Thẩm Diệu Nhu biết rõ Hạ Tuệ đây là đang gi·ết gà dọa khỉ
Nàng túm lấy vạt áo ngoài của Hạ Đường, lệ rơi đầy mặt nói: “Tướng quân, việc này là thiếp thân thất trách, còn xin tướng quân giáng tội.”
Hạ Đường cố nén lửa giận trong lòng đỡ Thẩm Diệu Nhu đứng dậy, “Nhu Nhi, toàn bộ phủ tướng quân đều là một mình nàng vất vả, khó tránh khỏi sẽ có chỗ sơ suất, cái này cũng không trách nàng.”
Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Tuệ, “Làm loạn đủ chưa?”
Hạ Đường cảm thấy cô con gái trước mắt này xa lạ đến lạ thường, hắn thậm chí còn cảm thấy bản thân như chưa từng thật sự hiểu rõ nàng
Hạ Tuệ đón lấy cây cọ mà hạ nhân đưa tới, nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên roi, ngẩng mắt nhìn Hạ Đường một cái, “Phụ thân vì sao lại cảm thấy là ta đang làm loạn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chẳng lẽ không phải nàng Thẩm Diệu Nhu sai sao?”
“Nghịch nữ, Nhị nương của ngươi vừa rồi đã thừa nhận là nàng sơ suất, ngươi không cần ỷ có Dập Vương làm chỗ dựa mà làm mưa làm gió.”
Khóe môi Hạ Tuệ khẽ nhếch, từ sâu trong yết hầu tràn ra một tiếng cười khẽ, âm điệu xót xa mà thê lương
“Ta làm mưa làm gió
Phụ thân, phàm là người thật sự quan tâm đến ta, liền biết bao năm nay ta trong phủ đã sống những ngày tháng gì, dựa vào cái gì nàng Thẩm Diệu Nhu nói gì cũng đúng, người nhưng xưa nay chưa từng nghe ta một câu giải thích.”
Trong lòng Hạ Tuệ thay chủ cũ mà khó chịu tột độ, từ nhỏ đến lớn, Hạ Đường luôn không hỏi thị phi đen trắng mà đổ lỗi cho nàng, chính là vì hắn không làm tròn trách nhiệm, mới khiến Thẩm Diệu Nhu càng thêm ngang ngược càn rỡ, đối với nàng càng thêm trách móc nặng nề, ngược đãi
Hôm nay nàng sẽ không nhớ cái gì là thân tình chó má, dù sao những người này cũng không phải thân nhân của nàng
Thẩm Diệu Nhu nghe nàng nói như vậy, khóc càng không kiềm chế được, nàng cúi đầu tựa vào ngực Hạ Đường mà nước mắt lã chã
“Tướng quân, ta biết mẹ kế không dễ làm, cho nên cũng tận tâm hết sức, chỉ là không nghĩ tới Tuệ Nhi vẫn không hài lòng về ta như vậy, hôm nay ra chuyện này, ta thật sự là hổ thẹn với sự tin nhiệm của tướng quân.”
“Tuệ Nhi, nếu ngươi đã nghĩ về ta như vậy, vậy ta chỉ có thể lấy cái chết để bày tỏ sự trong sạch.”
Nói đoạn, nàng quay người lao về phía cái cây
Đôi mắt Hạ Tuệ khẽ nâng, không hề lay động, Thẩm Diệu Nhu diễn trò giỏi đến mức Hạ Đường không hiểu rõ, nhưng nàng thì lại nhất thanh nhị sở
Hạ Đường bước nhanh đến phía trước ngăn cản nữ nhân đang tìm cái chết, “Nhu Nhi, hôm nay có ta ở đây, ai cũng không thể làm gì nàng.”
“Nghịch nữ, cho dù Diệu Nhu cố ý thì thế nào, ta phủ tướng quân nuôi dưỡng ngươi lớn lên, Nhu Nhi đối với ngươi cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ, phàm là ngươi có chút lương tâm, cũng hẳn là mang ơn phủ tướng quân.”
