Xuyên Không: Tôi Làm Cá Mặn Ở Tinh Tế Không Thành Công

Chương 134: đương cá mặn đệ 134 thiên




Thời Dư hơi mở to mắt, không chớp mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang đứng bên cửa sổ, nàng muốn dụi mắt, nhưng lại sợ chỉ cần mình nháy mắt thôi, Tạ Giang Táp sẽ biến mất
Có lẽ vẻ mặt nàng quá phức tạp, không giống vẻ mặt mà nàng hay có, Tạ Giang Táp khẽ cười nói: “Sao vậy
Gặp ma à?” “Đúng là gặp ma rồi…” Nàng thất thần trả lời
Một người vốn dĩ đã chết lại xuất hiện thật trước mặt nàng, không phải gặp ma thì là gì
Tạ Giang Táp nghe nàng nói vậy thì cụp mắt xuống
“Đúng vậy, một con ác quỷ luyến tiếc chết nên bò về đây.” Giọng hắn rất nhẹ, nếu không phải Thời Dư đứng gần thì khó mà nghe rõ
Nàng ngập ngừng hỏi: “Sao ngươi lại…” Sao ngươi lại về được
Tóc còn đổi màu nữa
Chẳng lẽ vì đuổi theo trào lưu mà cố ý nhuộm tóc bạc sao
Nghĩ đến mái tóc bạc của "tiểu xinh đẹp", bàn tay buông thõng bên người của Thời Dư hơi cuộn lại, rồi sau đó Tạ Giang Táp nói một câu chứng thực suy đoán của nàng
“Cái này còn phải nhờ tiến sĩ, ông ấy rất lợi hại, chính ông ấy đã cứu ta về.” Tạ Giang Táp đóng cửa sổ lại rồi ngồi xuống sô pha, lấy ra một hộp Pudding ném cho Thời Dư, mình cũng cầm một hộp
“Giờ ta mới biết vì sao ngươi thích ăn Pudding.” Hắn khẽ thở dài
Thời Dư bắt lấy hộp Pudding, đáp lời: “Vì nó ngon.” Bầu không khí có chút nặng nề đã bị một câu của nàng phá tan tành
Nàng ngồi xuống bên cạnh Tạ Giang Táp: “Tiến sĩ sao rồi
Có bị ngược đãi không
Ngươi về rồi sao không đi tìm tiểu… Dữ Nghiên, hắn…” “Ngươi hỏi nhiều câu như vậy, muốn ta trả lời câu nào đây?” Ăn xong Pudding, Tạ Giang Táp cẩn thận thu hộp lại, hai tay gối ra sau đầu
“Tiến sĩ tinh thần rất tốt, vẫn thích mắng ta như trước, ông ấy cũng sẽ không bạc đãi bản thân đâu, ngươi cứ yên tâm đi, ba ta không làm gì được ông ấy đâu.” “Ta còn sống thì đừng nói cho Dữ Nghiên, cũng đừng nói cho ai hết.” “Không nói cho người khác thì ta còn hiểu được, vì sao không nói cho hắn biết.” Thời Dư hỏi lại
Sau khi Tạ Giang Táp gặp chuyện, Tạ Dữ Nghiên đã bị đả kích rất lớn, đến giờ Thời Dư vẫn còn nhớ rõ ánh mắt của hắn khi biết tin Tạ Giang Táp gặp chuyện
Tạ Giang Táp liếc nhìn nàng với ánh mắt kiểu 'sao ngươi ngốc vậy', sau đó nói: “Nếu nói với hắn là ta chưa chết, mà rồi ta lại chết nữa thì ngươi bảo hắn làm sao
Lại phát điên một lần à?” Nhưng không phải hắn đã điên rồi sao
Sau khi Tạ Giang Táp gặp chuyện, hắn đã đào bới ba thước đất lôi Hayles ra, tự tay giết chết, còn khiến cho cả cộng hòa Tobias chao đảo
Thời Dư cau mày hỏi: “Ý ngươi là sao?” Cái gì mà không chết rồi lại chết
“Ý là nhiệm vụ ta đang làm rất nguy hiểm, có thể chết bất cứ lúc nào.” Chữ 'chết' này hắn còn học được từ chỗ của Thời Dư
“Được rồi, không nói với ngươi nữa, ta đi trước đây, chúc ngươi nằm vùng vui vẻ.” Tạ Giang Táp đứng dậy định đi, căn bản không cho Thời Dư có cơ hội hỏi thêm
Sao Thời Dư có thể để hắn đi dễ dàng như vậy được, nàng tóm lấy cánh tay hắn, dùng sức kéo lại, ép hỏi: “Ai nói cho ngươi biết ta đang nằm vùng ở đây
Rốt cuộc ngươi đang muốn làm cái nhiệm vụ gì?” Tạ Giang Táp bị nàng kéo mất đà ngồi lại xuống sô pha, thấy ánh mắt của Thời Dư toát lên vẻ lạnh lùng thì bất đắc dĩ nhếch miệng, tựa vào sô pha, hỏi: “Thật sự muốn nghe?” Thời Dư cười lạnh hai tiếng nói: “Ngươi đến tìm ta chỉ để nói cho ta biết là ngươi vẫn còn sống à
Bộ trí não của ngươi không thể nói hả?” “Chẳng phải lâu rồi không gặp nên nhớ thôi sao
Phải gặp mặt một lần để thể hiện sự thương mến chứ.” Miệng toàn lời không thật, nếu không động tay thì khó mà giải quyết vấn đề được
“Nói hay không?” Trên tay Thời Dư đã xuất hiện liềm đao, kề ngay cổ của Tạ Giang Táp
Tạ Giang Táp quen thuộc giơ tay đầu hàng, miệng thì vội vàng nói: “Nói, nói!” Nói thật
“Ta từng đến pháo đài Lilvia, người đi theo bên cạnh Dữ Nghiên chính là Lan Lạc đúng không?” Lời thì hỏi, nhưng giọng điệu lại là khẳng định
