Trương Đại Mai làm việc cực kỳ nhanh nhẹn, một chiếc áo, đến lúc ăn cơm tối đã hoàn thành
Mưa bên ngoài vẫn rơi, nàng lật chiếc bàn là cũ trong nhà, kẹp chút than vào rồi mang chiếc áo ra phòng bếp ủi
Trở về phòng khách, nàng ủi áo phẳng phiu, “Ha ha, không ngờ ta may vá, cắt may quần áo lại đẹp như vậy, Đại Nha chắc chắn thích.”
Ninh Nguyệt cũng ủi mấy đường may sau lưng chiếc áo của mình
Món đồ này không có gì đặc biệt, nhưng thời nay không ai mặc cả bộ hai lớp như này, coi như là mới lạ
“Vậy ta gọi nó qua thử luôn nhé.”
Trương Đại Mai gật đầu, rồi liếc nhìn lão nhân đang ngủ gần lò sưởi trên đầu giường, “Cha ngươi ngủ ghê thật, ngủ hết hơn nửa ngày rồi, tối chắc chỉ chờ nướng bánh thôi.”
Ninh Nguyệt cười không nói, ra ngoài cửa lớn gọi với vào trong nhà, “Đại Nha qua đây một lát.”
Trước kia nhà họ Đỗ phân chia, Đỗ Quốc Hưng đã lấy vợ, Đỗ Lão Nhị cũng sắp cưới, khi chia đất được sáu gian
Lúc chọn chỗ, Trương Đại Mai đã nhận khu nhà cũ ngay bên phải để ở tạm
Sau này, nhà xây xong, Trương Đại Mai thấy nhà đông người, sợ con cháu sau này càng đông, liền mua luôn ba gian nhà cũ đó
Hai bên đều có phòng phụ
Phía tây là bếp và nhà kho, thêm một chuồng heo nhỏ, chuồng gà gác bên trên
Bên phải là hai phòng phụ và nhà vệ sinh, các cháu trai, cháu gái ở phòng phụ, trai một gian gái một gian
Nhà chính một mình chiếm ba gian nhà cũ, Đại Nha ở đầu dãy phía tây, Đỗ Quốc Hưng và hai đứa con ở căn thứ hai
Hai vợ chồng Lão Nhị ở căn thứ ba, Lão Tam và hai đứa con ở căn thứ tư
Chỉ cần chưa phân gia, nhà cửa vẫn đủ ở
Bên nhà chính nhanh chóng có người đáp: "Ai, cô út, cháu đến đây
Ninh Nguyệt thấy nàng vào nhà liền chỉ chiếc áo trong tay Trương Đại Mai nói: "Mau thử đi, bà làm cho đó
Khi Đại Nha nhìn thấy bộ quần áo mới bà tự tay làm cho, mắt nàng liền đỏ hoe, "Bà ơi, cái này..
thật sự cho cháu sao
Trương Đại Mai đáp: "Cô út mua vải cho con hồi sáng, chiều nay hai mẹ con liền làm xong
Con mau thử xem, con gái lớn cả rồi, lúc gặp mặt mai mối không thể cứ mặc đồ rách vá mãi được.”
Trương Đại Mai nói giọng rất bình thường, nhưng Đại Nha nghe mà xúc động, "Cảm ơn bà, cảm ơn cô út
Cô út còn mặc đồ vá cũ mà, vậy mà lại bỏ tiền mua quần áo mới cho nàng, cô út đối xử với nàng tốt quá
Còn có bà, mới có nửa ngày mà đã làm xong bộ đồ, bà đã vất vả rồi
Trương Đại Mai cười: "Mau đi thử đi, không vừa ta sửa lại cho.”
