Xuyên Không: Tôi Làm Cá Mặn Ở Tinh Tế Không Thành Công

Chương 27: đương cá mặn thứ 27 thiên




Mặc kệ đám người Phong Hiểu nghĩ thế nào về nàng, đều không thể không thừa nhận một phen thao tác của Thời Dư quả thực quá tuyệt, những con ong mật khiến bọn họ nhìn thấy chỉ có thể quay đầu chạy giờ đều đã thành ong mật nướng, tiếng nổ bùm bùm khiến cho vô cùng thoải mái
Ong mật cấp S và SS nhờ vào súng ngắm bắn - hạt của Thời Dư mà có thể xử lý toàn bộ, nhưng con ong mật cấp SSS cầm đầu trúng một viên đạn súng ngắm bắn - hạt, thế nhưng đạt được chút tự - do
Nó dùng sức rung cánh phía sau, toàn bộ lớp vũ trang trên người đều bị nó làm rơi xuống, bên cạnh thậm chí hình thành một mảnh chân không nhỏ, khiến mưa lớn xối xả cũng không thể tiếp cận nó
Không có nước mưa làm môi trường, hồ quang muốn làm tê liệt nó sẽ khó khăn hơn rất nhiều, mà chỉ cần có chút thời gian đó cũng đủ để nó hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của hồ quang và ngọn lửa
Lục Đông Ngôn, người vẫn luôn chú ý đàn ong, nuốt vội miếng pudding trong miệng, ngay tại chỗ dựng súng ngắm bắn, Phong Hiểu không chút do dự nã pháo, Lạc Hạ Từ thì đã hoàn thành việc thu thập số liệu về ong mật
Khí phù du mà Thời Dư thả ra vẫn không ngừng trói buộc những con ong mật khác, thấy con ong mật cấp SSS kia trốn thoát trói buộc, nàng giải thể súng ngắm bắn - hạt và ném ra chùm tia sáng kiếm
Chỉ cần vài động tác ngắn ngủi, ong mật đã lách mình tới, nó dường như lâm vào trạng thái cuồng bạo, tốc độ nó vừa mới xuất phát và tốc độ hiện tại hoàn toàn không có cách nào so sánh, hơn nữa vệt đỏ trên bụng nó càng ngày càng đậm, hơi thở màu đen ban đầu bắt đầu biến đổi, nứt ra một loạt răng nhọn dày đặc, ong mật xinh đẹp tức khắc trở nên làm người kinh sợ
Cánh của nó cũng phình to ra, đột nhiên mọc ra những chiếc gai nhọn mịn, nó múa may đôi cánh khổng lồ vừa mọc ra bay thẳng đến chỗ Thời Dư chém tới
Thời Dư cầm chùm tia sáng kiếm hiểm hóc đỡ được đòn này, lại bị cự lực của ong mật hất bay, ong mật không chút do dự, kích động cánh phát động một vòng tiến công mới
Đạn pháo của Phong Hiểu chớp mắt tới, oanh thẳng vào vệt đỏ trên bụng nó, nhưng đòn pháo kích trực tiếp và mạnh mẽ như vậy, lại không gây ra bất cứ thương tổn nào cho ong mật, chỉ làm nó giảm tốc độ đi một chút
Lục Đông Ngôn vác súng ngắm bắn, liên tục bắn vào nó, lần này ong mật không cứng rắn chống đỡ mà là lắc mình sang trái sang phải để tránh những viên đạn súng ngắm bắn của Lục Đông Ngôn
Rõ ràng nó cảm thấy đạn pháo vừa rồi không có uy hiếp gì đến nó, mà viên đạn bắn ra từ súng ngắm bắn lại có thể làm nó bị thương
Lạc Hạ Từ tập trung tinh thần nhìn mô hình ong mật do mình phỏng chế, anh nghiến răng, đầu óc quay cuồng nhanh chóng, ngón trỏ đặt trên bàn phím ảo cũng điên cuồng di chuyển, liên tục có số liệu được anh đo đạc tính toán ra rồi lại bị anh phủ quyết, cuối cùng ánh mắt anh sáng lên
“Tìm cách cắt đứt ngòi chích của nó!” Lạc Hạ Từ gửi tin cho mấy người
Trong chiến đấu vừa rồi, chùm tia sáng kiếm của Thời Dư đã lướt qua ngòi chích của ong mật, căn bản không gây ra thương tổn gì, nhưng ong mật lại theo bản năng rút ngòi chích lại phía sau, đây giống như một bản năng, bản năng muốn bảo vệ điểm yếu khi gặp nguy hiểm
Vệt đỏ trên bụng nó cũng là điểm yếu, nhưng khi nó trở nên cuồng bạo, đạn pháo của Phong Hiểu oanh tạc cũng không làm gì được nó mấy phần, rất hiển nhiên, muốn ra tay từ chỗ này, khó khăn sẽ lớn hơn rất nhiều
Thời Dư bị sức mạnh quá lớn của ong mật hất văng ra ngoài, 【Chiến Thần】 khựng lại một chút trong không trung, nàng nghe được giọng của Lạc Hạ Từ lập tức nheo mắt, cũng chú ý tới cái đuôi tròn trịa của ong mật và ngòi chích nhỏ xíu trông thật bé nhỏ so với hình thể của nó
Từ xưa đến nay ong mật đều có một đặc tính, một khi ngòi chích của ong mật bị đứt gãy, không bao lâu nó sẽ chết
Thời Dư tin vào phán đoán của Lạc Hạ Từ, hô lớn một tiếng: "Yểm hộ ta
Phong Hiểu và Lục Đông Ngôn đồng thời đáp "được", đạn pháo hỗn loạn cùng với đạn súng ngắm bắn phủ kín trời đất lao về phía ong mật
Ong mật tốc độ quá nhanh, lần này Phong Hiểu bắn ra là đạn pháo đuổi theo, anh bắn đạn pháo ra yểm trợ phía trước, viên đạn súng ngắm bắn của Lục Đông Ngôn bám sát ngay sau đó, khóe miệng Thời Dư nở một nụ cười, sao đó chùm tia sáng kiếm lắc mình về phía trước, đồng thời những khí phù du đang bao vây đàn ong cũng thu lại hết
