Chờ giao xong tiền, bên cạnh nàng lập tức xuất hiện một hàng chữ: Bản thiếu « cầm kiếm quyết », có muốn học không
Ninh Nguyệt bấm có
Ba giây sau, trên màn hình lần nữa hiện ra: Đã học « cầm kiếm quyết », ngươi đã trở thành một kiếm khách cấp hai
Quả nhiên trong thanh kỹ năng, nhiều thêm một cái « cầm kiếm quyết »
Kiếm khách chia làm chín cấp, cấp một là yếu nhất, cấp chín là cao nhất
Vận may này tính không tệ, một quyển kiếm quyết sát thương vậy mà lại có thể làm cho nàng tăng lên một cấp
Đến chiều, nàng cầm ví tiền lại ra khỏi thành, chờ ở chỗ nhặt được ví, chưa tối đã thấy một cỗ kiệu dừng ở ngoài cửa thành
Một nha hoàn ăn mặc chạy tới hỏi: "Ngươi, ngươi là người nhặt được ví sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Ta là, nhưng nếu ngươi muốn nhận lại ví thì phải nói đúng trong ví có gì, ví màu gì
Nha hoàn đáp không sai một chữ, lại đều đúng hết
Ninh Nguyệt bèn trả ví, đang định đi thì tiểu thư trong kiệu lên tiếng: "Cô nương dừng bước, bản tiểu thư thấy ngươi đeo trường kiếm, chắc cũng là người trong giang hồ, không biết có nguyện đến phủ Tô ta làm việc
Yên tâm, Tô Uyển Hà ta tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi
Ninh Nguyệt: Thật sao
Trò chơi này chân thực quá mức, giống như là một bản ngã khác ở dị giới, nàng cũng không nghĩ ra được cách kiếm tiền tốt nào, bèn dứt khoát đến nhà họ Tô xem thử
Lúc này, có người gõ cửa phòng
Ninh Nguyệt gọi vào, mẹ Ninh đẩy cửa vào: "Nguyệt Nguyệt, đã mười một giờ rồi, con đừng có xem sách nữa, mau đi ngủ đi
Ninh Nguyệt: Chơi tới quên cả thời gian, nhưng trò chơi này đúng là quá cuốn hút, chỉ tiếc không phải thực tế ảo, nếu không nhất định sẽ còn hấp dẫn hơn
Ngày thứ hai sau khi « Giang Hồ Hành » công bố, số người đăng ký đã phá hai triệu, hơn nữa còn leo thẳng lên hot search, khi Phương Vĩ Sinh gọi điện thoại báo tin tốt này cho Ninh Nguyệt, giọng nói cũng run run
"Số người online đồng thời đạt đến hơn một triệu chín mươi ngàn người, đây là điều ta không thể tưởng tượng, tin rằng thêm hai ngày nữa, có người chơi kiếm được tiền thật sau còn có thể nghênh đón một đợt tăng trưởng, mà lại công ty chúng ta hôm nay nhận được mấy đơn dự định quảng cáo trong game, nhưng mà ta đều chưa nhận, dự định đợi thêm chút nữa, chờ số đăng ký lại tăng một đợt thì giá quảng cáo cũng có thể lại nâng lên
Theo ý tưởng Ninh Nguyệt đưa ra, công ty đã lập ra một tổ chuyên quy đổi tiền ảo thành tiền mặt, ban đầu để hấp dẫn người chơi, tỷ lệ quy đổi giữa tiền ảo và tiền mặt là hai trên một, có người chơi may mắn ngay ngày đầu tiên đã kiếm được hơn một trăm tệ tiền mặt, hắn đem chuyện này đăng lên diễn đàn « Giang Hồ Hành », thế là có rất nhiều người đều đổi được tiền mặt, tin tức được xác nhận, từ đó người chơi đã không thể ngăn cản
Đương nhiên, tỉ lệ quy đổi hai trên một này là có thể điều chỉnh tùy thời, công ty sẽ trích một phần mười lợi nhuận ròng để chi cho người chơi đổi tiền mặt, tóm lại chính là "lấy lông cừu trên mình cừu", có người có thể kiếm tiền thì chắc chắn rồi, nhưng, muốn kiếm tiền thì đầu tiên phải có đầu tư, những người chơi kiếm được nhiều nhất phải là những người tay nhanh chọn mở tiệm hướng đến lợi nhuận đầu tiên
Ninh Nguyệt nghe rất vui vẻ, vẫn giữ nguyên tâm thế đầu tư trước đây, đối với sự phát triển của công ty game cứ tự nhiên, không đưa ra ý kiến, lời nói ra chỉ có khích lệ: "Ta biết trò chơi này nhất định sẽ thành công, không ngờ lại thành công đến vậy, không chừng chẳng bao lâu nữa công ty chúng ta có thể đưa ra thị trường đấy
Kỳ thật, lúc hai người ký hợp đồng, mặc dù Phương Vĩ Sinh giữ 55% cổ phần, nhưng anh còn phải chia mười phần trăm cho mấy cổ đông của công ty, nên cổ phần của hai người cũng không khác biệt lắm
Phương Vĩ Sinh nói không muốn để người ta can thiệp vào game của mình, là sợ người ngoài nghề chỉ đạo người trong nghề, dẫn đến nội bộ công ty xảy ra vấn đề, nhưng từ lúc Ninh Nguyệt đưa ra ý tưởng đăng ký số chứng minh nhân dân, rồi lại giới hạn mỗi người một số, còn cho đổi tiền ảo thành tiền thật thì anh đã không có suy nghĩ đó nữa
