Xuyên Không: Tôi Làm Cá Mặn Ở Tinh Tế Không Thành Công

Chương 5: đương cá mặn ngày thứ năm




Thời Dư ngồi xổm trong một góc, vừa ăn pudding, vừa nhìn mặc dù là đang chạy trốn cũng có vẻ nhàn nhã thảnh thơi bày ra bộ dạng ung dung tự tại xem thiếu niên thiên tài kia
Đẹp thật sự là đẹp
Vì sợ ánh đèn sẽ thu hút quái vật đến, trung tâm thương mại hiện tại tối đen một mảng
Ánh trăng như cột, từ cửa kính chiếu vào, một nửa đều dừng trên người thiếu niên, mái tóc dài màu bạc của hắn dưới ánh trăng chiếu xuống đẹp như mỹ ngọc, những sợi tóc dừng trên vai theo động tác gõ bàn phím ảo của hắn mà trượt xuống
Thời Dư cảm thấy ngón tay có hơi ngứa, muốn giúp hắn vén tóc lên cho gọn sau gáy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ôi, cột tóc đuôi ngựa lên chắc chắn sẽ làm hắn thêm phần anh khí
Thời Dư hồn nhiên như không, ăn một ngụm pudding, bỗng nhiên một người đứng trước mặt nàng, chắn mất tầm nhìn của nàng
Thời Dư ngẩng đầu lên liền thấy người đàn ông vừa mới chĩa súng vào mình nhíu mày lại như muốn kết thành ngọn núi nhỏ, chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nói: “Có chuyện gì sao?” Người đàn ông lạnh lùng đáp một câu không có việc gì, lại cứ đứng trước mặt nàng không nhúc nhích
Thời Dư cảm thấy hắn có lẽ có chút tật xấu, bèn dịch sang một bên, tính toán tiếp tục thưởng thức thiếu niên ở đằng xa, kết quả người đàn ông cũng đi theo nàng dịch
Tốt thôi, nếu Thời Dư còn không biết vì sao người đàn ông lại che trước mặt nàng, thì coi như phí công có cái đầu
Vì nể mặt khẩu súng năng lượng có thể dễ dàng làm nổ đầu nàng, Thời Dư nghẹn khuất thu hồi ánh mắt, mở giao diện trí não
Nàng chỉ muốn ngắm nhìn thiếu niên xinh đẹp, để giảm bớt chút áp lực ban ngày mang lại, thật không có ý xấu
Thôi vậy, vẫn là nên nghĩ xem ngày mai làm thế nào để chạy đi
Trí não của Thời Dư là loại tiện lợi nhất, hơn nữa vẫn là loại Liên bang chính phủ phát cho lúc nàng vừa sinh ra, là kiểu dáng đã sớm bị đào thải, nàng vừa mở giao diện trí não đã nhận được ánh mắt khinh thường của người đàn ông
Là một con cá mặn, Thời Dư không có ham muốn thắng thua quá mạnh, đối với sự khinh thường của người đàn ông cũng có thể thờ ơ đối mặt
Người phàm là không thể đạt tới cảnh giới cá mặn
Thời Dư ăn hết một ngụm pudding còn lại, tùy tiện ném cái cốc xuống đất, cũng không thèm nhìn người đàn ông lấy một cái, năm ngón tay lách cách lướt trên màn hình ảo
Góc dưới bên phải vẫn là dấu chấm than màu đỏ hình tam giác
Lúc trước chạy trốn, Thời Dư không kịp xem khoảng cách từ đây đến nơi trú ẩn, bây giờ vừa nhìn, thì suýt chút nữa đã phun cả pudding vừa nuốt vào ra ngoài
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hơn 900 km
Đây là muốn bắt nàng chạy bằng mạng sao
Khoảng cách này đối với xe bay thì không tính là gì, nhưng vấn đề là nàng không có xe bay
Thời Dư tắt giao diện trí não, liếc mắt nhìn người đàn ông không còn vẻ như hổ rình mồi đối với mình khi nàng vừa cúi đầu xong, chậm rì rì đứng lên, nhỏ giọng meo meo nói: “Huynh đệ, các ngươi có xe bay không?” Người đàn ông nhíu mày: “Ngươi muốn làm gì?” Thời Dư lập tức hắng giọng nói: “Chẳng phải chỗ trú ẩn này cách hơi xa sao
