Tống Tri Miên ngồi gần bên cửa sổ, nhưng khoảng cách giữa hàng ghế của họ và hàng phía sau rất rộng rãi, bình thường nàng không cần đứng dậy nhường đường
Lần này, Lục Hạc Trầm cố ý đứng lên, chân dài giẫm một cái vào chân ghế, mặt mày còn tỏ vẻ không kiên nhẫn trừng về phía hàng sau
“Không có ý tứ, quấy rầy ngươi đi ngủ.” Tống Tri Miên nhẹ nhàng nói xong, liền xách theo túi vượt qua ghế của hắn mà về chỗ
Lục Hạc Trầm kịp phản ứng, người nói lời xin lỗi là Tống Tri Miên, vẻ mặt càng thêm phiền muộn, nàng cho rằng hắn đang mắng nàng sao
Thật là ngốc nghếch quá thể
Xê dịch ghế ngồi, hắn cũng thuận thế ngồi xuống, ánh mắt lại không tự chủ được liếc về phía Tống Tri Miên
Gương mặt nàng trắng nõn, trên người còn vương chút hương thơm thoang thoảng, lúc này nàng đang cúi đầu sắp xếp ngăn kéo, cả người nhìn qua ngoan ngoãn đến lạ thường
Lục Hạc Trầm thầm nghĩ, hắn là yêu thích kiểu người này không sai, nhưng nàng cũng không cần phải vì hắn mà thay đổi nhiều đến thế, ngay cả nói chuyện cũng nhỏ nhẹ thì thầm, làm cho hắn cũng không có ý tứ chọc ghẹo nàng
Suy nghĩ miên man rất nhanh bị một âm thanh cắt ngang
Tống Tri Miên từ trong ngăn kéo lật ra một phong thư màu hồng, đang nghi hoặc mở ra khẽ đọc: “Ta thích cây mùa xuân, hoa mùa hạ, cùng mỗi một ngày có ngươi, ngủ ngon, bảo bối Hạc Trầm của ta, ta…”
Lục Hạc Trầm: “?”
Lục Hạc Trầm: “Đừng niệm!” Mặt hắn trong chớp mắt đỏ bừng, bỗng nhiên giật lại bức thư tình trong tay nàng, vò nát thành một cục, ném vào hộc bàn của mình
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Tống Tri Miên, Lục Hạc Trầm vô thức giải thích: “Không biết ai tặng, chắc là nhét nhầm vào ngăn kéo của ngươi.”
“À.” Tống Tri Miên khẽ gật đầu, không hỏi nhiều, trực tiếp lấy một cuốn sách toán học từ trong túi xách ra lật xem
Nguyên chủ và Lục Hạc Trầm không có nhiều phân đoạn diễn, nàng đối với hắn cũng không có gì tò mò
Chỉ là khi trở lại lớp 12, Tống Tri Miên cảm thấy môn toán của mình cần được bồi bổ một chút, trong đầu nàng hiện giờ chỉ nhớ những công thức cơ bản nhất, thi cử chắc chắn sẽ tiêu đời
Toán của nguyên chủ ít nhất còn đạt điểm đủ chuẩn, đến lượt nàng mà thất bại thì chẳng phải phá hỏng hình tượng nhân vật sao
Tống Tri Miên không ngờ rằng hành vi của mình trong mắt Lục Hạc Trầm lại được diễn giải theo một hướng khác
Hắn quan sát nàng nửa ngày, cuối cùng thu tầm mắt lại, khóe miệng lại không khỏi hơi nhếch lên, đưa ra kết luận
Quả nhiên… Nàng lại ghen
Hừ, ghen đến nỗi đầu óc cũng không còn tỉnh táo
Hôm nay là tiết tự học buổi sáng tiếng Anh, vậy mà nàng lại đi học toán
“Ký chủ, độ thiện cảm của Lục Hạc Trầm +30, hiện tại là 30.”
Ngón tay đang lật trang sách của Tống Tri Miên khẽ khựng lại
Hệ thống cảm thấy cần phải nhắc nhở nàng, “Hiện tại, điểm thâm tình của ngài đối với Lục Hạc Trầm là 430 điểm!”
“…?” Tống Tri Miên từ từ đánh ra một dấu hỏi
Độ thiện cảm tăng lên thì nàng có thể hiểu
“Nhưng sao điểm thâm tình của ta đối với Lục Hạc Trầm lại tăng đến 430?” Nếu là bị độ thiện cảm ảnh hưởng, vậy cũng chỉ nên là 30 thôi chứ, nàng đã làm chuyện gì kinh thiên động địa ư
“Ký chủ, ngoài những hành vi thâm tình ngài chủ động làm theo kịch bản, việc nhân vật trong sách có thể cảm nhận được thâm tình cũng được tính vào điểm thâm tình.”
