So với đám đông nét mặt rạng rỡ, thần sắc hai người kia chẳng những không vui vẻ mà còn có phần u ám
Tiêu Nguyên Chẩn cũng quay đầu nhìn về phía họ, nghĩ đến những lời vừa rồi của cả hai, bực bội hừ một tiếng
Hạ Kiều căng thẳng đến mức nói lắp bắp, “Ngươi, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta không vui chứ?” Hạ Tuệ nhấc mi mắt cười cười, “Cả hai, Tam đệ muội không ngại soi gương xem thử, biểu cảm của ngươi bây giờ còn khó coi hơn cả khóc đấy.” “Đúng không, Tam đệ?” Nàng nhấn mạnh từng chữ
Tiêu Bắc Thần ho khan khục khặc, “Nhị Tẩu nói đùa, Dung Thế tử không sao cả, chúng ta vui mừng còn không kịp nữa là.” Nói xong, khóe môi hắn kéo ra một nụ cười cứng ngắc
“Ha ha, vậy ra là ta đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi
Nếu Dung Thế tử vô sự, mọi người đã nhìn thì nên nhìn đủ rồi, tất cả giải tán đi, hắn cần tĩnh dưỡng an tĩnh.” Hạ Tuệ liền nhìn về phía Tiêu Nguyên Chẩn, “Phụ hoàng, Dung Thế tử cứ tạm thời ở lại trong phủ đi
Một là chúng ta tiện bề chăm sóc, hai là chuyện này cũng coi như chúng ta thất trách, coi như lấy công chuộc tội.” “Như vậy rất tốt.” Tiêu Nguyên Chẩn hài lòng gật đầu, sau đó lại nghiêm nghị nhìn về phía Tiêu Bắc Dập, “Việc Dung Thế tử gặp nạn này liền do Dập Vương phụ trách điều tra đi.” Tiêu Bắc Dập gật gật đầu, việc này coi như Tiêu Nguyên Chẩn không nói, hắn cũng sẽ tra, dù sao việc này suýt chút nữa liên lụy vương phủ, may mắn Hạ Tuệ đã một mình xoay chuyển càn khôn
Đám người rời khỏi Dập Vương phủ, Hạ Tuệ dặn dò Dung Địch vài câu rồi trở về phòng nghỉ ngơi
Chẳng bao lâu sau, Tiêu Nguyên Chẩn ban thưởng đã tới, ngoài vàng bạc châu báu cho Hạ Tuệ, còn gửi tới Dung Diễm không ít dược liệu đắt giá cùng phẩm vật bổ dưỡng
Toàn bộ vương phủ đều rất vui mừng, họ chưa từng thấy ban thưởng nhiều đến thế, vương phi đến đây trong khoảng thời gian này đã hai lần rồi
Hạ Tuệ rửa mặt xong liền nằm trên giường, không bao lâu, Tiêu Bắc Dập cũng bước vào phòng ngủ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn nhẹ nhàng nằm cạnh Hạ Tuệ, ôm nàng vào lòng, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Tuệ Nhi là nữ tử ưu tú như vậy, ta……” Hạ Tuệ cau mày, nhắm híp mắt, khuôn mặt thanh lệ mang theo một tia mệt mỏi, “Vương gia, chàng sao vậy?” Tiêu Bắc Dập khẽ thở dài một hơi, “Không có gì.” Hắn đưa tay vuốt mái tóc dài mềm mại của nàng, trầm mặc thật lâu mới chậm rãi mở miệng:
“Tuệ Nhi là nữ tử lợi hại như vậy, gả cho ta thật sự là có chút ủy khuất.” Hạ Tuệ cười một tiếng, kiều tiếu cọ xát vào lồng ngực hắn, “Vương gia, chàng không được tự coi nhẹ mình như thế, có thể gả cho chàng mới là vinh hạnh lớn lao của ta.” “Dù cho ta có lợi hại hơn nữa, ta cũng là thê tử của Vương gia.” Tiêu Bắc Dập mi tâm hơi trĩu xuống, mang theo vẻ u sầu mấp máy môi, “Nàng cứ hay dỗ dành ta, chỉ sợ về sau sẽ có càng nhiều người ngấp nghé Vương phi của ta.” Hạ Tuệ khúc khích cười, “Vương gia, chàng đây là có cảm giác nguy cơ sao
Cứ như vậy không tự tin ư?” Tiêu Bắc Dập nhìn nàng cười duyên, không nhịn được cúi đầu hôn nhẹ một cái
Lúc trước hắn chưa bao giờ lo được lo mất, nhưng từ khi ở cùng Hạ Tuệ, mỗi lần nhìn nàng thể hiện tài năng trước mặt mọi người, hắn liền rất lo lắng
“Thôi được rồi, ta mệt mỏi lắm rồi, Tiêu Bắc Dập, đời này ta đều là của chàng, ngoan nhé.” Hạ Tuệ cưng chiều nhéo nhéo gương mặt của hắn, trên khuôn mặt Tiêu Bắc Dập mới thoáng hiện niềm vui
Thần Vương phủ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiêu Bắc Thần trên đường đi đều không nói một lời, sắc mặt hung ác nham hiểm
Hạ Kiều cẩn thận từng li từng tí nhìn nàng một cái, “Vương gia, chúng ta nên làm gì đây
Nhị ca hẳn là sẽ không tra được đến chúng ta chứ.” Tiêu Bắc Thần vừa nghĩ tới phí hết nửa ngày công sức, kết quả lại để cho Dập Vương phủ đoạt lấy vinh quang, không khỏi nổi cơn thịnh nộ