Hạ Đường lúc này cũng không còn để ý Tiêu Bắc Dập có ở đó hay không, hắn đường đường là đại tướng quân cũng không thể để cho con gái mình cưỡi lên cổ mình mà phóng túng, truyền ra ngoài còn thể diện ở đâu
Hạ Tuệ lạnh lùng nhìn hắn, đôi đồng tử đen nhánh ánh lên một tia oán giận nhẹ nhàng
Nàng không ngờ Hạ Đường lại vì Thẩm Diệu Nhu mà ngu ngốc đến tình trạng như vậy
“Ha ha, đúng vậy a, đại ân của phủ tướng quân đối với ta suốt đời khó quên, hôm nay ta chỉ muốn lấy lại đồ vật của mẹ ta.”
Hạ Tuệ cảm thấy nhiều lời vô ích, cũng lười lại cùng bọn hắn đấu khẩu
“A, đồ vật của mẹ ngươi
Mẹ ngươi không phải người của phủ tướng quân sao?”
Hạ Kiều vịn eo từ cửa chính đi tới, Tiêu Bắc Thần theo sát phía sau
Thẩm Diệu Nhu vừa thấy Hạ Kiều và Tiêu Bắc Thần trở về, cả người giống như tìm được chỗ dựa mà khóc sướt mướt chạy tới
“Kiều Nhi, con trở về rồi, phàm là con trễ một bước, mẹ đều không muốn sống.”
Thẩm Diệu Nhu nằm nhoài trên người Hạ Kiều, che mặt thút thít
Lần này có chỗ dựa đến, con rể của nàng là Tiêu Bắc Thần cũng là hoàng tử, hơn nữa cũng là người có khả năng nhất kế thừa đại thống trong tương lai, đến lúc đó sẽ có cái thứ tiện bại hoại kia đẹp mắt
Hạ Kiều nhẹ nhàng an ủi nàng, “Mẹ, có con và Vương gia ở đây, xem ai dám khi dễ mẹ.”
“Hạ Tuệ, ngươi không cần ỷ vào Dập Vương ở đây mà không coi ai ra gì, đừng quên ngươi cũng là người của phủ tướng quân.”
Hạ Kiều hiện tại thì hận nàng thấu xương
Từ hôm qua Hạ Tuệ tại trước mặt thánh giá mà hiển lộ tài năng, chọc cho Lương Phi và Tiêu Bắc Thần đối với nàng rất bất mãn, đem hết khí giận trút lên người nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lương Phi còn cảnh cáo nàng, nếu không tranh thủ thời gian sinh hạ hoàng tự, liền để nàng từ vị trí chính phi mà lăn xuống
Cho nên Tiêu Bắc Thần tối hôm qua giày vò nàng một đêm, làm hại nàng hôm nay suýt chút nữa không xuống giường được
Hạ Tuệ hừ cười một tiếng, giống như nghe được cái gì buồn cười ngôn luận, khóe miệng nhếch lên một vòng chế giễu
“Ta lại không biết ngươi khi nào thì lại biết đại thể như thế.”
Hạ Kiều trấn an được Thẩm Diệu Nhu liền rảo bước nhỏ đi đến trước mặt nàng, mắt lướt qua hai người máu thịt be bét trên mặt đất, trong lòng kinh hãi
“Ngươi, ngươi đánh các nàng thành ra thế này ư?”
Hạ Tuệ khẽ vuốt cây cửu tiết tiên trong tay, khóe miệng nhếch lên, “Sao, Tam đệ muội ngươi cũng muốn thử một chút sao?”
“Điên rồi, điên rồi, cha, nàng điên rồi.”
Hạ Kiều chạy về phía Hạ Đường, sợ hãi nhìn nàng
Nàng kết luận Hạ Tuệ là đã điên rồi, nếu không phải là bị thứ không sạch sẽ phụ thân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Cha, nàng khẳng định không phải Hạ Tuệ, nha đầu chết tiệt kia không có lợi hại như vậy.”
