Xuyên Nhanh: Nam Phụ Hắn Xách Thùng Chạy Trốn

Chương 23: Công cụ người nam phụ 7




Tại trong bệnh viện, Đồ Dư Phàm không yên lòng đi theo, đằng sau nữ hài gia trưởng đến đây, là một người phụ nữ trung niên
Nàng ba giờ sau mới khoan thai tới chậm, vẻ mặt cũng không có vẻ bối rối, chỉ là không nhanh không chậm đi đến phòng làm việc của bác sĩ
Sau đó, bên trong liền xảy ra tranh cãi
Người phụ nữ bén nhọn nói: "Cái gì mà phẫu thuật
Đòi đắt như vậy, đã nó tỉnh lại rồi, còn chữa trị cái gì, ta mang nó về nhà
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người phụ nữ trung niên lao ra đi thẳng đến phòng bệnh, nàng nắm kéo tay áo nữ hài: "Ngươi cái thứ bồi thường tiền hàng, ai bảo ngươi chạy lung tung, ngươi mau về nhà cho ta, nhà ta sắp bị ngươi kéo chết rồi
Cô bé lộ vẻ mặt đau khổ, khóc nói: "Thím, thật xin lỗi, con đau quá
Nhân viên công tác bệnh viện nhanh chóng tới kéo bà ta ra, người phụ nữ trung niên thấy một mình không địch lại, trực tiếp chỉ về phía nàng hét lớn: "Ba mẹ nó đều không quan tâm đến nó, muốn xen vào thì tự các người quản
Nói xong liền quay đầu không thèm nhìn lại mà đi
Mọi người trong bệnh viện nhìn nhau, Đồ Dư Phàm đành phải lên tiếng
"Bác sĩ, quầy thu ngân ở đâu, con xin đóng viện phí phẫu thuật cho nó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
..
Đồ Dư Phàm ở lại cùng bé Đậu thực hiện xong phẫu thuật, mang cho bé ít đồ ngọt
Bé Đậu ăn kẹo, mặc dù sắc mặt vẫn còn trắng bệch, nhưng là vẫn ngoan ngoãn ngồi im không khóc không nháo, thấy Đồ Dư Phàm đến, mắt bé sáng lên
"Anh ơi, sao anh lại ở đây
Đồ Dư Phàm cười nói: "Còn nợ bé Đậu bánh kẹo mà chưa đưa đây
Bé Đậu cười càng tươi hơn, nhưng có chút ngại ngùng: "Cảm ơn anh ạ
Thấy vẻ mặt bé Đậu có vẻ đã ổn, hắn hỏi: "Bé Đậu ơi, ba mẹ con đâu
"Họ nói mẹ biến thành Tinh Tinh, ba dẫn con đến nhà bác, mà mãi chưa về ạ
Đồ Dư Phàm lập tức hiểu ra, mẹ bé Đậu chắc là đã mất, ba bé thì đem bé bỏ ở nhà bác không đoái hoài gì đến
Đồ Dư Phàm ở lại chăm sóc bé ngủ, sau đó xin một người trông trẻ để ý, hắn về trước thôn Tam Thạch
Hắn nhận ra người phụ nữ trung niên đến bệnh viện kia, tên là Miêu Hồng Mai, chồng tên là Đại Long, cũng là một gia đình ở thôn Tam Thạch, trong nhà có ba người con trai, nghe nói trong nhà rất nghèo khó, là hộ gia đình có thu nhập thấp trong thôn
Quách Chấn nghe chuyện này, trầm mặc một lát
"Con qua nhà dì Trương hàng xóm hỏi xem tình hình thế nào
Dì Trương Trương Quế Hoa là hàng xóm nhà Quách Chấn, hai nhà có mối quan hệ rất tốt, trước đó lúc sửa nhà, dì còn đến giúp mấy lần