Ta chỉ muốn xin quá giang một đoạn đường, cho nên, có hay không?” Nàng vừa nói vừa chớp chớp mắt
Người đàn ông không chút do dự nói: “Không có.” Thời Dư không mấy tin: “Thật sự?” Người đàn ông cười nhạo một tiếng: “Nếu có ngươi nghĩ chúng ta còn có thể ở chỗ này sao?” Nghe giống như cũng có lý, xem dáng vẻ những người tựa như bảo tiêu này thì biết thân phận của thiếu niên xinh đẹp kia khẳng định không đơn giản, nếu có cơ hội chạy, đâu còn dừng lại ở chỗ này
Thời Dư chớp mắt, nhìn về phía năm ngón tay thon dài trắng nõn của thiếu niên xinh đẹp ở đằng xa: “Kỳ thật, cũng không phải không có cách nào.” Người đàn ông lập tức híp mắt: “Ngươi có biện pháp?” Thời Dư cười toe toét một hàm răng trắng, và khi nàng định nói chuyện, một vật đen ngòm rơi trên cửa kính, những chiếc chân nhện xù xì làm người ta nhìn thấy phải nổi da gà
Thời Dư không chút do dự xoay người rút lui về sau, tất cả mọi người trong trung tâm thương mại trừ nàng ra đều vây lại bên người thiếu niên
Thời Dư theo bản năng liếc nhìn về phía hắn, lại phát hiện hắn hoàn toàn không hề khẩn trương, đợi đến khi những người bên cạnh thấp giọng nhắc nhở hắn, hắn mới ung dung thong thả đóng giao diện trí não đứng lên
“Là nhện kiểu kia lần trước, bất quá hình thể nhỏ hơn, không biết số lượng bao nhiêu ——” Người đàn ông cảnh giác nói, nhưng lời còn chưa dứt, những con nhện đen xì lớn bằng bàn tay giống như mưa đá đôm đốp đôm đốp toàn bộ nện xuống trên cửa sổ, vừa liếc mắt nhìn qua thấy một mảng rậm rạp, căn bản đếm không hết có bao nhiêu con
Rất nhanh, chỗ bụng của những con nhện rơi trên cửa kính đột nhiên vỡ ra, những chiếc răng nhọn răng rắc được phân bố dày đặc thành hình tròn, răng rắc một tiếng cắn vào kính
Thời Dư không chút do dự nói: “Có súng thừa không
Cho mượn một khẩu!” Người đàn ông không biết có nên cho hay không, Tạ Dữ Nghiên đứng giữa vòng vây mọi người, ánh mắt bình thản đảo qua Thời Dư, nói ra câu thứ hai trong đêm nay: “Cho nàng.” Vẻn vẹn hai chữ không mang theo bất cứ cảm xúc nào, nhưng người đàn ông không hề do dự giơ tay ra sau áo khoác, từ bên hông rút ra một khẩu súng năng lượng ném cho Thời Dư
Thời Dư nghiêng đầu, nháy mắt với thiếu niên xinh đẹp, vừa ôm khẩu súng năng lượng còn đang nóng hổi, vừa lui về phía sau, vừa hỏi dò: “Cái thứ này dùng như thế nào?” Nàng đã từng sờ vào súng lục trong mạt thế, nhưng thật sự chưa dùng qua súng năng lượng
Người đàn ông thiếu chút nữa vì câu nói của nàng mà trước mắt tối sầm, nhưng vẫn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Kéo chốt an toàn ra, bóp cò.” Lúc này, có thêm một người phản kháng cũng nhiều thêm một phần an toàn, dù thế nào họ cũng cần kiên trì cho đến khi đội cứu viện đến
Thời Dư ngoan ngoãn “à” một tiếng, thì ra cho dù thời đại có thay đổi thế nào, súng cũng đều là bắn như vậy
“Không biết dùng thì cứ ngoan ngoãn đứng yên, nếu ngươi gây thêm phiền phức cho ta, ta sẽ cho ngươi một phát giải quyết luôn.” Người đàn ông cảnh cáo