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, đôi cánh khổng lồ của ong mật xẻ đôi từng viên đạn pháo, nó không hề bị thương chút nào, mà một viên đạn ngắm bắn bí ẩn lại lặng lẽ xuyên qua làn đạn nổ, bắn thẳng vào bụng tròn trịa của ong mật
Viên đạn này không giống lần trước đối phó với nhện tám cẳng, có thể phá vỡ phòng ngự bụng của nó rồi bắn vào bên trong cơ thể, nó chỉ tạo ra một vết lõm nhỏ trên vệt đỏ bụng ong mật, ong mật thậm chí còn không cảm thấy đau đớn
Răng nhọn trên miệng nó răng rắc răng rắc nghiến lại, dường như đang cười nhạo điều gì đó
Nhưng đúng vào lúc này, vô số viên đạn ngắm bắn xuyên qua màn sương mù nổ do đạn pháo tạo ra, mỗi viên đạn đều chính xác vô cùng, đánh vào chỗ lõm kia, lực đạo mỗi lúc một mạnh, cho đến khi viên đạn trong cùng xuyên qua lớp thịt mỏng, đinh vào cơ thể ong mật, một lần nữa phóng ra hồ quang
Động tác nghiến răng của ong mật khựng lại, ngay sau đó nó cuồng bạo gầm lên một tiếng, đôi cánh khổng lồ rung lên, sóng âm mạnh mẽ từ trên người nó phóng ra, tất cả viên đạn bay tới đều bị nó đánh rơi xuống đất
Nó tức muốn thổ huyết mà gào thét, dường như không thể tin được thứ yếu ớt như vậy lại có thể gây ra thương tổn cho nó, nhưng nó còn chưa kịp nổi giận xong, Thời Dư đã vung chùm tia sáng kiếm lên, lắc mình đến
Hai thanh chùm tia sáng kiếm từ hai bên áp sát ong mật, tuy rằng ong mật chưa từng trực tiếp thấy qua sức mạnh của loại vũ khí này, nhưng bản năng của nó cảm thấy thứ vũ khí hạt kia là một mối uy hiếp đối với mình
Nhưng nó không cho phép bản thân lùi bước lúc này, nó vung cánh mạnh nhất quyết đấu tay đôi với Thời Dư, Thời Dư biết nó sẽ làm vậy, nở một hàm răng trắng, chỉ nghe thấy một tiếng “keng”, chùm tia sáng kiếm và cánh ong mật va vào nhau
Mắt kép của ong mật bắt đầu chuyển sang màu đỏ, ngòi chích của nó giơ lên, muốn làm gì đó
Nhưng đúng lúc này, những khí phù du mà Thời Dư thu lại được đột nhiên phát ra ánh sáng, phóng thích những chùm tia sáng hạt từ phía xa, chỉ nghe một tiếng xé rách, có thứ gì đó bị cắt đứt, ngay sau đó tiếng gầm như sấm sét vang lên từ miệng ong mật, răng nhọn của nó không ngừng nghiến lại, ngòi chích đã bị cắt đứt rơi thẳng xuống đất
Ong mật biết, cái chết đang chờ đón mình, nó giận tím mặt, những chiếc gai trên cánh của nó dựng thẳng lên và dày ra, dài ra với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, còn thân thể nó cũng bị xẹp xuống cùng lúc
Lạc Hạ Từ phát hiện số liệu cơ thể của ong mật dao động dữ dội, không chút do dự lớn tiếng nhắc: “Mau tránh xa nó ra
Nó muốn đồng quy vu tận với ngươi!” Thời Dư cũng muốn tránh xa nó, nhưng chiến đấu đều diễn ra trong chớp mắt, nàng muốn lui thì ong mật lại không cho nàng lui
Miệng của nó há rộng với răng nhọn dày đặc cùng với đôi cánh lớn muốn đâm thủng khoang điều khiển của Thời Dư
Những số liệu trên màn hình ảo trước mặt Thời Dư không ngừng dao động, nàng biết, dù đòn này không thể đâm thủng khoang điều khiển nhưng cũng tuyệt đối sẽ mang đến một đòn nặng không thể cứu vãn cho tinh thần lực của nàng
Nàng bị thương là không tránh khỏi
Ha, tiểu ong mật, đừng kiêu ngạo như vậy có được không
Trong mắt Thời Dư, kim quang rực sáng
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một chiếc loan đao màu bạc đỏ từ xa bay tới, chỉ nghe một tiếng răng rắc, cánh lớn của ong mật bị loan đao đánh tan tành, mà miệng há to của nó cũng đồng thời bị loan đao cắt đứt
Gần như cùng lúc, một chiếc loan đao khác cũng xoay tròn đến, cắt ngang bụng của ong mật, chỉ trong chớp mắt, ong mật vỡ tan tành thành từng mảnh rơi rầm rầm xuống đất
Thời Dư sững sờ một chút, một con cơ giáp đang được mô phỏng từ bàn cát tới gần với tốc độ không thể tưởng tượng nổi
Thời Dư vừa ngẩng đầu, chiếc cơ giáp màu bạc đỏ đã dừng lại giữa không trung, phía sau nó mở ra đôi cánh hạt ảo giống 【Chiến Thần】, những chiếc loan đao xoay tròn một vòng trên không trung, cuối cùng được gắn vào chỗ cánh tay
Tạ Giang Táp nhìn đàn ong gần như đã bị giải quyết xong, nhướng mày, mở kênh công cộng: "Mấy nhóc con các ngươi cũng không tệ nha
Có chút tiền đồ đó ~" Giọng điệu có chút kéo dài khiến sự ngầu của chiếc cơ giáp màu bạc đỏ vừa thể hiện phút chốc đã bay biến, Thời Dư không hiểu sao lại muốn cười, tinh thần cũng thả lỏng, ý thức không còn, ngất đi