Còn lần trước có chuyện sạt lở đất, cũng là dì Trương Quế Hoa sắp xếp mọi người đi tìm kiếm
Trương Quế Hoa nghe thấy tên bé Đậu, giật mình một lúc, rồi thở dài một hơi: "Cũng không thể trách Hồng Mai, nhà nó vốn ba người con trai đã nuôi không nổi, còn phải nuôi thêm đứa cháu gái, mẹ bé Đậu mất rồi, ba nó thì sớm có nơi có chốn ở chỗ khác, đem bé Đậu ném cho nhà Miêu Hồng Mai, mặc kệ không hỏi, cũng không cho đồng nào
"Haizz, nghe nói Miêu Hồng Mai vẫn đang tìm người nhận nuôi, nhưng mà bé Đậu là con bé, đã 5, 6 tuổi rồi, sợ không nuôi nổi, chẳng ai chịu nhận
Đồ Dư Phàm nghĩ ngợi: "Nếu như nhà con nhận nuôi, được không ạ
Trương Quế Hoa kinh ngạc nhìn một cái, thốt lên: "Không thể nói bậy bạ được, con là trai độc thân, sao có thể nhận nuôi được
Đồ Dư Phàm nói: "Dì Trương à, thật ra con không muốn kết hôn, vừa vặn có thể nhận nuôi bé Đậu, con còn ít tuổi, nên ghi vào danh nghĩa cha con ạ
Trương Quế Hoa dùng sức vỗ vào mu bàn tay Đồ Dư Phàm, giận nói: "Nói bậy bạ gì đấy, con muốn chọc tức chết cha con sao
Hắn nói nghiêm túc: "Con nói thật đấy, nhưng bé Đậu còn nhỏ, lại là con gái, cần dì Trương giúp một tay, con sẽ đưa cho một khoản tiền
"Tiền gì mà tiền, con coi dì Trương là loại người gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đồ Dư Phàm cười nói: "Nghe nói chuyện anh Trương nhà mình cần rất nhiều tiền, không biết một trăm ngàn đủ không ạ, xem như nhờ dì Trương giúp việc này ạ
Khoảng thời gian này dì Trương thường xuyên về nhà ngoại, nghe nói là chuyện của con trai bà cần tiền để nhờ vả chút việc
Một trăm nghìn được nói ra, Trương Quế Hoa rõ ràng kinh ngạc, mở to mắt nhìn chằm chằm Đồ Dư Phàm nửa ngày trời
"Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy
Đồ Dư Phàm cười cười, không trả lời, Trương Quế Hoa cũng biết chuyện này không thể tùy tiện hỏi thăm, nhưng sắc mặt của bà rõ ràng đã thoải mái hơn
Bà ấy rất cần số tiền này
"Dì Trương cũng không chiếm chút lợi nào của con, dì mượn trước một ít, viết giấy nợ đã
Đồ Dư Phàm không từ chối, biết nếu như không viết giấy nợ, e rằng Trương Quế Hoa sẽ không nhận lời
Trong khoảng thời gian bé Đậu nằm viện, không có ai đến thăm bé cả, Đồ Dư Phàm không có việc gì lại đến nói chuyện với bé, Đợi đến khi Đồ Dư Phàm đem bé Đậu về nhà, Quách Chấn nhìn thấy con trai mình dắt theo một đứa bé năm sáu tuổi
Không khỏi hỏi: "Đây là sao
Đồ Dư Phàm: "Chẳng phải cha muốn có cháu à, con mang về cho cha đấy
Quách Chấn: "..
Muốn đánh chết thằng nhóc thối này
..
