nhìn xung quanh
Mà Bạch Hi thấy Tiểu Hắc ngoan ngoãn như vậy, càng yên tâm tu luyện
Trừ ngày đầu tiên Trần Chiêu Đệ còn chiếu lệ nướng con cá nhỏ nhất cho Tiểu Hắc ăn, sau đó toàn bộ đều là đem đồ ăn Bạch Hi ăn thừa cho Tiểu Hắc
Tiểu Hắc vừa thấy đãi ngộ thay đổi, lập tức gầm gừ với Trần Chiêu Đệ tỏ vẻ bất mãn, chủ tử đã hứa mỗi ngày cho ta ăn một con cá, tại sao ngươi lại cắt xén phần của ta
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dù Trần Chiêu Đệ không hiểu tiếng của Tiểu Hắc, nhưng cũng đoán được ý của nó, vì thế nàng đầy thâm ý nói: “Ngươi lại dám chê đồ ăn thừa của cô nãi nãi sao
Mới theo cô nãi nãi bao lâu, đã bắt đầu ‘thiêu ba lấy bốn’ rồi hả?”
Vừa nghe câu này, Tiểu Hắc lập tức ngừng gầm gừ, sao nó lại dám chê chủ tử, chỉ là sợ chủ tử nhường phần ăn của mình mà ăn không đủ thôi
Đương nhiên, quan trọng nhất là Tiểu Hắc sợ không đủ ăn, may mà Trần Chiêu Đệ tuy không chuẩn bị đồ riêng cho Tiểu Hắc, nhưng cũng cố ý nấu nhiều hơn một chút
Thấy Tiểu Hắc ngoan ngoãn, vẻ đắc ý thoáng qua trên mặt Trần Chiêu Đệ, tiểu tử, có cô nãi nãi ở đây, ngươi giở trò xem
Cá là ngươi bắt thì sao, nếu không phải có cô nãi nãi, bây giờ ngươi như thế nào còn chưa biết đấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiểu Hắc đại khái cũng hiểu ý của Trần Chiêu Đệ, nó tủi thân lại gần Bạch Hi để được an ủi, Bạch Hi cũng xoa đầu nó, nói
"Dù sao ngươi cũng không thích ăn cá lắm, đợi thêm ít ngày nữa ngươi có thể đi săn, ngươi bắt nhiều thịt về, đến lúc đó ta bảo nàng làm cho ngươi ăn.” Bắt ít, chỉ có nước đói
Vế sau, Bạch Hi nói trong lòng
Tiểu Hắc nghe xong, lập tức vui vẻ
Trần Chiêu Đệ đang bận rộn trong bếp nghe được câu này, nàng hơi quay đầu lại, thấy Bạch Hi vô tâm vô tư an ủi, không khỏi buồn cười, cô nãi nãi bắt chước người lớn ăn nói làm việc, thật sự là y như đúc
Ai nhìn thấy một bé năm tuổi với đôi mắt tròn xoe, vừa ăn hạt dưa, vừa qua loa an ủi một chú hổ con, đều sẽ thấy cảnh tượng này thật buồn cười
Tiểu Hắc không hề cảm thấy mình bị qua loa, nó đang múa may chân tay, chờ khi nào được đi săn sẽ thể hiện bản lĩnh
Mưa hai ngày thì tạnh
Trong hai ngày này, Trần Nghĩa luôn dán mắt vào đường đi, hắn đã tính toán xong, lần sau cây nấm lớn xuất hiện, hắn sẽ lập tức đuổi theo, bắt được cây nấm lớn rồi tính tiếp
Đừng tưởng hắn bị đánh xong thì ngoài miệng nhận sai, trong lòng hắn không phục, rõ ràng hắn đã thấy, không chỉ một lần, vậy mà không ai tin hắn
Về phần lời mẹ hắn nói là không có cây nấm to như vậy, hơn nữa nấm không biết tự đi được, Trần Nghĩa không tin, cô nãi nãi còn sống ở nhà trên cây, cây lớn như vậy với nhà trên cây còn có, sao không có cây nấm lớn được
Bạch Hi không biết Trần Nghĩa đang chờ bắt nấm, hai ngày này nàng đều không ra khỏi nhà, dù sao có cá ăn rồi
Thời tiết vừa sáng sủa, Trần Đại Liễu liền gõ chuông trong thôn, báo mọi người ra đồng làm việc
Còn nửa tháng nữa là thu hoạch, nước trong ruộng cần phải rút hết ra mới được, nếu không, đến lúc đó sẽ mất công sức làm việc
Nhà mẹ đẻ Trần Chiêu Đệ có việc, phải về ba ngày, vì thế, trong lúc mọi người trong nhà bắt đầu làm việc, nàng tranh thủ báo với thôn trưởng một tiếng, rồi chạy vội lên nhà trên cây nói chuyện này với Bạch Hi
"A, ta biết rồi, ngươi đi đi.” Bạch Hi nghe xong, khoát tay ra ý đã hiểu
Dù sao cũng đã có người được sắp xếp tới nấu cơm
Đương nhiên, trước khi đi Trần Chiêu Đệ cũng không quên lấy cá ướp gia vị ra phơi cho Bạch Hi, lại dặn dò cẩn thận
“Cô nãi nãi, cá này ngài đừng động vào, phơi một ngày là được, đến tối thì sẽ làm to, lát nữa người đến nấu cơm sẽ cất vào cho ngài.”