Chiếc cơ giáp màu xanh bạc đột ngột tắt máy rơi xuống, đám người Phong Hiểu kinh hãi, Tạ Giang Táp một cái lắc mình đã bắt được Thời Dư, hắn nhìn mô hình 3D của 【Chiến Thần】 đang hiển thị trên màn hình ảo trước mắt, nhướng mày, trong mắt lộ ra một tia hứng thú đặc biệt
Trước đó Tạ Dữ Nghiên đã xóa hết video của trạm không gian, nhưng hắn thì không thiếu những lời đường mật để thăm dò Lancel đang ở đâu, Tạ Dữ Nghiên chưa bao giờ trả lời trực tiếp hắn, không ngờ, không ngờ, Lancel lại ở trong tay một tiểu gia hỏa
Tuy nhiên, nhìn tình hình hiện tại, nàng có vẻ như không phát huy hết toàn bộ sức mạnh của Lancel, nếu không thì với đám ong mật nhỏ này, thật sự không đến mức bị đánh đến thảm hại như vậy
- Thời Dư tỉnh lại cảm thấy đầu rất đau, vô cùng đau đớn, giống như có người cầm kim châm vào đầu nàng, cố tình lại không phải châm từ ngoài vào trong, mà là từ trong ra ngoài đau nhức, nàng đau khổ đến mức cả khuôn mặt nhăn nhó, thậm chí muốn đấm một phát vào đầu để bản thân ngất đi lần nữa
"Ngươi tỉnh rồi
Tỉnh rồi thì mau uống hết chỗ thuốc này đi
Tinh thần lực của ngươi dùng quá độ rồi, bây giờ đầu có phải đau lắm không
Giọng Phong Hiểu lạnh lùng vang lên, Thời Dư lúc này mới hấp hối mở đôi mắt không có tiêu cự, phát ra những âm thanh đau đớn, khó chịu rồi đáng thương vô cùng nói: "Không thể đưa tới sao
Ba người, một người dựa vào cửa khoanh tay, mắt nhìn vô định không biết đang nghĩ gì, một người ngồi trên ghế tay cầm ống dịch dinh dưỡng đang ăn ngon lành, còn lại một người thì đứng ở mép giường nhìn xuống nàng
Hảo gia hỏa, nàng đau như thế này, ba người này ý chí sắt đá vậy sao
Cũng không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả sao
Nếu ba người mà biết nàng đang nghĩ gì, có lẽ đã phun nước bọt vào mặt nàng, ai mà ngờ đóa hoa, ngọc ngà đánh nhau còn hung tợn và mãnh liệt hơn bọn họ
Quả thực chính là vũ khí chiến đấu hình người
Phong Hiểu vẫn còn chút lương tâm, cúi người đỡ Thời Dư dậy, cầm thuốc cho nàng ừng ực ừng ực uống hết
Uống thuốc chưa đến vài giây, Thời Dư liền cảm thấy cơn đau đầu giảm đi không ít, thấy hiệu quả nhanh như vậy, khiến nàng nhanh chóng uống hết chỗ thuốc còn lại, hơn nữa còn thêm một câu: “Còn nữa không
Cho thêm một ống!” Ngọt ngào còn ngon hơn dịch dinh dưỡng nhiều
Phong Hiểu một tay ấn nàng xuống giường: "Muốn biến thành đồ ngốc hả
Thuốc có thể uống tùy tiện nhiều thế à
Loại thuốc đặc trị tinh thần lực này, từ trước đến nay có thị trường nhưng vô giá, Phong Hiểu đương nhiên là không có, nếu không lúc trước hắn đã cho đám người Lâm Tạ dùng rồi, ống thuốc này là Tạ Dữ Nghiên cho người đưa tới, Phong Hiểu đoán hắn đã lấy thuốc của mình ra
Thời Dư không hiểu tại sao lại bị mắng, đành ngoan ngoãn nằm xuống giường, không biết có phải mỗi tháng tiểu bác sĩ đều có vài ngày như vậy không, tự dưng thích dỗi nàng
Đã dễ chịu hơn một chút, Thời Dư tỏ vẻ mình là người lớn không chấp tiểu nhân, ngoan ngoãn nằm im trên giường
Chờ nằm im nàng mới chợt nhớ ra chỗ mình đang nằm dường như không hợp lắm, đây là phòng đơn, không giống như ở nơi lánh nạn trước đây, mọi người đều ở trong một căn phòng trống trải, không gian riêng tư duy nhất có được là lều trại
"Vậy đây là chúng ta đến chỗ tổng chỉ huy sao
Thời Dư hậu tri hậu giác hỏi
"Ngươi hôn mê xong chúng ta liền đưa ngươi tới đây
Phong Hiểu tiện thể trả lời nàng một câu, sau đó lấy thiết bị kiểm tra cơ thể từ trong túi không gian ra, còn nói thêm: “Nâng đầu lên, đeo cái này vào, ta xem tinh thần lực của ngươi thế nào
Lúc nãy Thời Dư ngủ, mọi thứ đều không đo lường được, bây giờ đã tỉnh, mới có thể tiến hành kiểm tra tỉ mỉ hơn
"Để đo cấp bậc tinh thần lực và thể năng của ngươi nhé
Phong Hiểu vừa nói vừa điều khiển thiết bị trên trí não
Thời Dư cũng rất muốn biết cấp bậc tinh thần lực và thể năng của mình hiện tại là bao nhiêu, vì thế gật gật đầu
Rất nhanh, nàng cảm thấy một vật mát lạnh dán lên huyệt Thái Dương của mình, sau đó từ huyệt Thái Dương bên trái chuyển sang huyệt Thái Dương bên phải, rồi bắt đầu phát ra tiếng tích tích tích
Lục Đông Ngôn cũng có chút tò mò về cấp bậc tinh thần lực của Thời Dư, trước kia nàng cứ khoe mình cấp A, Lục Đông Ngôn ban đầu thật sự tin, mãi đến khi thấy chiếc cơ giáp màu lam bạc xinh đẹp đến kỳ lạ của Thời Dư, hắn mới giật mình nhận ra mình đã bị tên nói năng bậy bạ này lừa
