“?” Tống Tri Miên không hiểu ra sao quay đầu lại
“Nếu không phải vì ngươi, Cố Thuật Từ cũng sẽ không cùng Lục Hạc Trầm đánh nhau… Tính tình hắn tốt như vậy mà.” Nguyễn Niệm Quân hốc mắt ửng đỏ, “Ngươi có phải hay không muốn hại chết bọn hắn?”
“Ba Lê Thánh Mẫu Viện đốt đi để ngài chạy ra ngoài?” Sở Hân Nhiên hơi nhíu mày, chống tay lên bàn giật lấy cây bút, “Cái miệng nhỏ bé bá bá bá cái gì đâu, Tống Tri Miên đang giảng bài cho ta, bọn hắn đánh nhau liên quan gì đến nàng?”
Cùng lúc đó, thanh âm của Tống Tri Miên cũng chậm rãi vang lên
“Thật là có lòng yêu thương nha, xin hỏi có phải ba của ngươi đã truyền lại đức tính tốt này cho ngươi không?”
“…” Nguyễn Niệm Quân bị các nàng chọc cho sắc mặt đỏ bừng, nước mắt chực trào trong hốc mắt, nhưng cả lớp không một ai nhìn nàng với ánh mắt thương xót
Nói thật, đã lớn ngần này rồi mà suốt ngày khóc lóc ỉ ôi, dù có đẹp đến mấy cũng chẳng ai thích nổi
Huống hồ những người trong lớp đều bao che khuyết điểm, ai mà ồn ào với lớp khác, vậy thì chắc chắn là lỗi của lớp khác
Cho nên mãi đến khi vào học, trừ một nữ sinh bảo Nguyễn Niệm Quân đứng xích ra một chút đừng chắn đường, thì chẳng còn ai để ý đến nàng nữa
Mãi đến cuối giờ giải lao, Nguyễn Niệm Quân mới không cam lòng chạy đi
“Bạch Liên hoa, loại này ta gặp một cái mắng khóc một cái.” Bên tai vẫn là giọng nói tức giận của Sở Hân Nhiên
**
Giữa trưa, bên ngoài cửa sổ đã có thể nghe thấy tiếng ồn ào từ phòng ăn
Lục Hạc Trầm hoạt động cánh tay bị thạch cao cố định, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ
Tống Tri Miên bây giờ chắc đã ăn trưa xong rồi đi
Hắn cầm điện thoại bên gối, do dự có nên gọi cho nàng không
Cửa lại bị gõ nhẹ một cái
Lục Hạc Trầm ngẩng mắt, nhìn thấy Tống Tri Miên đẩy cửa bước vào, tay mang theo một hộp cơm
Ánh mắt hắn sáng bừng, vội vàng ngồi dậy, kéo đến vết thương lại hít một hơi khí lạnh
“Sao ngươi lại tới đây?” Giọng nói của hắn tràn đầy lo lắng
Tống Tri Miên trìu mến nhìn hắn… Đương nhiên là ngươi còn kém 3 điểm nữa là đầy độ thiện cảm mà
Dưới cái nhìn soi mói của nàng, vành tai thiếu niên dần dần ửng hồng, sau đó lan rộng ra cả khuôn mặt, ngay cả động tác cũng trở nên ngây ngốc
Tống Tri Miên dời ánh mắt đi, đặt hộp cơm lên bàn cạnh giường, “Bách A Di nói ngươi đánh nhau với người khác, bảo ta ghé thăm ngươi một chút.” Nàng dừng lại, “Ai đã đánh ngươi ra nông nỗi này?”
Đương nhiên là Cố Thuật Từ cái tên ngu xuẩn đó
Lục Hạc Trầm suýt nữa thốt ra, nhưng nhìn thấy biểu cảm của Tống Tri Miên lại nhịn xuống… Không được, tại sao hắn phải nhắc đến Cố Thuật Từ trước mặt Tống Tri Miên chứ
Hiện tại hai người mỗi người một ngả, đối với hắn không thể tốt hơn
“Thất thủ, bị ám toán.” Lục Hạc Trầm ho khan một tiếng, giơ tay phải đang bó thạch cao lên, “Cơm của ngươi lấy không được, ta không thể ăn.”
Tống Tri Miên mở nắp hộp cơm ra, thản nhiên nói: “Hay là để ta đút cho ngươi ăn.”
