Ngấp nghé Nguyễn Tiểu An thì cũng thôi đi, dù sao những kẻ muốn ăn thịt thiên nga lại cáp còn nhiều, rất nhiều
Thế nhưng là cầm danh dự của nàng ra đánh cược, Bùi Cảnh Thước nhịn không được
Hôm nay không thu thập tên giả ngu này một trận, hắn liền không họ Bùi
Chương thứ ba mươi hai: Mê người tiểu đường sữa nhưng thật ra là vị trà xanh (32)
Ngày kế tiếp sau khi vòng đấu loại kết thúc, trở lại trường học, Bích Minh nhìn thấy Diệp Hành Viễn sưng mặt sưng mũi, còn có Bùi Cảnh Thước bị thông báo phê bình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Xưa nay Diệp Đại công tử vốn lấy hình tượng đẹp trai cởi mở làm chủ, giờ lại mặt xanh, mặt sưng, nhìn thấy Bích Minh trên đường liền biến sắc, quay đầu bước đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chủ yếu là vì hắn bị tên điên Bùi Cảnh Thước kia dọa cho sợ rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngày hôm qua tên đó ra tay nặng đến nỗi, nếu không có người mật báo, Diệp Hành Viễn cảm thấy mình có thể sẽ tàn phế
Hiện tại hắn là hoàn toàn không còn dám theo đuổi Nguyễn Tiểu An nữa rồi
Bùi Cảnh Thước bị chủ nhiệm khối tuần tra bắt quả tang, cũng thảm tao một trận đau đớn
“Thứ hai buổi lễ kéo cờ còn muốn khen ngợi ngươi tiến bộ lớn đây, ngươi lại cứ thích khiêu khích gây chuyện phải không?”
“Đối tượng được khen ngợi và đối tượng bị thông báo phê bình đều là cùng một người, thế này chả phải làm mất mặt trường sao
Ngươi làm việc trước đó không nghĩ một chút sao?”
Thiếu niên cắm tay vào túi, ánh mắt tản mạn, đầu ngoảnh sang một bên khác
Cái dáng vẻ du côn này lập tức làm chủ nhiệm khối tức đến mức lắc đầu, quay người nói với chủ nhiệm lớp vừa chạy tới:
“Tiểu Lưu, cho hắn một lần lỗi, trừ điểm đạo đức, tiện thể thông báo phụ huynh đi.”
“Vâng,” chủ nhiệm lớp cau mày gật đầu, “Chỉ có điều hội nghị khen ngợi cuối tuần phải làm sao đây
Có muốn hủy bỏ tên của hắn không?”
“Không, cứ bình thường theo quy trình, đáng thưởng thì thưởng cho hắn.” Chủ nhiệm khối cau mặt nói, “Khen ngợi xong lại toàn trường thông báo phê bình, rạch ròi ra từng việc.”
Bích Minh vừa đi vào phòng học, túi sách còn chưa đặt xuống, đã nghe thấy tin tức này
“Lớp trưởng, lần này thật không trách Thước Ca,” Nhiễm Lạc vẻ mặt ảo não, “Tên tiện nhân Diệp Hành Viễn kia cùng người ta đánh cược muốn trong một tháng đuổi được ngươi về tay, Thước Ca nghe thấy cảm thấy buồn nôn mới động thủ.”
“Đáng tiếc ngày đó vừa vặn đụng vào chủ nhiệm khối tuần tra, bị bắt.”
Bích Minh nhíu mày: “Vậy bây giờ trường học xử lý thế nào?”
“Còn có thể làm gì, thông báo toàn trường.” Nhiễm Lạc phun một tiếng, “Cái tên hèn nhát kia ngay từ đầu cũng đánh trả, về sau phát hiện mình đánh không lại Thước Ca, vừa thấy giáo viên liền kêu to, khiến cho giống như Thước Ca đơn phương đánh hắn vậy.”
Thiếu nữ mím chặt môi: “Các ngươi thật là.....
Đang yên đang lành, để ý đến hắn làm gì
Ta cũng không quen tên đó.”
“Dù sao Thước Ca gần đây tính tình đều không được tốt cho lắm.” Nhiễm Lạc nhún vai, “Có lẽ là có chuyện gì phiền lòng đi, lớp trưởng, ngươi hãy để mắt tới hắn một chút.”
“Có ý gì?”
“Hắn chỉ nghe lời ngươi nói thôi.” Nhiễm Lạc khóe miệng cong lên cười một tiếng, ngữ khí dần dần sa sút, “Nguyễn Tiểu An, hai người các ngươi bây giờ chắc đã thành đôi rồi chứ?”
Bích Minh nheo nheo mắt, trầm mặc một lát, cuối cùng mới nhẹ nhàng ứng tiếng: “Ừm.”