Bản thân Lục Đông Ngôn có cơ giáp cấp SSS, cũng gặp không ít cơ giáp cấp SSS, đương nhiên nhìn ra được cơ giáp màu lam bạc của Thời Dư cấp bậc không thấp hơn SSS, thậm chí hắn còn mơ hồ có cảm giác, thấy cơ giáp này thậm chí còn vượt qua cấp SSS
Lục Đông Ngôn không dám chắc, nhưng cũng bị suy đoán của mình làm cho kinh hãi
Ai cũng biết, vật liệu cấp SSS+ trong toàn vũ trụ không có nhiều, Liên Bang đến nay mới chỉ biết cơ giáp cấp SSS+ của bảy đại nguyên soái và cơ giáp 【 Tài Quyết 】 của Tạ Dữ Nghiên, các quốc gia khác cũng tương tự chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay
Nói một cách trực quan hơn, cơ giáp cấp SSS+ trong toàn vũ trụ tuyệt đối không quá một trăm chiếc, con số này tuyệt đối không phải là nói quá
Lục Đông Ngôn nhìn Thời Dư tò mò ngước mắt lên nhìn thiết bị đo không ngừng, thật sự không biết nàng rốt cuộc có lai lịch gì
Nhưng điều đó có vẻ như không quan trọng lắm
Hắn uống cạn dịch dinh dưỡng, rồi quay lại nhìn số liệu thiết bị đo được hiện ra trước mặt Thời Dư
Ba phút sau, Lục Đông Ngôn nhíu mày chỉ vào màn hình ảo thiết bị bắn ra, quay đầu hỏi: “Cái này có nghĩa gì?” Bình thường đo lường tinh thần lực và cấp bậc không đến một phút số liệu sẽ ổn định, Thời Dư đo ba phút rồi mà số liệu vẫn còn nhảy lên
Phong Hiểu cũng nhíu mày, Thời Dư tò mò chớp chớp mắt, không biết có chuyện gì, chỉ thấy Phong Hiểu lại đưa tay lên cố định lại thiết bị trên đầu nàng một lần nữa
Ba phút sau, Lạc Hạ Từ đang dựa vào cửa ngẩn người cũng lại gần, liếc nhìn màn hình ảo rồi nói thẳng: "Thiết bị của ngươi bị hỏng rồi hả
Ai cũng biết tinh thần lực của người dưới 18 tuổi không ngừng biến đổi, bình thường đều là phát triển theo chiều hướng tăng lên, chỉ có một số ít do gen hoặc ảnh hưởng bên ngoài mà xuất hiện tình trạng giảm sút
Thời Dư đương nhiên không có khả năng là giảm sút, nhưng cấp bậc tinh thần lực và thể năng của nàng cứ thường xuyên nhảy lên một chút, rồi lại nhảy xuống một chút, lúc thì nhảy lên cấp S, lúc thì lại giảm xuống cấp A, khoa trương hơn thì còn rớt xuống đến cấp B, rồi lại nhanh chóng bắn ngược lên cấp SS, tàu lượn siêu tốc cũng không chơi kiểu này
Phong Hiểu theo bản năng phản bác: "Sao có thể hỏng được, ta mới dùng vài lần, hơn nữa vẫn là mua mới cách đây hai tháng
"Vậy ngươi giải thích thế nào về việc cấp bậc tinh thần lực của nàng nhảy lên như thế
Lạc Hạ Từ vuốt cằm, số liệu trên màn hình ảo vẫn tiếp tục nhảy nhót
Phong Hiểu cũng lần đầu thấy tình huống này, hắn vò đầu bứt tai một lúc, miễn cưỡng nghĩ ra một lời giải thích: "Có thể là tinh thần lực của nàng bị tổn thương trong trận chiến trước đó, lại vừa dùng thuốc trị liệu tinh thần lực, nên mới nhảy nhót như vậy…" Phong Hiểu nói không mấy tự tin, nhưng hắn cũng không biết phải giải thích thế nào về tình trạng của thiết bị
"Còn thiết bị kiểm tra nào khác không
Cái này không được thì đổi cái khác đi
Lục Đông Ngôn vừa vuốt cằm vừa kiến nghị
"Không, cái ta mua là loại chính xác nhất, chắc không trùng hợp mua phải cái hỏng đâu
Phong Hiểu cũng bắt đầu nghi ngờ không biết thiết bị còn hoạt động tốt hay không
Thời Dư chớp mắt to long lanh, nhỏ giọng dè dặt nói: "Rốt cuộc tình hình là sao
Mọi người có thể đừng cãi nhau trước mặt ta không
Chắc là thuốc trị liệu tinh thần lực có tác dụng, giờ đầu nàng không đau như lúc mới tỉnh, có cảm giác mát lạnh lan tỏa, cơn đau đang dần chậm lại
"Ngươi có muốn tháo ra đeo thử lên đầu ta không
Lạc Hạ Từ đưa ra một kiến nghị có thể kiểm tra xem thiết bị còn tốt hay không
Mắt Phong Hiểu sáng lên cảm thấy được, rất nhanh đã tháo thiết bị trên đầu Thời Dư rồi đeo lên đầu Lạc Hạ Từ, Lục Đông Ngôn tiện tay dọn cái ghế mình vừa ngồi qua cho Lạc Hạ Từ ngồi xuống
Bị ba người hoàn toàn ngó lơ, Thời Dư lại chớp chớp mắt, cố gắng thu hút sự chú ý của họ, còn nói thêm: “Mấy người có thể quan tâm đến ta một chút được không
Ít ra cũng phải nói cho ta biết tinh thần lực của ta có vấn đề gì chứ
"Thế nào
Lạc Hạ Từ ngước mắt hỏi
Lục Đông Ngôn nói: “Chắc là hỏng rồi.” Phong Hiểu khó khăn gật gật đầu, có chút không muốn chấp nhận thiết bị mình vừa mua lại hỏng rồi, hắn mua cái này là loại hạn chế sang trọng nhất, lúc quảng cáo người ta bảo nó cực kỳ chính xác và thời hạn sử dụng đến 20 năm
Đồ buôn gian, cũng dám lừa tiền của hắn
Phong Hiểu tức giận xong thì sau lưng vang lên một tiếng kinh ngạc: "Cấp A