Không biết có phải là ảo giác không
Sau khi nàng nói xong, mặt Lục Hạc Trầm càng đỏ hơn, giống như quả cà chua có thể nổ tung bất cứ lúc nào
“Có thể… có thể chứ.” Lục Hạc Trầm mở to mắt, bị niềm kinh hỉ từ trên trời giáng xuống đánh cho ngẩn ngơ
【 Độ thiện cảm của Lục Hạc Trầm +1, hiện tại 98
】
Tống Tri Miên tấm tắc lấy làm kỳ lạ
Điểm độ thiện cảm của thiếu niên ngây thơ thật sự rất kỳ diệu
“Ừm.” Nàng dùng thìa múc một muỗng thức ăn lẫn cơm, đưa đến bên miệng hắn, trừng mắt ra hiệu hắn há miệng
Nửa bát cơm xuống bụng
Độ thiện cảm cuối cùng dừng lại ở 99
【 Lại đút nữa có khi nào đầy không nhỉ
】
“Sẽ chứ, trừ phi hắn là con gà con trong trang viên kiến.” Hệ thống không nghe ra Tống Tri Miên đang châm chọc, 【 Vậy thì tiếp tục đút
Đút xong chúng ta liền có thể trở về… 】
Lục Hạc Trầm nuốt xuống một miếng cơm, ánh mắt nhìn về phía sau lưng nàng, đột nhiên lên tiếng: “Biểu ca?”
Trong khoảnh khắc đó, Tống Tri Miên cảm giác như có một ánh mắt khóa chặt sau lưng nàng
Nàng không quay đầu lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng nghe thấy hắn kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh bọn họ
“Bị thương nặng vậy, do cái thằng bé trai ở cửa đánh à?” Bách Tưu đưa một bàn tay khoác lên ghế của Tống Tri Miên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Rõ ràng là nói chuyện với Lục Hạc Trầm, nhưng giọng nói lại vang lên bên tai nàng
Cố Thuật Từ ở cửa sao
Tống Tri Miên tò mò muốn quay đầu, lại bắt gặp ánh mắt như cười như không của Bách Tưu
Ánh mắt đó, thật giống như đang thẩm vấn xem nàng có tình cảm gì với Cố Thuật Từ không
Lục Hạc Trầm nhận ra sự chú ý của nàng lúc này không đặt lên người mình, đáng thương dùng tay trái kéo áo nàng, “Ta vẫn chưa ăn no.”
Bách Tưu nhìn chằm chằm bàn tay đang chồng lên nhau của bọn họ, ánh mắt lạnh lùng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thật sự là chướng mắt
“Chưa ăn no để ta đút cho ngươi ăn.” Hắn đưa tay giật lấy bát trong tay Tống Tri Miên
Chết tiệt
Sắc mặt Lục Hạc Trầm tối sầm, “Không cần.” Hắn và Bách Tưu khi nào lại có vẻ anh em thân thiết đến vậy
Hôm nay lại giả bộ cái quỷ gì tình huynh đệ thâm sâu
Bách Tưu đặt bát xuống, thản nhiên nói: “Vậy ngươi chính là đã no đủ rồi.”
“Ăn no rồi sao?” Tống Tri Miên giả vờ kinh ngạc đứng dậy, “Vậy ta xin phép về phòng học trước.”
Nhưng mà nàng còn chưa kịp đi, cổ tay liền bị người chế trụ
Hai bàn tay hoàn toàn khác biệt nắm lấy cổ tay nàng, Lục Hạc Trầm nhìn thấy tay phải của nàng bị Bách Tưu nắm chặt, cau mày nói: “Các ngươi…”
Bách Tưu lập tức buông tay ra, đuôi mắt hơi cong xuống, lại cười lên
“Tống tiểu thư vội vàng thế sao?”
Không quay về chẳng lẽ ở đây bị hai người bọn họ nhìn chằm chằm sao
Tống Tri Miên im lặng
“Ta buồn ngủ.” Tống Tri Miên nói xong liền ngáp một cái, đáy mắt có chút hơi nước
“Viện y tế có giường.” Bách Tưu chỉ vào tấm màn bên trong, vô tội nói, “Đến lúc ta có thể gọi ngươi.”
Hắn thật là một con hồ ly có tính kiên nhẫn cực tốt
Đặc biệt là khi đối đãi con mồi
Nhưng Tống Tri Miên không phải nữ chính, cũng không phải con mồi của hắn, nàng lắc đầu cười cười
“Ta đã lĩnh giáo qua quan niệm thời gian của ngươi, vẫn là đồng hồ của ta đúng giờ hơn.”
Chương 30: Đáp án
Bách Tưu bị lời này tức giận đến nghiến răng, nhưng lại không có cách nào với nàng
Hắn không vui nheo mắt lại, giật giật chiếc nơ trên áo khoác trắng, đang định nói chuyện.