Thời Dư sờ mũi: “Hắn giả không giống sao?” Tạ Giang Táp cười nhạo một tiếng: “Giống, sao lại không giống
Chỉ tiếc hắn không được… ừm… lươn lẹo như ngươi, mà cũng may là hắn lộ mặt không nhiều, bằng không sớm muộn gì cũng bị lộ tẩy.” Thấy mặt Thời Dư hiện rõ vẻ chế giễu, giọng Tạ Giang Táp hạ xuống: “Thật ra thì cũng không có gì to tát, ta đang đi theo bên người văn phó quân đoàn trưởng.” Vừa nghe câu này, Thời Dư đã cau mày
“Ý là sao
Có ngươi ở bên cạnh mà Văn Chính vẫn chết à?” Lúc mới giao đấu với Tạ Giang Táp, Thời Dư đã cảm nhận rõ ràng thực lực của hắn đã tăng lên rất nhiều so với trước đây, nếu hắn ở bên Văn Chính, không thể nào không phát hiện có người muốn giết Văn Chính, đối phương cũng không thể nào dễ dàng thành công như vậy
Từ khi nghe tin Văn Chính chết, nàng đã cảm thấy có chút bất thường, Văn Chính chết thật sự quá dễ dàng, quá nhẹ nhàng
Hắn là phó quân đoàn trưởng đứng đầu trong danh sách, cả thể năng lẫn tinh thần lực đều là cường giả cấp SSS, hơn nữa còn có vô số kinh nghiệm chiến đấu thực tế được tôi luyện từ chiến trường, bảo hắn dễ dàng ám sát người khác thì còn tin, chứ nói người khác dễ dàng ám sát hắn thì nàng thật sự khó tin
Tạ Giang Táp liếc nàng một cái rồi nói: “Có người giăng bẫy cho ba, ba lại dùng kế tương kế tựu kế.” Những lời này ẩn chứa không ít thông tin, Thời Dư kinh hãi nói: “Vậy ý là ông ta vốn dĩ không bị ám sát, mà là…” Tạ Lập Khâm ngược lại còn giăng bẫy cho người khác sao
Đến cả phó quân đoàn trưởng của mình cũng có thể dùng để giăng bẫy
“Bớt suy nghĩ linh tinh trong đầu đi, Văn phó quân đoàn trưởng tích tụ nhiều vết thương cũ, sống cũng không được bao lâu nữa, nên đã chủ động xin ra trận, ba ta..
ừm, cũng không đến mức đó đâu.” Câu cuối cùng Tạ Giang Táp cũng nói một cách không chắc chắn
Thấy ánh mắt chế giễu của Thời Dư, hắn liền bất giác quay mặt sang chỗ khác
Không đến mức đó ư
Lại có thể dùng chính đứa con trai ruột của mình làm công cụ sao
Hay thật một câu 'không đến mức đó' đấy
Nhưng Tạ Lập Khâm lại là ba của Tạ Giang Táp, hắn có thể làm gì đây
Thời Dư thu lại ánh mắt, chuyển sang chuyện khác nói: “Vậy rốt cuộc lần này ngươi đến đây để làm gì?” Nói hồi lâu mà chẳng nói vào trọng tâm, lại còn lạc đề nữa hả
“Ba nói, Văn Nhân Mạc có vấn đề, nên bảo ta đi thăm dò.” “Vậy kết quả thăm dò thì sao?” Thời Dư theo lời hắn nói mà hỏi
Kết quả đương nhiên là có vấn đề rồi
Tuy rằng Tạ Lập Khâm ra vẻ nghe theo Văn Nhân Mạc, nhưng ông lại không hề sắp xếp cho Xalina, mà Xalina lại xuất hiện ở bãi đỗ xe và ở lại đó tận nửa tiếng đồng hồ, nói ở đây không có uẩn khúc thì ai mà tin cho được
Hai người kia đều đang tính kế đối phương cả
Chỉ là không biết cuối cùng, ai sẽ cao tay hơn một bậc
“Việc ngươi giấu thân phận đến đây chắc cũng vì nghi ngờ hắn đúng không
Ta không biết ngươi phát hiện ra điểm không đúng từ đâu, nhưng hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết rõ là, đằng sau hắn còn có người.” Thời Dư nhướng mày, nghe hắn nói tiếp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Hôm nay khi ta ra tay với hắn, hắn đang nói chuyện với một người, ta xông vào đột ngột, nghe được đúng một câu ‘yên tâm, đều đã được sắp xếp ổn thỏa.’” Hắn nói, những sợi tóc mai buông xuống trước trán, ánh mắt dần trở nên thâm trầm
Thời Dư cau mày, những lời này đủ để cho thấy Văn Nhân Mạc có đồng mưu
Tạ Giang Táp rất nhanh đã giải đáp nghi hoặc của nàng, hắn nói: “Giọng điệu của Văn Nhân Mạc lúc nói chuyện vẫn mang vẻ cung kính, ngươi nghĩ xem, hắn dù sao cũng là nguyên soái thứ bảy của Liên Bang, sao lại cần cung kính với ai như vậy chứ?” Bảy đại nguyên soái của Liên Bang là những người đứng đầu trên đỉnh của tháp quyền lực, bảy vị nguyên soái có địa vị ngang nhau, quyền hành cũng tương đương
Ánh mắt của Thời Dư nặng nề, nàng châm chước một lát rồi nói: “Ngươi cảm thấy Lục…” “Cộc cộc cộc.” Cửa phòng của nàng bỗng nhiên bị gõ vang, tiếng gõ cửa ngắn ngủi và dồn dập