Lạc Lạc à, cấp bậc tinh thần lực của ngươi giống ta này
Thì ra Thời Dư thấy ba người họ ngó lơ mình hoàn toàn, đành chấp nhận bò dậy xem tình hình thế nào, vừa hay lại nhìn thấy kết quả thí nghiệm trên màn hình ảo
Lạc Hạ Từ nghe xong ngạc nhiên nhướn mày: “Không sai mà, hỏng ở đâu?” Phong Hiểu & Lục Đông Ngôn: “!” “Cấp bậc tinh thần lực của ngươi là cấp A?” Trong giọng Lục Đông Ngôn rõ ràng có chút khó tin
Lạc Hạ Từ liếc Phong Hiểu ý bảo hắn cầm thiết bị qua đây, rồi nói: "Đúng vậy, cấp bậc thể năng và tinh thần lực của ta đều là cấp A, có gì kỳ lạ sao
So với người bình thường thì tốt hơn một chút, nhưng không tính là sức chiến đấu mạnh
Lục Đông Ngôn thực sự có chút kinh ngạc, trước đó hắn cho rằng Phong Hiểu chỉ là một bác sĩ, ai ngờ người này lại lôi ra được cả cơ giáp cấp SSS, mà ai cũng biết, nếu tinh thần lực không đạt cấp SSS thì không thể điều khiển cơ giáp cấp SSS
Quy định này được áp dụng ở mọi quốc gia trong vũ trụ, nhằm tránh việc một số người liều lĩnh, điều khiển cơ giáp vượt quá năng lực, dẫn đến tổn thương không thể cứu vãn cho cơ thể và tinh thần lực
Còn Thời Dư, tên khốn này miệng không có lấy một câu thật, nào là tinh thần lực và thể năng cấp A, chỉ có trước kia hắn quá ngây thơ mới bị lừa
Mà khi nhìn thấy Lạc Hạ Từ, cơ giáp của đối phương cũng không hề đơn giản, nó cực kỳ uyển chuyển nhẹ nhàng, tốc độ lại nhanh hơn chiếc cơ giáp màu lam bạc của Thời Dư, Lục Đông Ngôn chưa kịp nhìn rõ các tính năng khác của cơ giáp đó, tất nhiên xếp nó vào hạng cơ giáp cấp SSS
Phong Hiểu hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, nên khi nghe Lạc Hạ Từ nói tinh thần lực và thể năng của mình chỉ đạt cấp A, thì không tin cho lắm
Dù sao dụng cụ sẽ không nói dối, mà Lạc Hạ Từ cũng tự mình thừa nhận như thế, chắc chắn không phải giả
Lục Đông Ngôn thành thật nói: “Nhìn cơ giáp của ngươi, ta còn tưởng tinh thần lực của ngươi đạt cấp SSS.” Ánh mắt Lạc Hạ Từ thoáng chút bất đắc dĩ: “Đó là ta tự cải trang, tốc độ nhanh nhưng không có sức công phá, trốn chạy thì nhanh thật, nhưng nếu bị ai đó chặn lại thì chỉ có toi mạng.” Haiz, hóa ra sở trường duy nhất của hắn cũng bị mọi người nhìn thấu rồi
Thấy cả ba người bận nói chuyện mà không thèm đếm xỉa tới mình, Thời Dư giận dỗi, "bịch" một tiếng nằm vật xuống giường, nhắm mắt làm ngơ, từ chối giao tiếp với người khác
Còn về cấp độ tinh thần lực và thể năng, không biết thì thôi vậy
Hừ
Dù sao ta vẫn điều khiển được cái [Chiến Thần] ngầu lòi
Ba người nghe tiếng động phía sau, liếc nhau, cười phá lên không tiếng động
Ai bảo tên khốn này cứ ba lần bảy lượt tự ý hành động, lúc quay đi cứu Lâm Tạ thì chẳng thèm nói một tiếng, đến khi mang tiêu bản bướm tới chỗ tổng chỉ huy thì giật lấy rồi chuồn mất, căn bản không hề thương lượng với họ
Chẳng lẽ trông họ có vẻ không đáng tin vậy sao
Cứ nằm đấy đi, nằm yên thì chẳng ai sai làm gì được
Nghe tiếng cửa mở rồi lại đóng, Thời Dư hé một bên mắt nhìn trộm, vốn dĩ chỉ định lén liếc một cái rồi nhắm mắt lại ngay, nhưng căn phòng trống trơn, cả ba người kia không còn một mống
Thời Dư tức điên, hừ mạnh một tiếng rồi nhắm mắt lại
Ba tên khốn
Các ngươi đã mất đi ta, một con cá muối nhỏ đáng yêu này rồi
- Cấp bậc tinh thần lực và thể năng của Thời Dư chắc phải đợi đến khi vết thương của nàng gần như hồi phục mới có thể đo được
Phong Hiểu không những thử Lạc Hạ Từ mà còn thử cả mình và Lục Đông Ngôn nữa, đều xác định là thiết bị không hề hư hại
Chỉ cần đưa thiết bị đến gần Thời Dư thì y như rằng nó sẽ nổi điên, về sau Phong Hiểu chẳng thèm đo cho nàng nữa
Hôm nay, sau khi Phong Hiểu tuyên bố Thời Dư đã hoàn toàn bình phục, nàng liền ngồi trên giường ăn bánh pudding, ăn xong thì tiếp tục nằm im
Lục Đông Ngôn mở cửa đi vào vừa vặn thấy dáng vẻ nằm vật ra của nàng, trán lập tức xuất hiện mấy vạch đen: "Đừng nằm nữa, đứng lên đi, Tạ chỉ huy muốn gặp chúng ta
Thời Dư vừa nghe thấy từ "đừng nằm" thì lập tức nhắm mắt lại, rồi sau khi nghe thấy "Tạ chỉ huy" thì suy nghĩ nghiêm túc xem người này là ai, sau đó bật dậy một tiếng "bốp": "Là Tạ chỉ huy mà ta đang nghĩ đến sao
"Nếu ngươi đang nghĩ Tạ chỉ huy là Thiếu tướng Tạ Dữ Nghiên thì đúng vậy
Lục Đông Ngôn lần đầu thấy nàng phản ứng nhanh như vậy, liền nhướng mày
Thời Dư "ừ" một tiếng rồi bắt đầu xuống giường xỏ giày
Đã gần một tháng nàng không gặp Tiểu xinh đẹp rồi, không biết hắn có còn xinh đẹp hơn không