Cách làm việc của Ninh Nguyệt hoàn toàn không giống với những người đồng lứa, cần nói thì sẽ nói, không cần thì tuyệt không nói thừa, mà lại nàng đầu tư nhiều tiền như vậy vào Trí Tinh, ý kiến của nàng đưa ra đương nhiên là vì cái gì tốt cho công ty, anh cũng không nhỏ mọn đến mức độc đoán chuyên quyền
Đối với cái công ty game nhỏ bé đi lên từ phòng làm việc này, Phương Vĩ Sinh cũng coi như là trút được một hơi, anh vốn là người nhà họ Phương, một trong tám đại hào môn, nhưng mà mẹ anh mất khi anh đang học lớp hai, chưa đến một năm cha anh đã tái hôn, tình cảnh của anh càng ngày càng khó khăn, tục ngữ nói "có mẹ kế ắt có cha dượng", nhất là hai người kia còn có một đứa con riêng nhỏ hơn anh không bao nhiêu tuổi, chỉ cần mẹ kế động tay động chân một chút thôi là cha anh đã từ bỏ anh rồi
Để chứng minh bản thân, vì hả dạ, anh bắt đầu lôi kéo đám bạn học thiết kế game từ học kỳ hai năm nhất, ban đầu làm ra một game nhỏ bán được hơn 2 triệu tệ, sau đó dùng 2 triệu tệ đó thuê người, gắng gượng đến khi thiết kế ra được « Giang Hồ Hành », thế nhưng nhà họ Phương đã biết đến hành động của anh, một game tốt như vậy, quả thực là không tìm được nhà đầu tư nào, anh đã từng nghĩ bỏ luôn để game này chết trong tay mình, nào ngờ, cái kim chủ lớn như Ninh Nguyệt lại tự nhiên xông tới
Ai ~ đúng là số mệnh, đến lúc Phương Vĩ Sinh anh gặp nạn thì Trình Tường lại vùng lên
Đợi đến khi Trí Tinh ra thị trường, anh thật sự có thể ngẩng cao đầu
Chớp mắt đã cuối năm, Ninh Nguyệt lôi kéo cha mẹ đi mua đồ tết, bận rộn cả năm, đến tận ngày hai mươi bảy tháng chạp hai người này mới rảnh, chỉ biết kiếm tiền thôi
Những ngày này trước Tết trong trung tâm mua sắm đông nghìn nghịt, nhất là trong siêu thị, người chen chúc nhau
Ninh Nguyệt trực tiếp lôi kéo hai vợ chồng đi đến tòa nhà Thế Kỷ, nàng không muốn chen chúc với người khác
Trong cửa hàng quần áo nữ, mẹ Ninh vừa thấy giá trên quần áo đã muốn đi, đồ ở đây quá đắt, thường ngày bà mua quần áo cũng chỉ mua áo khoác lông đắt tiền một chút thôi, một cái nhiều lắm cũng chỉ năm sáu trăm, đắt hơn thì bà sẽ không mua
Áo khoác thường nhất ở đây cũng bảy, tám nghìn một cái, bà không phải là không mua nổi, chẳng qua cảm thấy không đáng
"Chỗ này đâu phải chỗ cho người nhà mình đến, không thì mình ra ngoài siêu thị xem đi
Mấy cái siêu thị lớn giá cả bình ổn, thích hợp để mua đồ, giày dép quần áo cũng rất tiện, nhất là lúc giảm giá, bà chỉ thích mấy đôi giày ba, bốn mươi tệ, vừa đi êm chân
Ninh Nguyệt nhanh chóng khoác lấy cánh tay mẹ Ninh: "Một năm chỉ có một lần, mẹ nói thế nào cũng tính là một bà chủ nhỏ, cũng phải có vài bộ quần áo diện ra ngoài chứ
Yên tâm đi, không cho mẹ tiêu tiền, con mua cho mẹ
Nếu mẹ quay đi bây giờ là con tự chọn luôn đó, đến lúc đó không hợp lại còn phải quay lại đổi
Mẹ Ninh biết con gái có nhiều tiền, nhưng bà là mẹ, không cho con mình tiêu tiền thì thôi, sao có thể xài tiền của con mình
Nhưng, sống với nhau hơn một năm, bà cũng hiểu tính con gái mình, nó thật sự không coi tiền là gì, nói mua là mua thôi
"Được rồi, ta chọn, ta chọn được chưa
Nhưng mà ta nói rồi đó, mua một bộ thôi đó, nhiều quá ta không lấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mẹ Ninh trong lòng đã quyết định đến Tết năm sau thì mua theo mùa, bản thân bà sẽ chuẩn bị trước, để con gái khỏi phí tiền
Bố Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, cái đôi này á, quen sống những ngày bình thường rồi, tự nhiên có cô con gái kiếm tiền giỏi, chỗ nào cũng ra vẻ hà tiện, ngay cả đi trung tâm mua sắm cũng tay chân gượng gạo
Nhưng, đi trung tâm mua sắm đôi khi cũng không yên tĩnh
Ninh Nguyệt vừa chọn được cho mẹ Ninh một chiếc áo khoác dạ dáng dài màu đen, chuẩn bị đi tính tiền thì đụng ngay mẹ con Nhan Thanh Thanh
Hai người này hiển nhiên cũng đi sắm đồ Tết, lái xe và trợ lý đi phía sau đều mang theo không ít túi, những năm gần đây, Nhan phu nhân đều để người ta đưa về đến nhà, xem ra năm nay là vì Nhan Thanh Thanh, nên hai mẹ con mới ra ngoài tận hưởng niềm vui mua sắm
Chỉ là, sự thay đổi của Nhan Thanh Thanh có hơi lớn a
..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]