Hai người liếc nhìn nhau, Tạ Giang Táp lập tức đứng dậy, đội mũ lưỡi trai cùng mặt nạ rồi đi vào phòng trong
Thời Dư thấy hắn trốn kỹ rồi thì mới đi mở cửa
Người gõ cửa là Lục Đông Ngôn, trên mặt hắn lộ rõ vẻ sốt ruột, nàng vừa định hỏi hắn có chuyện gì thì hắn đã nói trước: “Có chuyện rồi!” Hắn vừa nói vừa bước vào phòng, còn cố tình đóng cửa lại: “Có một hạm đội mất tích ở Vùng Tinh Vân Lecher
Nguyên soái vừa mới liên lạc với ta, bảo chúng ta lập tức mang theo một bộ phận người cùng với phó quân đoàn trưởng cùng nhau đến chi viện.” Mặt Thời Dư lộ vẻ nghi hoặc: “Vùng Tinh Vân Lecher?” Trước khi đến vành đai thiên thạch Kelce, nàng từng học thuộc bản đồ của các vì sao trong vành đai thiên thạch Kelce, lúc đó suýt chút nữa đã mất mạng nhỏ, nhưng dù sao thì nàng vẫn thuộc lòng tất cả
Vùng Tinh Vân Lecher là nơi nguy hiểm nhất trong vành đai thiên thạch Kelce
Nơi đó vốn dĩ có một tinh hệ, nhưng do tuổi thọ của ngôi sao mẹ đã đi đến hồi kết, các hành tinh xao động thoát khỏi quỹ đạo, sau đó ngôi sao mẹ biến chất rồi nổ tung khiến cho toàn bộ tinh hệ bị hủy diệt
Tuy rằng chuyện đã qua mấy trăm năm rồi, nhưng ở đó vẫn thường xuyên xuất hiện nhiễu loạn, vô cùng nguy hiểm
Các hạm đội bình thường căn bản sẽ không đi vào Vùng Tinh Vân Lecher
“Nếu ta nhớ không nhầm thì Vùng Tinh Vân Lecher cách nơi chúng ta đang ở rất xa, gần như đã đến pháo đài Torisaka rồi.” Từ đây mà đi chi viện, nghĩ kiểu gì cũng không đáng tin
Lục Đông Ngôn lắc đầu nói: “Ta cũng không rõ nữa, nhưng nguyên soái nói vậy, bảo chúng ta phải toàn lực phối hợp chi viện.” Thời Dư đầy vẻ nghi hoặc, tự hỏi liệu Văn Nhân Mạc có đang nghi ngờ nàng nên mới muốn nhân cơ hội này để điều nàng đi
Nhưng rất nhanh nghi hoặc này đã bị bác bỏ, bởi vì đi cùng lần này còn có phó quân đoàn trưởng của Văn Nhân Mạc và hơn một nửa hạm đội nữa
Chắc chắn là đã xảy ra chuyện rất nghiêm trọng, mới có thể khiến Kelce vành đai thiên thạch chủ lực thứ bảy quân đoàn phải tách ra một nửa đi trước đến Lecher Mảnh Sao Băng
Trong thời buổi khoa học kỹ thuật phát triển như ngày nay, mọi tin tức ở tiền tuyến đều được truyền đi rất nhanh
Đầu tiên là phó quân đoàn trưởng của quân đoàn thứ nhất bị ám sát ở khu trung lập Vinkerson, tiếp đó là hạm đội cứu viện của Liên bang mất tích ở Lecher Mảnh Sao Băng, hết chuyện này đến chuyện khác đều khó giải quyết
Từ vành đai thiên thạch Kelce đến Lecher Mảnh Sao Băng, dù có tiến hành nhảy không gian cũng phải mất đến 36 tiếng đồng hồ
Thời Dư có chút lo lắng về tình hình ở khu trung lập Vinkerson, nhưng nghĩ đến Tạ Giang Táp vẫn ở đó, Tạ Lập Khâm cũng không phải kẻ bất tài, Tiểu xinh đẹp cũng biết chuyện ở khu trung lập Vinkerson, Văn Nhân Mạc và những người sau lưng hắn dù có tính toán gì, cũng không dễ dàng thực hiện được
Hạm đội vẫn luôn đi, nàng cũng không có cách nào thông qua trí não để liên lạc với họ
Trước khi hạm đội đến Lecher Mảnh Sao Băng, danh sách nhân viên mất tích đã được công bố
Nhìn thấy tên Phong Hiểu và Cố Tiền Khiêm, Thời Dư và Lục Đông Ngôn đều rất kinh ngạc
"Chuyện gì thế này
Sao hai người họ cũng ở tiền tuyến
Sau khi vào Tài Quyết quân đoàn, nàng đã hỏi vài người bạn về dự định của họ
Lục Đông Ngôn thì nói thẳng là muốn ra tiền tuyến, Phong Hiểu rõ ràng nói sẽ đến quân đoàn của cha hắn, Cố Tiền Khiêm cũng bị người nhà bắt về, sao giờ lại..
Lục Đông Ngôn cẩn thận liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng không có biểu cảm gì trên gương mặt, mới dè dặt nói: "Mấy người họ nói muốn lập được chút thành tích rồi mới nói cho ngươi biết, thực ra sau khi ngươi đến pháo đài Lilvia, bọn ta đều ra tiền tuyến rồi
"Chẳng qua là bọn ta đã thỏa thuận là chờ đến khi chiến tranh với đế quốc Caslan kết thúc sẽ cho đối phương biết tình hình của mình, nên trong khoảng thời gian này cũng không liên lạc..