Thời Dư khẽ cười khúc khích hai tiếng, đến nỗi Phong Hiểu và Lục Đông Ngôn nổi da gà
Phong Hiểu vừa định hỏi nàng sao lại cười ghê vậy, thì Thời Dư đã đằng hắng một tiếng rồi nói: "Vậy đi thôi, không thể để Tạ chỉ huy đợi lâu
Thật là hay, trước đây mỗi lần Lâm Tạ tìm nàng đều phải tam thỉnh tứ thỉnh, Thời Dư hễ có thể nấn ná thêm một phút thì sẽ không đến gặp Lâm Tạ sớm một giây nào
Thời Dư vừa ra đến cửa thì mới chợt nhận ra mình không biết đường đi, liền quay lại hỏi: "Ai trong các ngươi dẫn đường
Lục Đông Ngôn chấp nhận mệnh đi trước, hai người vừa ra đến cửa đã thấy Lạc Hạ Từ đang tựa vào tường bên ngoài, tay lướt trên thiết bị thông minh, không biết làm gì, thấy có người ra thì liếc nhìn rồi cất thiết bị vào, sau đó kinh ngạc hỏi: “Nhanh vậy đã bị gọi đi rồi?” Thời Dư: “…” Có ý mỉa mai trong đó thì phải
Trước đây Lạc Hạ Từ đã bị sức chiến đấu của Thời Dư làm cho khiếp sợ, tưởng nàng là một cao thủ "trâu bò", chắc ngày thường luyện tập rất chăm chỉ
Kết quả đến nơi đóng quân rồi thì ảo tưởng tan vỡ, chuyện Thời Dư đã từng chăm chỉ luyện tập hay chưa thì khó mà nói, nhưng hiện tại thì nàng đúng là rất chăm chỉ lười biếng
Thời Dư hừ một tiếng biểu thị sự bất mãn, túm tay Lục Đông Ngôn đi về phía trước
Phong Hiểu đi theo ra khỏi phòng, lúc hai người đi ngang qua mới nói: “Sai đường rồi, đi bên này.” Thời Dư lại ấm ức lôi Lục Đông Ngôn quay trở lại
Vài phút sau, cả bốn người ngồi trong phòng họp, Thời Dư vừa lấy bánh pudding ra định ăn thì liền có một bàn tay thò đến
Là Lục Đông Ngôn
Rồi một bàn tay thứ hai, thứ ba
Thời Dư: “…” Ta thề
Sau này ta tuyệt đối không ăn bánh pudding trước mặt đám người này
Bánh pudding của ta sắp cạn đáy rồi
Tạ Dữ Nghiên bước vào liền thấy cảnh bốn người đang "hì hụi" ăn pudding trước bàn hội nghị, khung cảnh hết sức quen thuộc, khiến hắn liếc nhìn chiếc túi không gian đeo bên hông Thời Dư
Từ lần gặp đầu tiên, Thời Dư lúc nào cũng ăn vặt
Khi Tạ Dữ Nghiên vừa vào, Phong Hiểu và Lục Đông Ngôn lập tức buông bánh pudding xuống, nghiêm chỉnh chào theo nghi thức quân đội, Lạc Hạ Từ chậm hơn một chút nhưng cũng không đáng kể, chỉ có Thời Dư, nàng cắn cốc pudding, đứng lên loạng choạng, sau đó chào một kiểu quân lễ không được tiêu chuẩn cho lắm
Không phải nàng cố ý, mà là nàng chưa từng làm quân nhân
Tạ Dữ Nghiên gật đầu với mấy người, cũng đáp lại bằng một quân lễ, sau đó đi đến vị trí đối diện ngồi xuống, chứ không chọn chỗ chủ tọa
Thời Dư vừa cắn cốc pudding định ngồi xuống, thì nhìn thấy ba người bên cạnh vẫn còn đứng, liền rùng mình đứng lên theo
Tạ Dữ Nghiên vừa ngồi xuống đã nghe tiếng thăm dò: “Tiểu… à không, Tạ chỉ huy, chúng ta có thể ngồi xuống chưa ạ?” Tạ Dữ Nghiên nghe ra cái từ nàng bỏ lửng định nói phía sau là gì, mí mắt giật giật, lạnh nhạt nói: “Ngồi đi.” Thời Dư thoải mái yên tâm ngồi xuống, còn ba người bên cạnh thì không khỏi muốn đưa tay lên trán, nhưng bọn họ không có lá gan "chó" như Thời Dư, nên đành nhẫn nhịn xấu hổ ngồi xuống
“Mấy ngày nay các người thích nghi thế nào
Vết thương đã lành chưa?” Tạ Dữ Nghiên mở miệng hỏi
Thời Dư đặt chiếc cốc không pudding xuống bàn, vui vẻ đáp: “Thích nghi tốt lắm, vết thương cũng lành hết rồi.” Nàng nói cười tủm tỉm, ánh mắt liếc qua khuôn mặt tuấn tú của Tiểu xinh đẹp
Tiểu xinh đẹp mặc quân trang khác hẳn ngày thường, khí chất thanh lãnh vẫn còn, nhưng uy nghiêm và thâm trầm hơn thì càng thêm phần đẹp trai
Tạ Dữ Nghiên liếc nàng một cái: “Nếu thích nghi được rồi, vết thương cũng hồi phục, ta sẽ cho các ngươi nhập biên chế, có được không?” Trên trán Thời Dư hiện ra một dấu chấm hỏi, trong lòng muốn quay ngược thời gian lại mười giây, để có thể trả lời tử tế hơn
Nàng đang định mặc cả, thì Phong Hiểu và Lục Đông Ngôn đã trả lời dõng dạc: "Không vấn đề gì ạ
Lạc Hạ Từ cũng gật đầu đồng ý
Thời Dư: “…” Nếu đồng đội của nàng thông minh hơn một chút, đã chẳng đến nỗi bị bán mà còn giúp người ta đếm tiền
Cảm nhận được ánh mắt của Tiểu xinh đẹp đang dừng lại trên người mình, Thời Dư ấm ức gật đầu
Tạ Dữ Nghiên gật đầu, rồi nói thêm: “Về vụ tiêu bản bướm kia, ta hy vọng các người giữ kín.” Đương nhiên không thành vấn đề
Tạ Dữ Nghiên không phải kiểu người có thể hàn huyên lâu, sau vài câu trao đổi ngắn ngủi, hắn đứng dậy nói: “Ta còn có việc, xin phép đi trước, lát nữa sẽ có người đến đưa các ngươi đi đăng ký.” Tạ Dữ Nghiên vừa nói muốn đi, Thời Dư vội đứng dậy kêu: "Chờ chút đã