Đại Nha vui vẻ "Dạ" một tiếng, rồi vào phòng Ninh Nguyệt thay đồ
"Bà ơi, vừa khít luôn, không lớn không nhỏ, chẳng cần sửa chỗ nào hết
Trương Đại Mai nhìn, cháu gái mặc đồ mới vào như biến thành người khác, khoe dáng, mà bộ này lại rất đẹp, đẹp hơn cả mấy cô nương thành phố
"Không cần sửa là tốt rồi, không uổng công hai bà cháu ta bận rộn nửa ngày
Đại Nha cởi đồ, thay lại bộ quần áo đã vá chằng vá đụp của mình, rồi cẩn thận gấp đồ mới, "Bà yên tâm, dù thế nào cháu cũng không quên bà và cô út đã đối xử tốt với cháu
Trương Đại Mai: "Con bé này, ai bảo con nói vậy
Các con chỉ cần sống tốt bà đã vui rồi
Đại Nha ôm quần áo đi ra, trong lòng đã quyết tâm, sau này nhất định phải hiếu thảo với bà và cô út
Sau bữa tối, mưa vẫn chưa tạnh, chỉ nhỏ hơn chút
Trương Đại Mai đội mưa ra ngoài, Ninh Nguyệt biết mẹ nàng đi trả tiền mua vải
Nàng liền gọi mấy đứa cháu vào phòng chính, phát bút và vở mới mua, viết vài chữ cho bọn nhỏ học, rồi dạy mấy đứa lớn hơn chút kiến thức trong sách vở
Mấy đứa đều học rất nghiêm túc, ai viết chữ đẹp nhất, học nhanh nhất đều được thưởng một viên kẹo, làm lão bà mới từ ngoài vào xót của, kẹo sữa khỏe mạnh lại cứ vậy mà chia cho bọn trẻ, tốn hết bao nhiêu tiền chứ
Nhưng nàng còn không thể nói, không chỉ không thể nói, mà trên mặt còn phải mang theo nụ cười, ra vẻ như chỉ cần cháu chắt học giỏi, cái gì nàng cũng chịu chi, thấy mà Ninh Nguyệt muốn cười
Mưa rả rích rơi cả đêm, đất quá ướt nên không làm được việc gì
Ăn sáng xong, Trương Đại Mai dẫn các con đi lên núi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người trong thôn cũng đổ lên núi nhiều, đào rau dại, đánh cỏ heo, một bộ phận lớn còn hái nấm
Trên đường từ nhà lên núi, Ninh Nguyệt gặp không ít người trong thôn
Ninh Nguyệt đang định bảo bà đổi hướng đi thì nghe có tiếng con gái gọi mình, "Ninh Nguyệt, Ninh Nguyệt chờ tớ một chút
Trương Đại Mai nghe thấy liền cau mày, miệng lẩm bẩm “xúi quẩy”
Người làm bà khó chịu như vậy, chỉ có nhà bác cả, người gọi kia là đường muội của nguyên chủ, Đỗ Đào Hoa
Nói ra thì hai người chỉ hơn nhau nửa tuổi, nhưng Đỗ Đào Hoa lại giỏi hơn nguyên chủ ở mọi mặt
Đi học thì hơn, tốt nghiệp thì kiếm ngày 8 công điểm, trong ngoài nhà quán xuyến hết, trong thôn ai cũng khen nàng
Nguyên chủ thì danh tiếng không tốt nên chẳng ai dạm hỏi, còn Đỗ Đào Hoa thì bị dạm hỏi quá nhiều
Cứ người nàng muốn gả thì đã sớm lấy rồi
Nguyên chủ cũng không ưa gì người đường muội này, mà không hiểu Đỗ Đào Hoa nghĩ thế nào, hễ có cơ hội là lại đến gần Ninh Nguyệt, mặc nguyên chủ đuổi cỡ nào cũng không đi
Nguyên chủ thì không hiểu nổi nhưng Ninh Nguyệt thì thấy rõ, người ta chỉ coi nguyên chủ là công cụ so sánh thôi
Đỗ Đào Hoa tiếng tốt đều là nhờ làm nổi bật nguyên chủ lên cả
Người trong thôn cứ nhắc đến hai người là lại có hai thái cực: Ninh Nguyệt thì lười biếng, so với Đào Hoa thật khác nhau một trời một vực
Đào Hoa một tay quán xuyến hết việc nhà, ngày kiếm 8 công điểm, lại xinh xắn, học giỏi, nếu không phải con trai nhà ta không xứng, ta đã đi hỏi cưới Đỗ lão đại rồi
“Mẹ, mẹ dẫn các cháu đi trước đi, chúng con chờ đường muội.”
Trương Đại Mai không muốn thấy ai trong nhà bác cả hết, với quyết định của con gái cũng khó hiểu, “Đi với nó thì có gì tốt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Để mẹ đi, mẹ được.”
"Chân nó dài, cứ thích theo ta, làm sao mà thoát được
Yên tâm đi, để Tam Nha đưa mẹ đi hái nấm thông.”
Không phải thích bám theo sao
Vậy để Đỗ Đào Hoa nếm khổ, xem sau còn dám bám theo nữa không
Nghe thấy nấm thông, Trương Đại Mai liền không để ý tới con gái nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dù sao cái này 3 tệ 1 cân, còn quý hơn cả thịt
Chỉ cần con gái làm Đỗ Đào Hoa đi chỗ khác, dù không hái được gì cũng đáng
"Được rồi, vậy mẹ dẫn bọn nó đi trước, con cứ từ từ chơi với đường muội đi.”
Trương Đại Mai mang một lũ “đuôi” nhỏ đi rồi, Đỗ Đào Hoa đuổi kịp Ninh Nguyệt thì trên mặt nở nụ cười tươi, “Ninh Nguyệt, mấy hôm rồi không thấy cậu, dạo này cậu bận gì à?”
Xin một phiếu cuối tháng, ngoài ra mọi người thấy lỗi chính tả sai câu phải nhắc cho ta nha, chương mới đăng 3 ngày không sửa được, cám ơn mọi người.