Ai ngờ Phong Hiểu và Cố Tiền Khiêm lại tự mình khiến bản thân bị mất tích
Nhưng cũng không thể trách họ được
Hạm đội mất tích là hạm đội phụ trách đưa người bệnh trở về Liên Bang, Phong Hiểu và Cố Tiền Khiêm rất có thể là nhận nhiệm vụ hộ tống
Thời Dư thở dài
Mấy người bạn của nàng đúng là một lũ người có tố chất "Conan", đến đâu cũng gặp phải chuyện
Thời Dư đương nhiên không có ý định trách họ
"Sắp đến rồi
Lục Đông Ngôn liếc nhìn hành trình, trên radar đã có thể nhìn thấy hình ảnh của Lecher Mảnh Sao Băng
Là hai chiến lực mạnh nhất của quân đoàn thứ bảy, Thời Dư và Lục Đông Ngôn nhanh chóng được triệu tập đến trước mặt phó quân đoàn trưởng Minh Chúc của quân đoàn thứ bảy
Minh Chúc là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, tính cách điềm tĩnh, khi Văn Nhân Mạc dẫn quân xuất chiến, ông là người ở hậu phương chịu trách nhiệm điều hành chung
Thấy đội cứu viện đã tập hợp xong, Minh Chúc mới nói: "Ta vừa mới nhận được tin, nguyên thủ cũng ở trên hạm đội mất tích
Một câu ngắn gọn khiến mấy chục người ở đó kinh ngạc không thôi, Lục Đông Ngôn càng mở to mắt
Sao nguyên thủ lại ở trên hạm đội mất tích
Minh Chúc nhanh chóng giải đáp thắc mắc của họ: "Nguyên thủ mấy ngày trước đã đến tiền tuyến an ủi, đúng lúc cùng với những người bệnh cùng nhau trở về Liên Bang, khi đi qua Lecher Mảnh Sao Băng thì cùng hạm đội bị mất tích
Bộ đội cứu viện trước đó đã đến Lecher Mảnh Sao Băng bắt đầu cứu hộ, nhưng hiệu quả rất nhỏ, hiện tại vẫn chưa có bất kỳ tin tức gì
"Nhiệm vụ lần này không hề tầm thường, nguyên thủ tuyệt đối không được xảy ra chuyện
Mỗi người trong hạm đội đều phải sống sót trở về
Minh Chúc phân chia nhiệm vụ cứu viện đâu vào đấy, chỉ vài phút sau, toàn bộ đội cứu viện đã xuất kích khỏi chiến hạm, chuẩn bị tiến vào Lecher Mảnh Sao Băng để cứu hộ
Thời Dư nhìn Lục Đông Ngôn đang lo lắng không nguôi, vỗ vai hắn nói: "Ta thấy tinh thần ngươi không được tốt lắm, hay là cứ ở lại chiến hạm, ta—" "Không được, ta không sao cả
Anh trai ta chắc chắn cũng không sao
Khi hắn nói những lời này, vẻ mặt rõ ràng có chút gượng gạo
Tình huống lần này hoàn toàn khác với tình huống ở Lẫm Đông Tinh, khi Lục Tây Vọng bị bắt cóc ở Lẫm Đông Tinh, Lục Đông Ngôn biết với thân phận của anh mình, nước Cộng hòa Tobias sẽ không dễ dàng động đến hắn, nhưng lần này..
Vũ trụ là một nơi thần bí và đáng sợ nhất, Lecher Mảnh Sao Băng lại càng nổi tiếng là nguy hiểm
Tự nhiên đối với mọi người đều công bằng, sẽ không vì ai có thân phận đặc thù mà nhìn người khác hoặc nương tay
"Chúng ta đi
Không chỉ muốn tìm được anh trai ta, còn phải tìm cả Phong Hiểu và bọn họ về nữa
Không dễ gì mà có thể xảy ra chuyện
Bọn họ đều rất thông minh
Thời Dư cũng biết lúc này mà bắt hắn ở lại chiến hạm thì hắn chắc chắn cũng sẽ không yên, hai người cùng nhau tiến vào cơ giáp, hóa thành hai luồng sáng biến mất trong vũ trụ
Lecher Mảnh Sao Băng rất nguy hiểm, nơi đây như có một luồng sức mạnh thần bí, rất nhiều thiên thạch hoặc rác vũ trụ trôi dạt trong vũ trụ đều sẽ chậm rãi hội tụ về đây, có cái biến mất trong hố đen, có cái lại chậm rãi tụ tập lại thành một khối, chậm rãi dung hợp vào nhau, tựa như đang hình thành một hành tinh mới, có điều quá trình này cần diễn ra trong một thời gian rất dài
Thiên thạch ở đây vô cùng lớn, cơ giáp đối với chúng chẳng khác nào một đồng xu nằm trong lòng bàn tay, hơn nữa thiên thạch di chuyển rất dày đặc, đi lại bên trong không cẩn thận sẽ bị thiên thạch đang di chuyển đâm trúng
Nơi đây còn tồn tại một vài loài vật kỳ quái giống thằn lằn có thể hoạt động trong vũ trụ, chúng ăn thiên thạch, lực tấn công rất mạnh
Thời Dư và Lục Đông Ngôn lập thành một đội nhỏ, tiến vào khu vực mà họ phụ trách tìm kiếm, đồng thời đánh dấu lên bản đồ, cứ một khoảng thời gian nhất định lại phản hồi về hạm đội, để đảm bảo không bị mất liên lạc
Hai người ở Lecher Mảnh Sao Băng di chuyển hơn nửa tiếng đồng hồ, không thấy hạm đội đâu, đến cả nham thạch đặc biệt ở đây cũng không gặp
Tốc độ tìm kiếm của họ rất nhanh, một mảng nhỏ địa phương đã tìm kiếm xong
Thời Dư đánh dấu lên bản đồ, đang muốn phản hồi về hạm đội thì bất chợt nhận được một tín hiệu vô cùng yếu ớt
Mắt nàng sáng lên, lập tức nhấn vào xem, là tín hiệu cầu cứu
Lục Đông Ngôn hiển nhiên cũng nhận được tín hiệu cầu cứu này, hai người nhanh chóng bay về hướng phát ra tín hiệu cầu cứu
Xuất hiện trước mặt họ không phải là hạm đội, mà là một khoang cứu nạn, khoang cứu nạn đang bị một con nham thạch tấn công, có vẻ như sắp bị phá hủy