Nhân vật cảm nhận được… thâm tình
“Ý ngươi là, Lục Hạc Trầm hiện tại cảm thấy ta rất yêu rất yêu hắn sao?”
“Ngài cũng có thể hiểu như vậy.”
Tống Tri Miên liếc sang bên trái, Lục Hạc Trầm vẫn cái vẻ mặt không kiên nhẫn ấy, nhưng trong mắt lại khó nén được sự vui sướng và tự đắc
Đặc biệt là khi phát giác được ánh mắt của nàng, vành tai hắn lại bắt đầu ửng hồng có thể thấy rõ bằng mắt thường
“Thôi được rồi.” Nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại “rau hẹ” phát triển khả quan như vậy, lại còn là loại khoe khoang xin nàng cắt
***
Sau khi tự học buổi sáng kết thúc, Tống Tri Miên ngồi tại chỗ ăn túi bữa sáng mà Cố Thuật Từ đã tặng
Nàng biết đây là Cố Thuật Từ tiện tay mua cho nàng khi mua bữa sáng cho Nguyễn Niệm Quân, kịch bản ít nhiều có chút làm người ta không thoải mái, nhưng đồ ăn thì luôn vô tội
“Ăn không nghẹn sao?” Lục Hạc Trầm không nhìn nàng, nhưng đúng là đang nói chuyện với nàng
Tống Tri Miên dùng khăn giấy lau khóe miệng, “…Ừm, vẫn ổn.”
“À, ta chỉ tiện miệng hỏi thôi.” Lục Hạc Trầm đặt bút xuống đứng dậy, hắn không quan tâm nàng đâu, đó chỉ là phép lịch sự thông thường giữa bạn cùng bàn thôi mà
Trên đường đi đến quầy bán quà vặt, không hiểu sao hắn lại nghĩ đến cảnh vừa rồi, khi cô gái ấy ăn, má phồng lên, trông giống như chuột hamster, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp
“Lục ca, vị xoài còn hai bình.” Bạn đồng hành lấy chai sữa chua từ kệ đưa cho hắn, “Đây, vậy chúng ta đi tính tiền nhé?”
Lục Hạc Trầm cầm chặt chai sữa chua trong tay đi đến quầy hàng, khi tính tiền lại quay trở lại, dưới ánh mắt nghi ngờ của cô thu ngân, hắn lấy luôn bình còn lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Tính hết đi.”
Mang túi đồ trở lại khu nhà học, Lục Hạc Trầm đi ngang qua lớp bên cạnh, Nguyễn Niệm Quân đã chờ hắn ở hành lang
Nàng hôm nay đặc biệt khoác thêm một chiếc áo len hồng bên ngoài đồng phục học sinh, mái tóc đuôi ngựa cao rũ xuống lưng, hai má ửng hồng đáng yêu
“Ta đã bảo không cần tan học chuyên đi mua sữa chua rồi mà.” Nguyễn Niệm Quân cười vỗ vào cánh tay hắn, đón lấy túi nhựa trong tay hắn
Mặc dù là lời than vãn, nhưng cảnh tượng nhìn thế nào cũng ngọt ngào
Trong phòng học có không ít người đều nhìn tới với ánh mắt hâm mộ
Nguyễn Niệm Quân nhếch miệng cười, rồi lại gần Lục Hạc Trầm hơn một chút
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng kéo túi ra, phát hiện bên trong có hai chai sữa chua cùng vị, “Ơ
Chai còn lại cũng mua cho ta sao?”
Lục Hạc Trầm còn đang xuất thần thì mới phát hiện chai mà hắn tiện tay định đưa cho Tống Tri Miên đã bị Nguyễn Niệm Quân cầm lấy
“Đó là…” Hắn dừng lại
Tính… không cần thiết phải nói ra
Nhưng biểu cảm nhỏ xíu ấy đã bị Nguyễn Niệm Quân thu hết vào mắt
Nụ cười của nàng cứng lại một chút, nhìn ra Lục Hạc Trầm đang xoắn xuýt, hắn đang xoắn xuýt điều gì
Chẳng lẽ chai còn lại không phải mua cho nàng
“Trả lại cho ngươi, ta một mình cũng không uống hết
Ngươi mua cho chính mình sao?” Nguyễn Niệm Quân cố ý hỏi
“Ừm.” Lục Hạc Trầm nhận lấy, khẽ thở phào nhẹ nhõm
Nguyễn Niệm Quân trong lòng càng thêm hoài nghi, nàng cố nén sự khó chịu mà cười cười, “Mau vào học đi, ta về phòng học trước đây.”