Nhiễm Lạc nhìn chằm chằm nàng, thần sắc của cô gái thuần mỹ hoàn hảo yên tĩnh, sạch sẽ tựa như một vầng minh nguyệt
“Vậy thì tốt.”
Vừa thay huynh đệ cảm thấy vui mừng, hắn lại có chút chua xót
Bởi vì hắn biết, ánh trăng vĩnh viễn sẽ không rơi xuống trên người hắn
***
Bùi Cảnh Thước cũng không biết chính mình là lúc nào cùng Bích Minh ở bên nhau
Có lẽ là một ngày nào đó hắn lặng lẽ nắm tay của nàng lúc, nàng nói ánh trăng rất đẹp
Có lẽ là hắn xé toang thư tình người khác đưa cho nàng lúc, bị nàng phát hiện lại được một cái ôn nhu cưng chiều cười
Có lẽ là mỗi ngày đưa nàng về nhà lúc, xe đạp đều sẽ lại một lần nữa chạy qua cái hẻm nhỏ chật hẹp đen kịt, sau đó hai người sẽ trao đổi một cái nụ hôn ngầm hiểu
Không có cái gì tỏ tình hay nghi thức, thế nhưng là hắn biết, bọn họ làm tất cả đều là bí mật của tình lữ
Trong cảm giác hạnh phúc choáng váng tột độ, hắn trở nên càng ngày càng lòng tham
Lại là một buổi chiều tối bình thường
“Ưm......” Thiếu nữ chống đỡ lấy lồng ngực của hắn, nhẹ nhàng thở dốc, “Bùi Cảnh Thước, ngươi có thể hay không đừng như chó?”
Nàng một tài xế kỳ cựu đều sắp bị tiểu bằng hữu tinh lực thịnh vượng làm cho hết hơi
Bùi Cảnh Thước nhìn xem đôi môi óng ánh ướt nhẹp của nàng, ánh mắt nóng bỏng
“Thế nhưng là ngươi không phải nói, ta chính là chó con của ngươi sao......” Hắn còn muốn tiếp tục hôn
Một giây sau, lại bị Bích Minh một ánh mắt đã ngăn lại
“Vậy ngươi phải nghe lời nha, chó con không ngoan sẽ có kết cục gì, ngươi biết mà?” Giọng nói mềm mại không nhanh không chậm, nhưng thật giống như trong nháy mắt nắm chặt yếu điểm của chàng trai
Hắn có chút ủy khuất, giọng nói khàn khàn vô cùng đáng thương: “Xin lỗi, ta chỉ là nhìn thấy ngươi lại cùng tên kia đi ra ngoài nên không mấy vui vẻ......”
“Hắn làm sao cứ luôn quấn lấy ngươi?” Trong lời này oán niệm mười phần
Nếu như có thể, hắn hận không thể đem cái tên cả ngày cùng nương tử của mình thảo luận đề thi đấu kia chém thành muôn mảnh
Thi đấu ban mấy giờ vẫn chưa đủ hắn hỏi
Không phải đi cùng một đoạn đường sao
“Đồ ngốc,” Thiếu nữ ngước mắt nhìn hắn, đèn đường trong bóng tối chiếu rọi khuôn mặt nàng, đường nét cực đẹp, hàng mi cong vút cũng giống như nhiễm lên một tầng sương vàng, “Cái này có cái gì tốt để ý chứ, chúng ta gần đây đang thi đấu bán kết, độ khó đề mục tăng lên, ta còn muốn thỉnh giáo hắn đây.”
“Đừng nóng giận, ta lại không thích hắn.” Vừa mới nói xong, bóng tối trong lòng Bùi Cảnh Thước liền trong nháy mắt bị ánh nắng xua tan đi, toàn thân trên dưới đều ấm áp
Khóe miệng của hắn không kìm nén được câu lên: “À, là như vậy à......” Nhìn xem, tiểu bằng hữu dễ dỗ bao nhiêu
Bích Minh nhẹ nhàng vuốt nhẹ một chút vòng eo ấm áp của hắn, cắn cắn môi, đem hắn đẩy ra
“Thôi, muộn rồi, ta muốn về nhà.”
Chàng trai nắm lấy cổ tay của nàng, lưu luyến không rời mà nhìn xem nàng: “Hôn lại một lần có được không?”
Tình yêu thời niên thiếu luôn nồng nhiệt, luôn muốn gần gũi, lúc nào cũng muốn quấn quýt cùng người thương
Bích Minh đẩy tay của hắn ra, giọng nói nhỏ nhẹ khuyên nhủ:
“Đừng làm ồn nữa, chúng ta đã nói rồi, mỗi ngày chỉ có một cái hôn thôi.”
Chó con quá dính người thì phải làm sao đây
Với tư cách chủ nhân, đôi khi cũng không thể không tiếp nhận loại phiền não hạnh phúc này.