Thời Dư vung trường kiếm xông tới, mấy lần đã cản được các đợt tấn công của nham thạch
Vừa giao chiến, nàng phát hiện con nham thạch này ít nhất cũng là cấp SSS, hơn nữa lực phòng ngự cực mạnh, trường kiếm nàng cầm trong tay chém sắt như chém bùn, nhưng chém vào người nham thạch lại chỉ để lại một vết xước nhỏ
Cứu người mới là việc quan trọng, Thời Dư không có ý định dây dưa với con nham thạch này
Lục Đông Ngôn biết bản lĩnh của Thời Dư, liền dẫn khoang cứu nạn nhanh chóng rời đi
Thời Dư thấy hắn chạy trốn cũng khá xa rồi, liền đá văng con nham thạch một cái rồi cũng không quay đầu mà chạy theo
Hai người bay một vòng ở chỗ đó, không nhận được tín hiệu cầu cứu nào khác nữa, lập tức đưa khoang cứu nạn đầy nguy hiểm trở về hạm đội
Đây là thu hoạch duy nhất trong hai ngày cứu hộ, Minh Chúc nhanh chóng chạy lại, những người khác đang chấp hành nhiệm vụ cứu hộ cũng sốt sắng hỏi han tin tức
Thời Dư nhìn khoang cứu nạn bên ngoài bị hư hỏng cực kỳ nghiêm trọng, kích hoạt lớp ngụy trang vỏ ngoài, trước ánh mắt của mọi người mà phá khoang cứu nạn
Khi nhìn thấy người ở trong khoang cứu nạn, tất cả mọi người đều ngây người ra
Người ngồi bên trong không phải là nguyên thủ mà họ đang ngày đêm mong ngóng, cũng không phải là bất kỳ một người lính nào, mà là một cô gái với mái tóc đen nhánh, dài ngang hông, mặc một chiếc váy lụa dài màu vàng nhạt đến mắt cá chân
Cô gái nhìn chừng mười sáu mười bảy tuổi, từ bóng tối tiếp xúc với ánh sáng, theo bản năng đưa tay che mắt
Cổ tay của cô gái đeo một chiếc vòng ren màu vàng nhạt, càng tôn lên làn da trắng nõn của cô
Một lúc sau, có người nghe thấy cô gái nhỏ giọng hỏi: "Xin hỏi, có phải là các ngươi đã cứu ta sao
Giọng của cô ngọt ngào và mềm mại, còn dễ nghe hơn cả giọng của Xalina mà Thời Dư đã gặp trước đó
Thời Dư là người đầu tiên hồi phục tinh thần, đè giọng hỏi: "Là chúng ta cứu cô, cô là ai
Nàng có thể khẳng định, trong hạm đội mất tích không hề có cô gái này
Nếu có, nàng đã không thể cẩn thận xem qua từng người mất tích rồi mà lại không có ấn tượng gì về một cô gái xinh đẹp như vậy
Cô gái có vẻ như đã thích nghi với ánh sáng, nàng hạ tay xuống, lúc này mọi người mới hoàn toàn thấy rõ khuôn mặt nàng, đôi mắt của nàng rất to, con ngươi đen láy, nàng tựa như được ông trời ưu ái, gương mặt đẹp đến mức kỳ lạ, gần như không thể dùng lời diễn tả được
Đặc biệt là vẻ mặt mơ hồ của nàng, càng khiến người ta vô thức sinh ra cảm xúc muốn bảo vệ
Nàng dường như đến lúc này mới nhớ đến câu hỏi của Thời Dư, chống cằm suy nghĩ cẩn thận, dường như việc nàng là ai là một câu hỏi rất khó trả lời
Hồi lâu, cô gái mới nghiêng đầu nghiêm túc nói: "Ta tên là..
Lan Hi
"Lan Hi
Thời Dư nhíu mày lặp lại tên cô
Cô gái gật đầu bước ra từ khoang cứu nạn
Lúc này mọi người mới để ý thấy nàng vẫn đang đi giày cao gót, lộ da thịt, thật xinh đẹp
Nàng trang điểm hệt như một nàng công chúa nhỏ gặp nạn
“Ngươi vì sao lại ở trong khoang cứu nạn này?” Thời Dư tiếp tục hỏi, nàng vừa hỏi vừa mở thiết bị kết nối não bộ, quét gương mặt cô gái, rồi bắt đầu dò tìm trong danh sách mất tích
Thật đáng tiếc, không tra được tin tức nào liên quan đến cô gái này
Cô gái tiến đến trước mặt Thời Dư, hai tay để sau lưng, đi vòng quanh nàng một vòng, không trả lời câu hỏi mà tò mò nói: “Kỳ lạ thật, trên người ngươi mặc cái gì vậy, sao ta chưa từng thấy bao giờ?” Bộ xương ngụy trang bên ngoài từ lâu đã không phải là bí mật, những người sống trong vũ trụ, chỉ cần không quá vô tri, đều biết phát minh vĩ đại này
Hỏi xong, cô gái lại nhìn quét những người xung quanh một lượt, vẻ nghi hoặc trên mặt ngày càng tăng
Nàng dừng mắt trên người Minh Chúc: “Thượng tướng
Ngươi là phó quân đoàn trưởng quân đoàn nào vậy
Sao ta chưa từng thấy ngươi?” Câu này nghe có vẻ thú vị rồi đấy
Cô gái lại nhìn từ trên xuống dưới chiến hạm, kỳ quái nói: “Các ngươi là ca ca phái tới cứu ta sao
Ca ca ta đâu?” Mấy câu nghi hoặc liên tiếp, khiến ai cũng đầy một bụng dấu chấm hỏi
“Ca ca ngươi là ai?” Lục Đông Ngôn hỏi một bên
Lan Hi liếc nàng một cái, bất mãn bĩu môi: “Ngươi ngay cả ca ca ta cũng không biết sao
Ca ca ta là Lan Trạch, nguyên soái đệ nhất Liên Bang!” Tổ sư cha
Lúc này, Thời Dư có cảm giác da đầu muốn nứt toác ra
Trong lịch sử Liên Bang hoàn toàn không có cái tên Lan Trạch này, hắn là người bị lịch sử Liên Bang hủy diệt, còn thời gian hắn sống, là hơn một trăm năm trước
Những người khác tự nhiên hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu nàng đang nói cái gì