Mặc kệ tâm tình Quách Chấn như thế nào, bé Đậu chính thức trở thành thành viên của gia đình họ Quách, ngày đó Đồ Dư Phàm mua cho bé cả một xe đồ ăn vặt đồ chơi
Có Trương Quế Hoa giúp thu xếp, Miêu Hồng Mai chỉ mong đem cục nợ này vứt bỏ, ba bé thì bên kia có con có vợ rồi, tự nhiên vui vẻ để cho người khác nhận nuôi, hết sức hợp tác để nhà họ Quách làm thủ tục nhận nuôi
Rất nhanh, bé Đậu đổi tên thành Quách Tiểu Đậu, có tên trong sổ hộ khẩu nhà họ Quách
Đồ Dư Phàm đưa bé Tiểu Đậu đến trường tiểu học ở trấn gần đó học, đi về đưa đón mất khoảng một canh giờ, thường thì Đồ Dư Phàm và Quách Chấn thay phiên nhau đưa đón
Trương Quế Hoa vô cùng cảm kích Đồ Dư Phàm đã giúp, thỉnh thoảng lại dẫn Quách Tiểu Đậu sang nhà chơi, những chuyện nhà Quách Chấn có chút bất tiện, Trương Quế Hoa cũng chủ động tới giúp
Vài năm sau, Quách Tiểu Đậu rõ ràng tươi tắn hơn rất nhiều, cũng hòa nhập vào thôn Tam Thạch
Những năm này, Trương Quế Hoa nuôi Quách Tiểu Đậu đã có tình cảm, xem bé như cháu gái nhà mình, có bà che chở, trong thôn cũng không ai dám nói lời ra tiếng vào
Vả lại Đồ Dư Phàm có tiền, thứ gì cũng mua cho Quách Tiểu Đậu, Quách Tiểu Đậu ăn không hết đồ ăn vặt thì lại chia cho bạn nhỏ trong thôn và trong trường
Dưới lớp vỏ bọc kẹo ngọt, ở đâu bé cũng như cá gặp nước, tính cách lạc quan tươi sáng, như lúc ban đầu gặp nhau, vẫn luôn là dáng vẻ lạc quan hướng về phía trước
Quách Chấn bây giờ nhìn thấy Quách Tiểu Đậu là cười không ngậm được mồm, con trai mình cũng phải đứng sang một bên
Một ngày nọ, một chiếc xe hơi đỗ ở cửa nhà Quách Chấn, phá vỡ sự bình lặng
Cửa xe mở ra, bước xuống một người phụ nữ vóc dáng xinh đẹp, mặc áo sơ mi trắng với váy xanh da trời, đi về phía trong nhà, Đồ Dư Phàm qua cửa sổ nheo mắt nhìn người phụ nữ này
Trúc Song Song, sao nàng ta cũng đến đây
Trúc Song Song lông mày nhíu lại, gần đây Hoàng Thúy Hương lại nhập viện rồi, ban đầu cô ta xin người đến chăm sóc cho bà, không ngờ bà ta lại chê người chăm sóc không chu đáo, nổi giận đuổi mấy người làm đi rồi
Hiện tại cô ta đang trong thời kỳ sự nghiệp lên cao, căn bản không có thời gian chăm sóc cho bà
Cô ta không kiên nhẫn nghĩ đến, nếu không phải lúc trước ba cô ta nợ ân tình của bà ấy, sợ Hoàng Thúy Hương làm ầm lên, ảnh hưởng đến con đường làm quan của ba cô, cô ta căn bản không muốn quản đến bà Hoàng Thúy Hương
May mắn, gần đây Hoàng Thúy Hương bỗng nhiên đổi giọng nói muốn cháu trai đến chăm sóc mình, nghe nói cháu trai bà ta ở vùng núi, gia đình nghèo khó, cha mẹ đều mất, đến lúc đó mỗi tháng cho ít tiền, hẳn là hắn sẽ không từ chối
Thế nhưng, khi Trúc Song Song ngẩng đầu nhìn thấy ngôi nhà cổ kính này, qua cửa lớn rộng mở, có thể thấy được bên trong đồ dùng trong nhà đều làm từ gỗ thật, vẻ mặt của cô ta trở nên vô cùng đặc sắc
Chẳng lẽ mình tìm nhầm chỗ, cái này thực sự không giống cái nơi nghèo đói mà Hoàng Thúy Hương nói
Đúng lúc này, Quách Chấn vừa đi từ vườn rau trở về, thấy Trúc Song Song nhìn chằm chằm nhà mình, suýt nữa cho rằng con trai mình mắc nợ tình cảm
Ông hỏi: "Cô bé, cô tìm ai?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.