Gọi là Lương ca cười cười: "Chỉ cần ngươi muốn thôi, chỗ chúng ta cơ bản đều có thể đổi chác, phiếu xe đạp cũng có một tờ, một tờ đáng tám mươi đồng, phiếu đồng hồ cũng có, bất quá, trong cửa hàng bách hóa có đồng hồ không cần phiếu, ta đề nghị muội tử ngươi vẫn nên đổi phiếu xe đạp thì hơn, thật đấy
Ninh Nguyệt dứt khoát muốn một ít phiếu thịt, phiếu vải, nhà nàng đã lâu lắm rồi không có thêm quần áo mới, phiếu lương cũng không thể thiếu, đầu năm nay, chỉ cần ngươi muốn đi ra ngoài, không có phiếu lương thì nhất định nửa bước cũng khó đi, trừ khi ngươi không ăn gì cố gắng cầm cự, lại muốn một chút công phiếu và phiếu đường
Lương ca thấy nàng chọn gần xong, tính toán phiếu tiền, tổng cộng là 112 đồng 5 hào, "Muội tử cứ đưa 112 là được rồi, ta cho thêm ngươi 1388 đồng
Nói xong, hắn liền từ trong túi lấy ra một xấp tiền lớn, lại đếm ra 388 đồng, đặt chung đếm, sau đó đưa cho Ninh Nguyệt, "Ngươi đếm lại xem
Ninh Nguyệt nhận tiền rồi nhét luôn vào túi, chỉ có ngần ấy tiền mà thôi ở trước mắt nàng qua một lần, còn cần gì đến đếm, "Vậy ta về trước, sau này cần thì lại đến tìm Lương ca
Tên thanh niên như quân cờ tiễn người ra khỏi sân, Ninh Nguyệt leo lên xe rồi đi về phía chợ đen, từ chợ đen mua năm cân mỡ khổ lớn, lúc này người ta thích ăn nhất chính là mỡ, chê thịt nạc không có chất béo, vì vậy mỡ dày là nhất đẳng phẩm, so với loại thường mỗi cân đắt hơn một hào, miến, thịt khô, mì sợi các loại cũng mua chút, lúc này mới rời chợ đen, tìm chỗ vắng vẻ cất đồ vào không gian, Ninh Nguyệt lại đi trạm thu mua phế liệu
Nàng dự định dạy mấy đứa cháu trai cháu gái học tập, không có bảng đen không được, mà còn phải hiểu rõ thực tế, phải tìm ít báo đến đọc
Mỗi trạm thu mua phế liệu đều có một ông lão gác cổng, Ninh Nguyệt dừng xe ở trước trạm thì ông lão đang cầm chén trà lớn hí hốp uống nước
Ninh Nguyệt vừa định mở miệng thì ông lão xua tay, "Đi đi, muốn gì tự chọn, nhanh tay một chút, báo cũ thì tính theo cân, bàn ghế cũ tính theo cái..
Ninh Nguyệt nhìn ông lão, rồi nhìn cái trạm thu mua phế liệu to như vậy, rồi yên lặng đi vào
Sách vở thật dễ tìm, bởi vì những thứ này sợ ẩm nên đều để trong lều, Ninh Nguyệt chọn một hồi lâu mới kiếm đủ một bộ sách giáo khoa tiểu học, một bộ cấp hai, một bộ cấp ba, rồi đến báo chí, ông lão làm việc rất cẩn thận, báo chí được ông xếp ngay ngắn để một bên, Ninh Nguyệt chọn lấy những tờ báo ra ngày gần đây gói thành một bó ôm ra
Tiếp theo nàng lại đi vòng vòng bên trong, nhưng đáng tiếc là không thấy cảnh phế liệu đứng đầy rẫy bảo vật như trong tiểu thuyết viết, cuối cùng đành phải mang theo sách vở và báo tìm ông lão tính tiền
Ông lão dùng cân đo, "Của cháu là năm hào tiền
Ninh Nguyệt đếm năm hào đưa cho ông lão, mang đồ lên xe rồi buộc dây lại, sau đó rời trạm thu mua phế liệu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Theo thường lệ nàng đem đồ đạc vào chỗ vắng rồi cất vào không gian, Ninh Nguyệt lại đi cửa hàng bách hóa, có phiếu trong tay thì lòng không hoảng, nàng đi khu bán vải vóc trước, mua một ít vải bông để may đồ lót, lại chọn cho Trương Đại Mai một mảnh vải sợi tổng hợp, để bà may áo ngắn tay mặc, còn có Đại Nha, cô nàng đang trong giai đoạn xem mắt, nên cho cô thêm cái áo hoa, những người khác thì để sau mùa đông tính, người làm nông, suốt ngày bận làm đồng, có quần áo mới cũng chỉ cất đáy tủ