Thời Dư bước lên chắn trước mặt cô gái: “Ngươi từ đâu đến?” Nàng lặp lại câu hỏi này
Lan Trạch chính là Trùng tộc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô gái này… đẹp như vậy… Tổ sư cha
Nhìn thật có vài phần giống Lan Lạc
Lan Hi nghi hoặc nhìn nàng, nhưng vẫn trả lời: “Libicaia chứ sao
Ta luôn định cư ở Libicaia, chỉ là có một ngày, Libicaia bỗng nhiên không thể liên lạc với bên ngoài, ta vẫn luôn chờ ca ca tới tìm ta, chỉ là… chỉ là…” Lan Hi vừa nói vừa xoa đầu, tựa như đang cố hồi ức điều gì đó nhưng lại không nhớ ra
Nghe được hai chữ Libicaia, Thời Dư lại lần nữa hít một hơi lạnh
Lúc này nàng thật sự phải may mắn vì mình bị Tiểu xinh đẹp tóm đi xem không ít tài liệu về hệ Lilvia
Libicaia
Chủ tinh của hệ Lilvia là Lilvia tinh, nhưng nơi phồn vinh nhất lại không phải Lilvia tinh mà là hòn đảo vũ trụ nhân tạo Libicaia
Thời đó Libicaia không chỉ là nơi phồn hoa nhất hệ Lilvia mà còn là nơi phồn hoa nhất của Liên Bang, là trung tâm kinh tế Liên Bang
Thế nhưng vào một ngày nào đó, Libicaia bỗng nhiên biến mất, không có bất cứ dấu hiệu gì
Không lâu sau đó, Liên Bang thứ nhất cùng các quốc gia khác bùng nổ chiến dịch Lilvia, không ai còn để ý đến tung tích Libicaia nữa, Libicaia cũng như Lan Trạch, bị chôn vùi trong lịch sử Liên Bang, gần như không có văn hiến nào chính thức nhắc tới hai chữ Libicaia
Đầu óc Thời Dư rối bời, nàng không chắc ở đây có ai khác biết về Lan Trạch không, có ai biết về Libicaia không, nàng cố gắng giữ bình tĩnh, không để lộ sơ hở
Minh Chúc nghe hai người đối thoại từ nãy giờ liền nhíu mày: “Cô bé, có phải cháu nhớ nhầm rồi không, Liên Bang ta không có ai tên là Lan Trạch nguyên soái, hiện tại nguyên soái đệ nhất là Tạ Lập Khâm.” Lan Hi hơi mở to mắt, không chút do dự nói: “Không thể nào!” “Nhiều người như bọn ta chẳng lẽ lại hợp sức lừa cháu
Lừa cháu thì có lợi ích gì?” Thời Dư khoanh tay trước ngực nói
Mặt nàng bình thản, nhưng trong lòng lại như có ma quỷ khuấy đảo
Nàng hoàn toàn không biết phải làm gì mới phải
Nàng không rõ về chuyện năm đó, chỉ biết lơ mơ đôi ba điều nghe được từ chỗ Tiểu xinh đẹp, căn bản không biết nên xử lý cô bé tự xưng em gái Lan Trạch trước mặt ra sao
Hơn nữa qua lời đối phương nói… Thời Dư lại hỏi cô gái trước khi nói thêm điều gì: “Libicaia bây giờ ở đâu
Ngươi từ trên đó đi ra sao?” Cô gái có lẽ bị nàng đánh lạc hướng sự chú ý, cụp mi suy nghĩ một lát rồi nói: “Libicaia ở gần đây mà, tụi ta nhận được tín hiệu phát ra gần đây mới chui ra từ khoang cứu nạn thôi.” Câu nói này lại lộ ra một lượng lớn thông tin nữa
“Tụi ta
Ngoài ngươi ra còn có ai?” “Người sống ở trên Libicaia ấy?” Cô gái trả lời tự nhiên, hoàn toàn không biết những lời mình nói ra gây kinh ngạc cỡ nào
“Đúng rồi, hai ba hôm trước còn có người tới trên Libicaia nữa, chiến hạm của họ hình như gặp vấn đề.” “Ngươi có biết đường đi Libicaia không?” Thời Dư lập tức dò hỏi
Bây giờ chỉ cần người có não cũng nhận ra cô gái này có chút vấn đề
Libicaia tuy rằng không còn ai nhắc tới nữa nhưng không giống như Lan Trạch bị xem như một bí mật không thể tìm thấy, chỉ cần người có tâm lên Tinh Võng tìm kiếm, vẫn có thể sờ được dấu vết để lại
Vẻ mặt Minh Chúc đã chuyển sang nghiên cứu tìm tòi, rõ ràng là anh ta biết về Libicaia
Cô gái nghiêm túc suy nghĩ rồi lắc đầu: “Ta không biết, ta là đi theo tín hiệu từ Libicaia ra ngoài, không biết đường về.” Nói xong cô vội bổ sung, giọng có hơi gấp gáp: “Ta không muốn về lại đó đâu.” Thấy cô gái không có vẻ nói dối, Thời Dư đưa mắt nhìn Minh Chúc, hỏi ý anh ta
- “Ngươi định rời đi sao?” Lan Hi giữ chặt ống tay áo Thời Dư, trong mắt lộ vẻ lo lắng
Thời Dư đại khái đoán được tâm tình cô lúc này, gật đầu nói: “Ta còn muốn đi cứu người, ngươi ở lại đây sẽ không có chuyện gì.” Lan Hi ngoan ngoãn gật đầu, sự lo lắng trong mắt không hề biến mất
Thời Dư không tránh khỏi nhớ đến Lan Lạc, cái người mỗi ngày giành ăn bánh pudding với mình, nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu có ai đối xử không tốt với ngươi, ngươi phải tìm cách trốn đi, đừng ở lại đây.” Lan Hi cuối cùng không ngờ nàng sẽ nói vậy, vẻ mặt trở nên ngơ ngác, Thời Dư không nói nhiều với nàng, nắm cổ tay nàng, đặt tay nàng vào rồi hạ giọng nói: “Phải học cách bảo vệ mình, ta đi trước, hi vọng còn có cơ hội gặp lại.” Nàng xoay người bước ra cửa, để Lan Hi ở lại trong phòng nghỉ, vệ binh bên ngoài nhanh chóng đóng cửa lại