Giọng nàng vừa gấp vừa nhanh, khiến mọi người đồng loạt quay đầu nhìn
Thời Dư nhận ra mình vừa có chút thất thố, liền hắng giọng nói: "Tôi có chút chuyện muốn hỏi anh, có thể phiền anh nán lại một chút được không
Rồi sau đó lại ra hiệu ánh mắt ‘các ngươi mau cút đi’ cho Phong Hiểu và hai người kia, ý đồ gây rối thật rõ ràng
Tạ Dữ Nghiên có thể đoán được ít nhiều nàng muốn hỏi gì, nên gật đầu đáp được
Phong Hiểu và ba người đành ngoan ngoãn đứng lên, nối thành một hàng đi ra khỏi phòng họp
Trong phòng họp im lặng chỉ còn lại Thời Dư và Tạ Dữ Nghiên, Thời Dư nhìn Tiểu xinh đẹp từ trên xuống dưới, lúc này mới ngắm hắn thật kỹ
Mái tóc dài màu bạc của hắn được buộc lên để lộ phần gáy, bây giờ đang hơi nghiêng người, chiếc đai lưng màu trắng của quân phục thắt ngang eo làm nổi bật dáng người cao ráo và thẳng tắp, từ góc nhìn của Thời Dư, cả người hắn như trở nên thon dài hơn, cái vẻ gầy yếu của hắn trong lần gặp mặt đầu tiên đã không còn thấy đâu
"Đang nhìn gì vậy
Thời Dư đang ngắm say sưa thì liền nghe một câu này
Nàng chẳng có chút gì gọi là bị bắt gặp nên chột dạ cả, cười toe toét để lộ hàm răng trắng: "Nhìn anh đẹp
Tạ Dữ Nghiên lạnh nhạt liếc nhìn nàng, không biết có phải là vì còn nhớ chuyện nàng gọi hắn là Tiểu xinh đẹp không
Tạ Dữ Nghiên cũng không ngồi xuống: “Có chuyện gì thì mau nói, ta còn có việc.” Hiện tại Tiểu xinh đẹp chẳng còn chút nào vẻ đáng yêu như trước đây, Thời Dư bĩu má, đi đến bên cạnh Tiểu xinh đẹp hỏi: “Cái bưu kiện kia là ngươi gửi cho ta phải không
Ngươi biết lai lịch cơ giáp của ta sao?” Nàng hỏi thẳng, trước mắt chỉ có thể tìm Tạ Dữ Nghiên để biết câu trả lời
Tạ Dữ Nghiên cụp mắt, ánh mắt liếc qua ngón trỏ của Thời Dư: “Chuyện ta có nói hay không thì liên quan gì, quan trọng là ngươi đã cất cơ giáp chưa?” Rõ ràng nàng đang hỏi, Tiểu xinh đẹp lại hỏi ngược lại là sao
Dù vậy, nàng vẫn trung thực trả lời: “Ta mạng nhỏ còn chưa giữ nổi, làm gì còn lo cất hay không cất cơ giáp
Ngươi thành thật nói cho ta biết, chiếc cơ giáp này rốt cuộc là thế nào?” Càng được chứng kiến tính năng k·h·ủ·n·g·b·ố của 【 Chiến Thần 】, nỗi bất an trong lòng Thời Dư càng thêm dâng trào
Sống chung với lão keo kiệt mười năm, Thời Dư vẫn luôn cảm thấy hắn chỉ là một người bình thường, chỉ là t·h·í·c·h nghiên cứu mấy loại dược tề lung tung, thỉnh thoảng còn b·ắ·t nàng làm vật thí nghiệm, tuy rằng mỗi lần đều bị t·r·a t·ấ·n đến thấu xương, nhưng cuối cùng cũng không ảnh hưởng gì, Thời Dư cũng chẳng để ý nhiều
Nhưng sự xuất hiện của chiếc cơ giáp này khiến nàng nhận ra lão keo kiệt ẩn giấu bí mật có lẽ không nhỏ, mà lần này hắn rời Hải Lam tinh đi Thủ Đô Tinh… Thời Dư không muốn nghĩ tiếp nữa
Tạ Dữ Nghiên nhìn Thời Dư, không nói gì
Thời Dư tiếp tục hỏi: “Ngươi đến tổng bộ chuyển phát nhanh Hải Lam tinh làm gì
Tuy rằng ta xem không hiểu ngươi xử lý những dữ liệu kia, nhưng thật trùng hợp, ngày trước đó, bên chuyển phát nhanh Hải Lam tinh đã gửi cho ta chiếc nhẫn cơ giáp này.” “Ngươi nói xem… có phải có liên quan không?” Nàng ngoài ý muốn gặp đám người Tiểu xinh đẹp, đám gà mái già đều có mục đích riêng, từ lúc nàng bước vào trung tâm thương mại kia, gà mái già đã có s·á·t ý với nàng
Loại s·á·t ý này không đặc biệt nhắm vào ai, mà là bất kể người bước vào trung tâm thương mại đó là ai, hắn đều chắc chắn sẽ ra tay, nhưng vì có Tiểu xinh đẹp, gà mái già không thể hành động ngay lập tức
Hơn nữa, gà mái già tuy là cấp dưới của Tiểu xinh đẹp, nhưng rõ ràng ý kiến của bọn họ có sự khác biệt, gà mái già cũng không tuyệt đối phục tùng Tiểu xinh đẹp, nếu suy đoán sâu hơn sẽ rất thú vị
Gà mái già và Tiểu xinh đẹp thực chất là một bọn, cả hai cùng đến Hải Lam tinh với mục đích giống nhau, nhưng lại có những tính toán riêng
Sau đó bọn họ gặp phải nhện tấn công, trước đó Thời Dư cho rằng Tiểu xinh đẹp mang theo mình là do hắn chạy được vài bước đã thở hổn hển, không có sức chiến đấu gì, gặp phải Trùng tộc chỉ có nước c·h·ế·t, mang theo nàng cho có thêm chút tác dụng
Nhưng sau khi biết hắn là chỉ huy trưởng của Quân đoàn Tài Quyết, suy nghĩ của nàng hoàn toàn bị lật đổ, ai gặp phải Trùng tộc cũng có khả năng t·ử v·o·n·g, duy chỉ có Tiểu xinh đẹp là không thể