Hạ Kiều nhìn thấy hai đống bùn nhão trên mặt đất, dường như bị đả kích không nhỏ, sắc mặt có chút trắng bệch
Tiêu Bắc Dập chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn, thần sắc trong mắt không hề khác, chỉ là khi nghe Hạ Kiều nói câu đó, hắn dừng lại một chút
“Kiều Nhi, đừng sợ, hôm nay có cha ở đây, nàng không dám làm càn, đây là phủ tướng quân.”
Hạ Đường nhìn hai người phụ nữ bị hoảng sợ bên cạnh, đau lòng không thôi
“Nghịch nữ, ngươi làm loạn đủ chưa, mau cùng Nhị nương của ngươi nhận lỗi.”
“Nhận lỗi
Ta có gì sai đâu?”
Hạ Tuệ tràn đầy vẻ khinh miệt
“Ngươi
Diệu Nhu là trưởng bối của ngươi, hôm nay các Vương gia đều ở đây, đừng hồ nháo.”
Hạ Đường hạ giọng, sắc mặt tái nhợt lắc lắc vạt áo dài, hai nắm đấm nắm chặt
Hạ Tuệ liếc mắt nhìn Tiêu Bắc Dập, đôi con ngươi liễm diễm nổi lên hơi nước ẩm ướt
Nàng rảo bước nhẹ đi đến bên Tiêu Bắc Dập, ngẩng đầu nhìn cặp mặt không chút lay động không chút gợn sóng kia, mang theo ủy khuất mở miệng:
“Vương gia, cũng cảm thấy thiếp thân là đang hồ nháo sao?”
Tiêu Bắc Dập nhìn nàng đôi mắt rưng rưng như sắp khóc mà không khóc kia, cổ họng trượt đi, giây lát, mới chậm rãi mở miệng:
“Hôm nay Vương phi làm cũng đều thỏa đáng, có lý có cứ.”
Dừng lại một chút, lại tiếp tục nói, “Ngược lại là Hạ Tương Quân, mở miệng một tiếng nghịch nữ, đây là đặt mặt mũi của bổn vương vào đâu.”
Hạ Đường nghe vậy liền vội vàng quỳ xuống, “Vương gia thứ tội, vi thần chỉ là lửa công tâm, nói không lựa lời.”
Tiêu Bắc Dập sắc mặt bình tĩnh nhìn hắn một cái, “Đứng lên đi, chuyện hôm nay dừng ở đây, nếu tra ra vấn đề, Hạ Tương Quân liền nhanh chóng giải quyết đi.”
Hạ Tuệ biết Tiêu Bắc Dập không muốn để nàng tiếp tục dây dưa với bọn hắn, liền ngẩng mắt nhìn về phía Hạ Đường, “Hôm nay ta chỉ muốn lấy lại đồ vật mẹ ta ngày đó để lại cho ta.”
Sau đó nàng ra hiệu cho hạ nhân của vương phủ đi theo nàng đến hậu viện
Hạ Kiều không còn sợ hãi cũng đi theo, trừng mắt nhìn hạ nhân của phủ tướng quân, “Các ngươi đều là chết rồi sao?”
Nàng cũng không muốn để Hạ Tuệ mang những vật kia đi, Thẩm Diệu Nhu đã hứa ban đầu qua nàng, những vật đó đều là của nàng
Hạ Tuệ mặt sa sầm xuống, sắc mặt lạnh lẽo, “Hôm nay ai dám ngăn cản ta, hạ tràng cùng cái ghế này một dạng.”
Dứt lời, roi vung lên, đem cái ghế trên mặt đất từ đó bổ làm hai nửa
Tất cả mọi người cứ thế đứng chết trân tại chỗ, trơ mắt nhìn Hạ Tuệ mang theo hạ nhân đi tới hậu viện
“Mẹ, người đã nói những vật kia đều là của con.”
Hạ Kiều ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn
Sắc mặt Hạ Đường cũng lập tức khó coi.