Lan Hi nhìn cánh cửa đã đóng lại, hàng mi khẽ run, nếu có người ngoài ở đây, nhất định có thể thấy được khóe mắt nàng khẽ rơi xuống một lớp phấn lân mịn
Nàng đưa tay lên, sờ sờ nơi vừa mới bị Thời Dư chạm vào, khóe miệng chợt nở một nụ cười, nhẹ nhàng mang theo ác ý
- Nửa tiếng sau, Thời Dư cùng Lục Đông Ngôn lại lần nữa cùng đội xuất phát, thân phận Lan Hi kỳ quặc, lời nói khó hiểu, tất cả đều cần được điều tra
Thời Dư có chút phán đoán về tình hình của cô, trước khi rời đi đã nói tin này cho Tiểu xinh đẹp, chỉ là có lẽ hắn đang bận, chưa kịp trả lời tin nhắn của nàng ngay
Libicaia, rốt cuộc là biến mất thế nào
Thời Dư cảm thấy nơi đây đang cất giấu một bí mật cực lớn, hơn nữa rất đáng sợ
Tâm tình nàng cũng nặng trĩu theo
Có phương hướng, đội cứu hộ tiếp tục tiến vào trong
Càng đi càng gặp nhiều nham tích, hoạt động của thiên thạch cũng trở nên càng lúc càng thường xuyên
Đội vừa đi vừa ghi lại trên bản đồ, cũng không biết đi bao lâu, cuối cùng, một hòn đảo vũ trụ nhỏ khổng lồ xuất hiện trước mắt mọi người
Thời Dư chưa từng chấn động như vậy
Đi vào thế giới phát triển khoa học kỹ thuật khác thường này, vấn đề về môi trường đã không còn là vấn đề, nàng từng gặp qua đủ loại cảnh đẹp nhưng chưa từng có nơi nào có cảnh sắc đẹp như nơi này
Đó là một cái cây khổng lồ, lớn đến nỗi dường như không có vật gì có thể đo đếm được, cành cây của nó khô ráp xù xì, lá cây xanh um tùm, tự nhiên sinh trưởng ở nơi nguy hiểm này, theo cành cây khô nhìn xuống, hệ rễ của nó chằng chịt, từng tấc đất đều bị nó giam cầm
Nó vươn dài ra tứ phía, không ngừng có vật chất tụ lại xung quanh, khiến nó ngày càng lớn hơn
Đó là..
Libicaia sao
Thời Dư từng thấy ảnh Libicaia, biết Libicaia có một địa điểm du lịch nổi tiếng gọi là cây thế giới, là một loại cây được nuôi cấy từ gien, hệ rễ sẽ tiết ra một loại vật chất, chất này có thể tụ lại đất đai hoặc các vật khác, đó cũng là nguyên nhân hòn đảo vũ trụ được tạo nên
Cây rễ của thế giới hơn trăm năm trước vốn không lớn như vậy, thậm chí còn chưa bằng 1% bây giờ
Nghe được hết đợt này đến đợt khác tiếng hít khí của các thành viên đội, Thời Dư biết những người khác cũng chấn động như nàng
Nàng nhanh chóng thu lại tâm tình, bắt đầu dùng radar dò xét tình hình phía trước
Chưa đầy một giây sau, trước mắt nàng liền bắn ra một ký hiệu cảnh báo
“Cảnh báo
Cảnh báo
Có số lượng lớn sinh vật không rõ cấp SSS đang đến gần, kiến nghị rút lui
Kiến nghị rút lui!” Tiếng cảnh báo vừa vang lên, vô số nham tích từ sau thiên thạch rậm rạp chạy ra
Thân hình chúng khổng lồ, khi ngẩng đầu gào rú, âm thanh dường như có thể xuyên thủng màng tai người
Sức chiến đấu của nham tích mọi người đều từng chứng kiến rồi, nham tích yếu nhất cũng có sức chiến đấu cấp SS, mà hiện tại lại có một đám khổng lồ như vậy, áp lực cho đội chỉ có mấy chục người lại càng tăng lên gấp bội
Thời Dư đưa ra quyết định trong nháy mắt, nàng không cần biết ai là chỉ huy đội này, trực tiếp nói chuyện trong Kênh đội: “Tổ A lập tức quay về, báo cáo tình hình ở đây cho hạm đội, chúng ta đi tìm người
Không cần dây dưa với bọn chúng!” Nơi này mỏm đá nhiều như vậy, nàng đột nhiên rất muốn biết Lan Hi làm thế nào vượt qua nơi này, đến được nơi mà nàng bị bọn họ phát hiện
Thời Dư luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhưng mỏm đá có sức chiến đấu đáng sợ khiến nàng không có tâm trí phân tán, chỉ có thể toàn lực ứng phó
Trong tình thế cấp bách, có người đưa ra mệnh lệnh, những người khác theo bản năng tuân theo, mọi người đội A nhanh chóng rút lui về sau, nhóm của Thời Dư cũng không dây dưa với mỏm đá, mà là lao về phía trước tới Libicaia
Rất nhanh, trên radar của nàng xuất hiện hình ảnh một tàu chiến hạm, chính là chiến hạm từng biến mất ở mảnh tinh vân Lecher
Phát hiện này làm nàng cảm thấy an tâm hơn, xem ra Lan Hi không nói sai, việc chiến hạm hạ cánh xuống Libicaia, có lẽ là do gặp phải mỏm đá ở chỗ này, bị hư hại nghiêm trọng
Tiểu đội điều khiển cơ giáp lao về phía Libicaia, tốc độ cơ giáp rất nhanh, dù là mỏm đá có thể tồn tại trong vũ trụ cũng đuổi không kịp
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hai bên đã giãn ra khoảng cách
Mỏm đá đuổi theo sau lưng họ ban đầu hùng hổ, sau khi đến gần một phạm vi nhất định của Libicaia thì tốc độ bắt đầu chậm lại, càng về sau lại càng như bị vật gì cản trở mà đứng bên ngoài giậm chân tại chỗ, chỉ có thể phát ra tiếng gầm rú khiến người ta dựng tóc gáy, nhưng thế nào cũng không dám tiến vào
Động vật xưa nay đều mẫn cảm hơn con người, nơi này..