“Ngươi trừ hỏi làm sao bây giờ còn biết cái gì nữa, Hạ Tuệ lúc nào lại lợi hại như vậy, sao trước đó không biết nàng lại giỏi nhiều như thế?” Tiêu Bắc Thần hiện tại ruột gan đều muốn hối hận xanh cả lên
“Thiếp cũng không biết, liệu có phải nàng căn bản không phải Hạ Tuệ không?” Hạ Kiều cũng hoài nghi trùng điệp, các nàng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Thẩm Diệu Nhu cũng chưa từng mời tiên sinh dạy nàng, mà trước đó nàng cũng đần độn, căn bản không giống như bây giờ
Lời giải thích duy nhất lúc này là Hạ Tuệ không phải Hạ Tuệ của ngày xưa
Tiêu Bắc Thần xì một tiếng, “Hoang đường, nàng không phải Hạ Tuệ, chẳng lẽ là ngươi ư?” “Vương gia, chàng nói nàng có phải là thứ tà túy gì không?” Tiêu Bắc Thần nhìn nàng nói càng lúc càng mơ hồ, cũng lười phản ứng nàng, dưới mắt hắn còn có chuyện quan trọng hơn
* Dung Diễm nằm trên giường vài ngày liền có thể xuống giường hoạt động
Hạ Tuệ giúp hắn kiểm tra vết thương, hồi phục cũng không tệ lắm
“Dập Vương phi, lần này đa tạ ân cứu mạng của ngươi, ta đều nghe Dung Địch nói rồi.” Hạ Tuệ cười gật gật đầu, “Dung Thế tử, ngươi xác thực nên cám ơn ta, vì cứu ngươi ta thế nhưng đã hao tốn không ít.” Nghĩ đến những vàng ròng bạc trắng dùng làm đạo cụ kia nàng liền xót xa
“Ha ha, bao nhiêu, ta tiếp tế ngươi.” “Đùa giỡn thôi, ngươi không sao coi như là phúc khí lớn nhất của Dập Vương phủ chúng ta rồi.” Hạ Tuệ vừa giúp hắn thay thuốc vừa nhíu mày nói
“Ngươi yên tâm, chuyện lần này ta chắc chắn sẽ cho Dập Vương phủ một sự công đạo.” Hạ Tuệ mi tâm khẽ nhúc nhích, rất nhanh hé miệng cười một tiếng, “Dung Thế tử, chúng ta bây giờ cũng coi như sinh tử chi giao rồi chứ?” “Tính, nếu Vương phi đã nói như vậy, vậy sau này cứ gọi ta Dung Diễm là được.” Hạ Tuệ gật gật đầu, “Tốt, vậy ngươi cũng gọi ta bằng tên đi.” Dung Diễm thoáng trầm ngâm, khóe miệng hơi nhếch lên, “Vậy ta về sau cũng gọi ngươi Tuệ Nhi?” “Không thể, Tuệ Nhi là phu quân ta gọi.” Hạ Tuệ không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt
Dung Diễm thần sắc hơi có vẻ cô đơn, hơi chần chờ, lại tiếp tục nói: “Vậy ta gọi ngươi Tuệ Tuệ, được chứ?” Sợ nàng cự tuyệt, Dung Diễm lại tranh thủ thời gian mở miệng, “Sau ngày hôm nay ngươi chính là nghĩa muội của ta, ta gọi ngươi Tuệ Tuệ, hẳn không có gì không ổn đâu.” Hạ Tuệ nghe hắn nói vậy, vui vẻ gật gật đầu, “Không có không ổn, đại ca.” Nhìn nàng vui vẻ như vậy, Dung Diễm âm thầm thở dài một hơi
Liên tiếp nhiều ngày, Hạ Tuệ đều rất thân mật chu đáo chăm sóc hắn, ngay cả lúc ăn cơm cũng rất thân mật gắp thức ăn cho hắn
Tiêu Bắc Dập nhìn thấy, không khỏi có chút ghen ghét
Mặc dù biết Hạ Tuệ khẳng định không có ý nghĩ gì khác, nhưng nhìn thấy ánh mắt day dứt của Dung Diễm, hắn liền khó nén sự ghen tuông trong lòng
“Hai người các ngươi khi nào lại thân thiết đến thế?” Tiêu Bắc Dập thậm chí có chút hối hận vì đã giữ hắn lại trong phủ dưỡng thương, việc này chẳng khác nào dẫn sói vào nhà
Dung Diễm nhếch môi cười cười, “Dập Vương đây là đang ghen sao?” Tiêu Bắc Dập giống như nghe được điều gì nực cười, khẽ xì một tiếng, “Ghen ư
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngươi sao?” “Tuệ Nhi lại không thích ngươi, ta có gì mà phải ghen, ngược lại là ngươi, vết thương cũng đã lành không sai biệt lắm, khi nào thì đi?” Dứt lời, Hạ Tuệ trừng mắt liếc hắn một cái, “Vương gia.” Dung Diễm mấp máy môi, “Dập Vương còn nói không ghen, lời này đều đã là lệnh trục khách rồi, ta mà ở lại nữa thật sự là có chút mặt dày.” Lập tức hắn lại ủy khuất nhìn về phía Hạ Tuệ, “Tuệ Tuệ, xem ra ta nên rời đi rồi, ở lại nữa, Dập Vương sẽ không vui mất.” “Nếu ngươi nhớ ta, có thể đến Đại Dung Quốc thăm ta, hoặc là có thời gian ta trở về thăm ngươi cũng được.” Tiêu Bắc Dập nghe hắn gọi "Tuệ Tuệ", lại nghe lời nói thâm tình này, sắc mặt trong nháy mắt lạnh như băng.