Xuyên Không: Tôi Làm Cá Mặn Ở Tinh Tế Không Thành Công

Chương 8: đương cá mặn ngày thứ tám




“Ngươi đến đây làm gì?” Thời Dư ôm súng năng lượng, một bên cảnh giác xung quanh, một bên đi theo sau Tạ Dữ Nghiên
“Kiểm kê đồ đạc.” Tạ Dữ Nghiên trả lời thẳng thừng
Thời Dư ngoan ngoãn "Ừm" một tiếng, không hỏi thêm gì
Biết đến mức vừa đủ là được, chuyện càng sâu xa, càng biết nhiều càng thêm thảm
Hải Lam chuyển phát nhanh là một tòa nhà cao tầng, diện tích cũng rất lớn, nơi này dường như chưa bị loài vật không rõ nào xâm chiếm, xung quanh đều im ắng
Tất cả các máy móc phụ trách tiếp nhận và gửi hàng của chuyển phát nhanh đều duy trì bộ dáng bị dừng đột ngột, không rõ Hải Lam chuyển phát nhanh có phải bị đóng cửa hay không
Tạ Dữ Nghiên có vẻ rất quen thuộc nơi này, không hề do dự băng qua hết hành lang này đến hành lang khác, nhưng Thời Dư có thể cảm thấy thể lực hắn đang giảm sút, bước chân trở nên nặng nề
Rất nhanh, hai người đến bên ngoài một hành lang cực kỳ rộng lớn, sở dĩ gọi là rộng lớn vì hành lang này cao đến mấy chục mét, chiều rộng và chiều cao gần như tương đương nhau, không biết nơi này dùng để làm gì
Thời Dư theo sau Tạ Dữ Nghiên đến trước cánh cổng cuối hành lang, nhìn hắn mở màn hình ảo thông minh
Sau đó một xúc tu ảo từ bộ não của hắn thăm dò ra, nhẹ nhàng dán lên tường, lát sau, trên tường cũng hiện lên màn hình ảo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Năm ngón tay thon dài trắng trẻo của Tạ Dữ Nghiên nhảy múa trên màn hình ảo, chưa đầy một phút, cánh cổng đang đóng chặt bỗng mở ra
Thời Dư đứng ngay trước cánh cổng, khoảnh khắc cửa mở, không khí lưu động khiến vạt áo nàng bay phấp phới
Tạ Dữ Nghiên thu thiết bị lại, dẫn đầu đi vào, bên trong càng trống trải hơn so với bên ngoài, tựa như một quảng trường rộng lớn, vô số màn hình ảo trôi lơ lửng giữa không trung, các số liệu trên đó đều lặng im
Thời Dư kinh ngạc trước khung cảnh này, Tạ Dữ Nghiên đã đi tới trạm điều khiển trung tâm
Màn hình ảo trước mắt phải của hắn lại một lần nữa mở ra, xúc tu ảo trên bộ não hắn tiếp xúc với trạm điều khiển trung tâm, mười ngón tay hắn thoăn thoắt nhảy múa, các số liệu liên tục được đọc vào bộ não của hắn, cũng có những số liệu bị bóp méo và biến mất
Thời Dư trước kia chỉ là một con số năm, ngôn ngữ C++ còn học chưa ra hồn, nhìn người ta điều khiển số liệu thuần thục như vậy, từ trước đến giờ không hề tiếc ánh mắt ngưỡng mộ
Nàng không hiểu Tạ Dữ Nghiên đang làm gì, bèn đến bậc thang của trạm điều khiển trung tâm ngồi xuống, lấy một chiếc bánh Pudding ra, nhồm nhoàm ăn rất vui vẻ
Nhưng nàng mới ăn được một nửa bánh thì bỗng nghe thấy tiếng răng rắc răng rắc nho nhỏ, âm thanh này trong không gian tĩnh mịch đột nhiên trở nên vô cùng chói tai, hơn nữa còn trùng khớp với tiếng nhện cắn phá thủy tinh lúc nãy
Thời Dư vội nhét nốt chiếc bánh pudding vào miệng, hấp tấp đứng dậy, hỏi: “Ngươi xong chưa
Không biết có phải lũ quái vật kia đuổi tới rồi không?”
Tạ Dữ Nghiên nhíu mày, tốc độ mười ngón tay lại nhanh thêm: “Còn chút nữa thôi.” Nói xong, hắn nhanh chóng đẩy một màn hình ảo đến trước mặt Thời Dư: “Giống mấy con nhện vừa rồi, ngươi cố gắng câu giờ năm phút, năm phút sau chúng ta lập tức rời đi.”