Có thứ gì khiến chúng kiêng kị sao
Thời Dư còn đang suy nghĩ, nhưng giờ phút này tình huống không cho phép nàng quyết định lựa chọn tiến vào Libicaia, hay là rời khỏi nơi này
Đã phát hiện hạm đội, một khi đã như vậy, bất kể thế nào cũng phải đưa những người còn sống sót rời khỏi nơi này, hy vọng đội A vừa rời đi có thể báo cáo tình hình nơi này cho hạm đội
Thời Dư và những người còn lại cùng nhau tiến vào Libicaia, nhưng không biết đội A sau khi tách ra với họ, rất nhanh đã bị phục kích
Con nhện lớn tám chân màu đen cắn một tiếng răng rắc làm vỡ khoang điều khiển của cơ giáp, những chiếc răng nhọn màu trắng dưới bụng nó khép lại, phát ra tiếng răng rắc răng rắc đáng sợ, tựa như đang nhai thứ gì đó
Bên cạnh nó, mỏm đá như hổ rình mồi, thường xuyên phát ra tiếng gầm rú khiêu khích
- Libicaia thế mà còn có không khí
Phát hiện này thật sự làm người ta kinh ngạc
Đã hơn một trăm năm kể từ khi Libicaia biến mất, nhưng hòn đảo vũ trụ này lại phảng phất không cảm nhận được dòng chảy thời gian, kiến trúc nơi đây đều hoàn hảo không hề bị hư hại, chỉ là..
Trên mỗi con phố đều không có người
Xe lơ lửng chỉnh tề đỗ ở bãi đậu xe, người máy AI ở các cửa hàng bên đường lặng lẽ đứng, tựa hồ đang chờ đợi khách hàng ghé thăm
Thế giới này sống, nhưng cũng đã chết
Nơi đây không có ai
Rất nhanh, Thời Dư và mọi người đi tới nơi neo đậu của hạm đội, cảnh tượng trước mắt khiến họ dựng tóc gáy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Máu..
Nơi nơi đều là máu..
máu tươi lênh láng, nhưng không hề có một xác chết, mà ở một số nơi lại còn sót lại những mảnh thi thể..
Phát hiện này khiến sống lưng mọi người không khỏi dâng lên một cơn lạnh lẽo
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở đây
Chẳng bao lâu, có người máy lau dọn tới, chúng từng bước sắp xếp lại mặt đất hỗn loạn
Chưa tới mười phút, tất cả vết máu đã được dọn dẹp sạch sẽ, căn bản không nhìn ra nơi này từng xảy ra một cảnh tượng đáng sợ đến thế
Lục Đông Ngôn không nhịn được nhích lại gần Thời Dư: “Ngươi nói xem…” “Sẽ không có việc gì.” Thời Dư nói trước
Răng rắc
Tiếng động như hàm răng cắn vào vật gì đó phát ra một tiếng trong trẻo, Thời Dư nhanh chóng quay người móc súng năng lượng ra, nhắm thẳng về nơi xa bắn một phát
Cạch một tiếng, một con nhện nhỏ màu đen rơi xuống, tám cái chân khẽ run lên một chút, rồi rất nhanh mất hẳn sức sống
“Trùng tộc
Là Trùng tộc!” Một người trong đội ngũ kinh hãi kêu lên
“Rút lui
Lập tức rời khỏi nơi này!” Thời Dư hét lớn
Trùng tộc, sinh vật ở Libicaia..
Trùng tộc
Loài sinh vật từng gây ra vô số thương vong cho hệ thống sao Thâm Lam, gieo vào lòng người một bóng ma kinh hoàng
Thời Dư nín thở, dẫn mọi người chạy về một hướng khác
Hơn một trăm năm trước, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở Libicaia
Tác giả có lời muốn nói: Trùng tộc: Cuối cùng cũng tới phiên chúng ta lại xuất hiện quậy phá O.O Siêu lớn tiếng: Cảm ơn ca ca mập gây chuyện
Nước dinh dưỡng có thể ném tới đây được không OvO Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới nước dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2021-03-22 23:26:31~2021-03-23 22:18:51 nha ~ Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã ném bom lôi: Khê Vũ, Hướng Ấm, 44353744 1 quả; Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã tưới nước dinh dưỡng: Vicky 50 bình; Nước lạnh 46 bình; Trầm mê Tây huyễn không thể tự kiềm chế 40 bình; Nỗ lực kiếm tiền 36 bình; Phạn Âm, Nicola, Vu Thất, Hắc Trạch, Nhũ danh gọi đậu đỏ 20 bình; Mênh Mang, Phong Xuyên, Lời Hứa Đáng Ngàn Vàng, ziya1990, Tiểu Dì, Hướng Ấm 10 bình; Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ 9 bình; Linh Z 6 bình; Ta thích cp xào gà ngọt
5 bình; Mỗi ngày đều muốn giục tác giả ra chương mới 2 bình; grow, Tiểu Tê 1 bình; Cảm ơn mọi người rất nhiều đã ủng hộ ta, ta sẽ tiếp tục cố gắng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.