Mua xong vải là đến đồ dùng hàng ngày, kem đánh răng, bàn chải, giấy vệ sinh, lại mua một túi kẹo thỏ trắng, một túi kẹo trái cây, còn ở khu văn phòng phẩm mua cho mấy đứa cháu trai cháu gái mỗi đứa một quyển vở và bút, mua một hồi, tiền tiêu cũng không ít, mà phiếu cũng hết một đống lớn
Còn lại Ninh Nguyệt không dám mua nữa, mấu chốt là nàng hiện tại chỉ là một cô gái nhà nông bình thường, không có bất kỳ nguồn kinh tế nào, đột nhiên lại mua nhiều đồ như vậy, không đảm bảo sẽ không khiến người khác chú ý
Haizz, đầu năm nay, có tiền cũng không thể tùy ý tiêu, thật là bực bội
Từ cửa hàng bách hóa về, Ninh Nguyệt mới đi quán cơm quốc doanh, mua bánh bao cho cậu thanh niên trí thức họ Hứa kia xong thì tự mình cũng mua hai mươi cái bánh bao thịt, rồi mang hết mọi thứ về nhà
Mải mê chạy tới chạy lui nửa ngày không thấy mệt, vừa về đến nhà, Ninh Nguyệt chỉ cảm thấy cơ thể rã rời, nguyên chủ được cưng chiều lớn lên, thân thể yếu không phải một chút ít, chỉ đi xe đạp mà đã mệt đến không ra hình người, đến lúc Trương Đại Mai tan làm về thì thấy con gái ngồi phịch trên giường
"Sao thế này
Có phải là mệt lắm không
Ninh Nguyệt vội ngồi dậy, "Mẹ, con không sao, chỉ là đạp xe nửa ngày về đến nhà muốn nghỉ một lát thôi
Trương Đại Mai thấy con gái đúng là không có vẻ gì là bị bệnh, lúc này mới nhỏ giọng hỏi: "Đồ đạc bán được chưa
Bao nhiêu tiền một cân
Ninh Nguyệt vừa lục tiền trong túi ra vừa đáp: "Nấm mối ba đồng một cân, bán được hai mươi tư đồng sáu hào, còn có hai cân phiếu thịt, bảy cân phiếu lương
Thỏ ba hào một cân, bán được tám đồng bảy hào, tổng cộng là 33 đồng 3 hào, con lại mua năm cân mỡ khổ lớn, bảy hào hai một cân, mất ba đồng bảy hào
Còn có con mua cho mẹ với Đại Nha mỗi người một miếng vải, mẹ mấy năm rồi không có quần áo mới, năm nay may một bộ, Đại Nha chẳng phải là đang xem mắt người ta sao
Cũng cần phải mặc tươm tất một chút
Trương Đại Mai nghe xong con gái mua hết đồ này đồ nọ, vội vàng nhận lấy tiền đếm lại, "Không đúng rồi, số tiền này không ít a, con mua những thứ đó không mất tiền sao
Ninh Nguyệt lại lục túi một lúc, rồi lấy ra một nắm tiền kín đáo đưa cho Trương Đại Mai, nàng ghé vào tai Trương Đại Mai nhỏ giọng nói: "Hôm qua không nói với mẹ, con ở trên núi hái được ít đồ ngon, hôm nay đi chợ đen bán, tiện thể đổi một chút phiếu, sau này mẹ muốn ăn thịt thì con sẽ mua, thiệt thòi ai cũng không thể thiệt thòi mẹ con
Nói xong, nàng còn dùng tay khoa một cái độ lớn của cục vàng
Trương Đại Mai thấy con gái lấy ra xấp tiền thì tay run lên, lúc này, Đỗ Nhị Dân đi làm về vừa vào phòng, nhìn thấy tiền trong tay bà lão, kích động trực tiếp đóng cửa phòng lại
"Tiền này đâu ra đấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ta nói cho bà biết, lão bà à, tiền này ta không dám cầm..
Trương Đại Mai trừng mắt: "Ngậm miệng cho ta
Đây là do con gái ta ở trên núi nhặt được đồ tốt rồi đổi, đồ vật vô chủ, làm ồn làm ĩ cái gì, sợ người ta không biết à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đỗ Nhị Dân bị mắng liền rụt cổ lại, rồi vắt chân lên giường, "Ta không phải không biết đấy sao
Đây là Nguyệt Nguyệt nhà ta lấy được a~ ô, con gái ta đúng là có phúc khí, thật là cản cũng không nổi, bà nó, nhanh lên, mau đếm xem, cái này là bao nhiêu tiền đấy~"
Trương Đại Mai đếm, tổng cộng là, 500 đồng
Bà dùng sức véo vào đùi mình, "Má ơi, đau thật
Hóa ra không phải mơ
Con gái bà đúng là Phúc Bảo của nhà này
Mua nhiều đồ như vậy mà vẫn còn thừa nhiều tiền thế này, mấu chốt là trong tay nàng còn cả một đống phiếu nữa chứ, vậy rốt cuộc là bán được bao nhiêu tiền đây~