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vị chỉ huy trưởng của Quân đoàn Tài Quyết ghê gớm có thể dễ dàng tự đặt mình vào chỗ hiểm mà không có cơ hội xoay sở sao
Câu trả lời chắc chắn là không
Vậy việc hắn mang theo nàng, một người chẳng có bản lĩnh gì, chỉ như 'gánh nặng' thì là vì sao
Thời Dư suy đi tính lại rồi liên hệ với bưu kiện kia, bèn đoán ra một đáp án
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đó là Tiểu xinh đẹp khi thấy chiếc nhẫn cơ giáp trên tay nàng thì đã có tính toán trong lòng, thậm chí hắn có thể biết lão keo kiệt… Suy đoán này khiến Thời Dư bồn chồn không yên, nhưng nàng lại chẳng thể xông đến trước mặt Tiểu xinh đẹp để chất vấn hắn
Mãi cho đến bây giờ
Tạ Dữ Nghiên nghe nàng suy đoán mạch lạc rõ ràng, chớp mắt: “Chẳng qua là trùng hợp mà thôi, bằng chứng đâu?” Tạ Dữ Nghiên không sợ bị người khác ép hỏi, nếu hắn không muốn t·r·ả lời, cho dù Tạ Lập Khâm cũng không thể bắt hắn mở miệng
Tạ Dữ Nghiên dứt khoát ngồi xuống, xoay ghế đối mặt với Thời Dư, thấy nàng bị mình làm cho nghẹn lời, hắn chống khuỷu tay lên tay vịn ghế, tay đỡ cằm, thản nhiên nói: “Nếu đoán được nhiều như vậy, ngươi cũng nên biết chiếc cơ giáp này mang đến cho ngươi không phải may mắn mà là phiền phức.” “Sau đó ta sẽ cho người chế tạo lại một bộ cơ giáp cho ngươi
Nhớ kỹ, nếu không phải bất đắc dĩ, đừng lôi chiếc cơ giáp kia ra, nếu không… toàn bộ tâm huyết sẽ đổ sông đổ biển.” Thời Dư nghe hắn nói thì dừng lại, rõ ràng cảm nhận được hắn đang muốn ám chỉ một người
Thời Dư không thích điều này, nàng cảm thấy mình bị bắt rơi vào một vũng lầy, nhưng nàng lại không biết vũng lầy này sâu đến đâu, phải dùng sức như thế nào mới có thể thoát ra được
Thời Dư vuốt ve chiếc nhẫn cơ giáp trên ngón trỏ, Tạ Dữ Nghiên thấy được ý đồ của nàng, nói: “Đưa nhẫn cơ giáp cho ta cũng vô dụng, nó đã được liên kết với ngươi rồi phải không
Sau khi liên kết, ngoài ngươi ra thì không ai có thể điều khiển chiếc cơ giáp này.” “Nói cách khác, người khác có cầm cũng chỉ là một đống sắt vụn.” Thời Dư: “…” Tiểu xinh đẹp là giun trong bụng nàng sao
Không phải… chiếc cơ giáp này quá lừa người rồi
Thời Dư nheo mắt, ánh mắt lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Dữ Nghiên, hiện tại nàng đang lo thân mình cũng không xong, nếu như vậy… Thời Dư nắm lấy tay vịn ghế của Tạ Dữ Nghiên, đẩy lưng ghế tựa vào cạnh bàn, rồi một tay chống lên bàn, cúi người xuống: “Nếu như vậy, có phải ngươi nên nói cho ta nhiều điều hơn không
Chứ không thể kéo ta lên – thuyền của ngươi mà ta còn chẳng biết gì chứ?” Thời Dư cúi người xuống, hai người gần như mặt đối mặt, khoảng cách gần như vậy khiến nàng nhìn rõ từng tấc da trên mặt Tiểu xinh đẹp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhìn hai giây, trong lòng nàng thốt lên một tiếng "Ngọa Tào!"
Sao nam nhân này dưỡng da tốt vậy
Tạ Dữ Nghiên cũng không biết nàng đang nghĩ gì, hắn chưa từng rơi vào thế yếu như vậy, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu quái dị, mà hắn cũng không bao giờ là người thỏa hiệp
Môi của Tạ Dữ Nghiên căng chặt, Thời Dư lại tiếp tục cúi xuống, mũi của hai người gần như chạm vào nhau
“Tiểu xinh đẹp à, trong phòng họp này hiện tại chỉ có hai chúng ta, nếu ngươi còn không chịu nói, ta đành phải bất đắc dĩ làm gì đó với ngươi vậy… Ngươi xem ngươi lớn lên đẹp như thế…” “Tít ——” Cửa phòng họp đột nhiên mở, Tạ Giang Táp vừa nhìn màn hình trí não vừa đi vào: “Dữ Nghiên, trạm không gian bên kia…” “Thảo!” Tạ Giang Táp cứng đờ
Tác giả có điều muốn nói: Tạ ca ca: Thật đó, ta không cố ý quấy rầy… Ta đi liền đây
Lời tự thuật: Thiếu tướng Tạ Giang Táp thức đêm khiêng cơ giáp chạy trốn TỚI RỒI, ba trong một
Hôm nay ta cũng là vô địch ta
(chống nạnh) Ngày kinh: Muốn bình luận, muốn bình luận, muốn bình luận, chuyện quan trọng phải nói ba lần!!
Bản nháp thô, lát nữa sẽ sửa lại văn bản QAQ Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã vote hoặc tưới nước dinh dưỡng cho mình trong khoảng thời gian từ 2021-02-06 01:15:05 ~ 2021-02-06 20:56:35 nha ~ Cảm ơn tiểu thiên sứ đã ném bom mìn: Một lá bồ đề 1 quả; Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã tưới nước dinh dưỡng: Thần 20 bình; bài bài 10 bình; t·r·ộ·m tủ đựng bản nháp của đại đại rung Long Uyên 2 bình; thuyền nhẹ., Violet 1 bình; Cảm ơn mọi người rất nhiều đã ủng hộ mình, mình sẽ tiếp tục cố gắng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.