“Năm phút
Ngươi đánh giá ta cao quá rồi đấy?!” Thời Dư nhìn lũ nhện rậm rạp trên màn hình ảo, da đầu chợt tê dại, vừa nãy có vệ sĩ của Tạ Dữ Nghiên, bọn họ mới có thể chạy trốn dễ dàng như thế, hiện tại chỉ có hai người bọn họ, muốn ngăn cản lũ nhện này chẳng khác nào chuyện không tưởng
Tạ Dữ Nghiên có vẻ rất tin tưởng vào năng lực của nàng, hoàn toàn không đáp lời
Thời Dư nghiến răng nhìn màn hình ảo hai giây, một vòng răng nhọn rậm rạp đột nhiên ập đến, chỉ nghe răng rắc một tiếng, màn hình ảo lập tức mờ đi rồi biến mất
Ngay sau đó, số lượng màn hình ảo theo dõi cả tòa nhà chuyển phát nhanh Hải Lam trên toàn trạm điều khiển trung tâm càng ngày càng biến mất
Thời Dư nghe tiếng động truyền đến, tay nắm chặt súng năng lượng, tinh thần căng như dây đàn
Thực ra nàng không hối hận vì đã theo Tạ Dữ Nghiên đến đây, bởi vì nàng biết nếu nàng không đến nơi này để tìm cơ hội bỏ trốn thì con gà mái già bên cạnh hắn nhất định sẽ không tha cho nàng
Thời Dư là người từng bò ra từ núi thây biển máu, độ nhạy cảm của nàng đối với sát khí trên người người khác gần như có thể cảm nhận một cách bản năng
Vô tình nàng đã làm hỏng chuyện của mấy người cố ý ẩn náu trong thành phố, mục đích của bọn họ không thể để ai biết, nàng căn bản không có khả năng bảo toàn tính mạng
Thời Dư nghe thấy tiếng răng rắc càng ngày càng rõ ràng, nén tính tình thúc giục: “Ngươi mau lên đi, không nhanh lên ta sẽ một mình chạy trốn đấy.”
Vừa dứt lời, trên bức tường vốn láng bóng không tì vết xuất hiện một vết nứt, sau đó vết nứt giống như mạng nhện lan ra khắp tường
Bức tường cao lớn ầm một tiếng đổ xuống, Thời Dư nuốt một ngụm nước bọt, vật liệu xây dựng vỡ vụn rơi xuống suýt chút nữa đập trúng nàng
Cùng lúc đó, từng con nhện đen từ chỗ bức tường đổ sụp bò ra, chúng ngửa bụng với một vòng răng nhọn, chân nhện lông lá múa may như đang kêu gào khiêu khích
Đạn năng lượng không ngừng bắn ra từ họng súng, chỉ là tần suất bắn của Thời Dư kém xa so với số lượng nhện, dù tỉ lệ bắn trúng của nàng rất cao, đôi khi một lần hạ gục được vài con, nhưng vẫn không thể ngăn cản lũ nhện tiến đến gần
Cứ tiếp tục như vậy, nàng và Tạ Dữ Nghiên sẽ đều bị nhện xem như đồ ăn mà nuốt chửng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng vừa bắn vừa lùi về sau, cuối cùng, Tạ Dữ Nghiên cũng dừng động tác, nhỏ giọng nói: “Đi thôi!”
Thời Dư không hề do dự kéo cổ tay hắn chạy ra ngoài, Tạ Dữ Nghiên quả thực là một tên gà mờ, rõ ràng có chút không theo kịp tốc độ của nàng, mới chạy được một đoạn ngắn, môi đã trắng bệch ra
Hắn cố gắng chịu đựng sự khó chịu trong cơ thể, vừa chạy vừa thao tác bộ não thông minh
Cùng lúc đó, cánh cổng trước mặt hai người bắt đầu đóng lại
Thời Dư lập tức hiểu ra ý đồ của hắn, trong tích tắc ấy, lũ nhện đã tràn vào, dựa theo tốc độ hiện tại của hai người, bọn họ sẽ bị lũ nhện gặm sạch sẽ trước khi ra khỏi cửa
Thời Dư mím môi, dùng sức kéo mạnh Tạ Dữ Nghiên về phía trước: “Ngươi đi ra ngoài trước đi!” Nàng thật không có tinh thần hy sinh mình để thành toàn cho người khác
Nàng muốn chạy trốn, còn muốn bỏ trốn không để lại hậu hoạn, hiện tại là cơ hội tốt nhất
Tạ Dữ Nghiên hiểu rõ mình là một gánh nặng, dựa theo lực kéo của nàng chạy về phía trước, nhưng chỉ trong một chốc, sắc môi của hắn lại trắng thêm hai phần
Thời Dư vừa lùi về sau vừa bắn, có nàng cản trở, tốc độ tiến tới của nhện rõ ràng chậm lại một chút, nhưng cũng chỉ là chậm một chút thôi
Tạ Dữ Nghiên chạy đến trước cánh cổng, quay đầu nhìn cô gái phía sau, phát hiện nàng căn bản không hề đi cùng, phương hướng di chuyển của nàng hoàn toàn ở phía bên kia cánh cổng
Hắn nhíu mày, cánh cổng đã đóng lại được hai phần ba, hắn dừng bước, lại nghe Thời Dư ghét bỏ nói: “Ngươi mau đi ra ngoài đi, đừng ở đây cản trở.” Câu ghét bỏ này quá mức chân thật, Tạ Dữ Nghiên đen mặt, bước chân vốn đã dừng lại lại nhanh hơn, vài bước đi ra phòng điều khiển trung tâm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thời Dư liếc thấy cửa sắp đóng, lúc này mới dồn lực dưới chân, chạy về phía bên kia của phòng điều khiển trung tâm
Tạ Dữ Nghiên quay người lại, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng nhảy lên, một phát súng giải quyết mấy con nhện, còn có thời gian nghiêng người nháy mắt với hắn, làm khẩu hình: “Tạm biệt, tiểu mỹ thụ...” Đọc hiểu khẩu hình của nàng, Tạ Dữ Nghiên nheo mắt lại, khí lạnh trên người ùng ục ùng ục bốc ra ngoài, cánh cổng của phòng điều khiển trung tâm lại ầm một tiếng đóng sầm lại, hoàn toàn cách ly hắn ở bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.