Sau khi Bạch Hi gật đầu, Trần Chiêu Đệ mới vội vã rời đi
Trên cầu thang nhà trên cây có hai cái giỏ được đặt trên các cành cây chìa ra, cá đã ướp gia vị hai ngày thì được đặt trong đó để phơi, Bạch Hi dẫn Tiểu Hắc lên xuống lầu đều có thể nhìn thấy cá trong giỏ
Tuy trong thôn có nuôi mèo, nhưng vì sự tồn tại của Tiểu Hắc, không con mèo nào dám bén mảng đến nhà trên cây ăn vụng, còn về người trong thôn, lại càng không cần lo, không ai dám động vào đồ của Bạch Hi
Gần đến giờ cơm trưa, Bạch Hi dẫn Tiểu Hắc về nhà trên cây, nhưng khi nàng nhìn thấy người đến nhà trên cây thay ca nấu cơm thì ngớ ra
“Trần Chiêu Đệ sắp xếp ngươi tới nấu cơm cho ta?” Nhìn người nọ với cái bụng bầu tròn vo như trái dưa hấu, khuôn mặt đáng yêu của Bạch Hi không nhịn được mà nhăn lại
Lý Giai vội vàng gật đầu: “Cô nãi nãi, ba ngày này là ta đến nấu cơm cho ngài.”
“Cô nãi nãi, ngài yên tâm, tay nghề của ta cũng không tệ.” Nếu không phải nhà nàng ở ngay cạnh nhà Trần Chiêu Đệ, quan hệ lại tốt, thì chuyện này cũng chẳng đến lượt mình
“Bụng của ngươi...” Bạch Hi do dự, người trong thôn cũng không ít, tuyệt đối không thể để một người bụng mang dạ chửa to như vậy tới nấu cơm cho nàng mới đúng
Lý Giai nghe xong, lập tức nói: “Cô nãi nãi, ngài yên tâm, tay chân của ta rất nhanh, cái bụng này của ta không sao, trước kia hai ngày ta còn ở ngoài đồng làm việc đấy thôi.”
Nói xong, Lý Giai liền nhanh chóng vào bếp, làm theo những gì Trần Chiêu Đệ đã dặn trước khi đi, nhanh tay lẹ chân nấu cơm cho Bạch Hi
Dân quê không hay nề hà, bụng bầu làm việc đâu đâu cũng có, nấu bữa cơm thì còn là công việc nhàn nhất rồi
Bạch Hi thấy vậy, nghĩ đến những người phụ nữ bụng mang dạ chửa mà nàng từng thấy nhiều lần làm việc ngoài đồng, cũng không nói gì nữa
Lý Giai nghĩ đến việc được nấu cơm cho Bạch Hi cũng là phải cầu cạnh Trần Chiêu Đệ nhiều lần, lần này Trần Chiêu Đệ có việc, mới đến lượt nàng
Nàng đã gả vào nhà được sáu năm, ba năm trước liên tiếp sinh liền hai đứa con gái, năm thứ tư cũng là con gái, đến năm thứ sáu này, lại có thai, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn sợ là con gái
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mặc dù mẹ chồng không nói gì, nhưng nàng cũng biết bà rất mong có cháu trai
Ai cũng biết, ở nông thôn không có con trai thì không được, chỉ có con trai mới có thể nối dõi tông đường
Lý Giai là người ngoài thôn gả đến, gia cảnh không tốt, tuy Ngưu La thôn không quá trọng nam khinh nữ, nhưng nàng từ bé đã có suy nghĩ này ăn sâu vào trong, thấy những người cùng năm lấy chồng với mình đều có cả con trai lẫn con gái, mà nàng lại chẳng có một mụn con trai nào, trong lòng nàng ngày càng lo lắng
Nhà mẹ đẻ nàng có cô gái vì không sinh được con trai mà bị đuổi về nhà, số phận của những người bị đuổi về cũng chẳng dễ chịu gì, huống hồ lại là người không sinh được con trai, ăn không no đánh đập là chuyện thường
Tuy mẹ chồng nàng hiện tại không có ý định đó, nhưng biết đâu được
- Tiếp theo còn một chương nữa
Cảm ơn những bạn đáng yêu đã tặng thưởng cho ta, cũng cảm ơn các bạn đã bỏ phiếu cho ta, còn có các bạn đáng yêu đã nhắc nhở cho ta, ta có thấy các bạn nhắc mà, ta sẽ cố gắng sửa lại thói quen dùng từ chưa hay của mình
Cảm ơn mọi người, cảm ơn các bạn đáng yêu
Gửi các bạn trái tim
(Hết chương này)