Thời Dư lập tức vỗ vỗ ngực: “Yên tâm, ta cũng chỉ lo cho bản thân mình thôi.” Người đàn ông: “…” Hắn đã không kịp nổi giận, cửa sổ dưới những chiếc răng sắc nhọn của nhện đã bắt đầu xuất hiện vết nứt, chỉ trong chớp mắt, cửa kính ầm một tiếng hoàn toàn vỡ tan, những con nhện bò trên mặt kính cũng đều cùng mảnh vỡ thủy tinh rơi cả xuống
Những chiếc răng trắng muốt tương phản hoàn toàn với màu đen của thân nhện phát ra tiếng răng rắc răng rắc, mấy người không chút do dự bóp cò
Thời Dư ôm súng năng lượng tiếp tục lén lút lui về phía sau
Số lượng nhện quá nhiều, cho dù mấy người có tần suất bắn rất cao, tỉ lệ bắn trúng cũng rất cao, nhưng vẫn không thể ngăn cản chúng giống như quả cầu tuyết lăn đến
Mà nhện nhỏ như vậy, thậm chí không có cách nào dùng cơ giáp để giải quyết
Người đàn ông chửi một tiếng chết tiệt, cất khẩu súng năng lượng vào không gian chứa đồ, cùng lúc đó, chiếc nhẫn hoa văn trên ngón út tay phải của hắn lóe lên ánh sáng vàng kim
Ngay sau đó, chất lưu kim loại màu vàng kim nháy mắt từ chiếc nhẫn của hắn bành trướng ra, bao phủ toàn bộ người hắn, và trong tay hắn, hai thanh đao lưỡi liềm xuất hiện
Thời Dư trong lòng hét lên một tiếng “Ngọa Tào”, trơ mắt nhìn người đàn ông biến thành kim loại vung đao lưỡi liềm lao thẳng vào đàn nhện rậm rạp kia, chỉ trong nháy mắt, xác nhện rơi đầy đất
Thời Dư há hốc mồm thành hình chữ O, đồng thời, hai người kim loại nữa đi ra từ bên cạnh Tạ Dữ Nghiên, cũng cầm đao lưỡi liềm, với tốc độ không thể tưởng tượng xông vào đàn nhện
Thời Dư lộ ra vẻ mặt chưa từng trải sự đời, nhìn nhìn khẩu súng năng lượng trong tay, bỗng nhiên cảm thấy hết thơm
Nàng chỉ biết cơ giáp thời đại này là vũ khí sắc bén trong chiến tranh, thật không rõ mấy người này là tình huống như thế nào
Ừm, biến hình kiểu Ultraman sao
Thời Dư nghĩ linh tinh vớ vẩn, bên kia xác nhện bị đao lưỡi liềm cắt thành hai nửa ào ào rơi xuống
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng nhện dường như càng giết lại càng nhiều
Đột nhiên, người đàn ông gầm nhẹ một tiếng: “Cẩn thận đừng để chân của chúng chạm vào, những chất lỏng dính nhớp kia có tính ăn mòn!” Ngay khi hắn vừa cất tiếng nhắc nhở, hàng chục chiếc răng nhọn run rẩy của lũ nhện đã hướng về phía mặt hắn mà lao tới
Người đàn ông phản ứng rất nhanh, cho dù vậy, vẫn có một con cá lọt lưới né được thanh đao lưỡi liềm trong tay hắn, mắt thấy nó sắp nhào lên mặt hắn
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một viên đạn năng lượng từ phía sau hắn bắn tới
“Bốp” một tiếng, con nhện bị bắn rớt
Người đàn ông nghĩ đồng đội của mình đang phối hợp tác chiến với mình, hơi thở phào một hơi, động tác trên tay nhanh hơn, nhưng khi xoay người, hắn thấy Thời Dư đang nhe răng trợn mắt che vai, dường như không chịu nổi sức giật của súng năng lượng
Gặp ánh mắt của hắn, Thời Dư cười toe toét một hàm răng trắng, xoa xoa vai, rồi lại bắn thêm mấy phát súng, phát nào trúng phát nấy, có vài phát thậm chí còn liên tiếp bắn rớt được mấy con nhện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.