Xuyên Nhanh: Nam Phụ Hắn Xách Thùng Chạy Trốn

Chương 81: Nam phụ là não tàn học sinh cha 4




Nhìn thấy Đồ Dư Phàm, Kim Lâu Quý rõ ràng hốt hoảng một chút, sau đó nịnh nọt nói: "Cha, ta thật sự biết sai rồi, năm nay ta còn chưa học xong đâu, vậy số bạc chẳng phải là nộp vô ích à
Đồ Dư Phàm lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì, Kim Lâu Quý thấy có hi vọng, vẻ mặt càng thêm lấy lòng, đứng lên cúi đầu khom lưng
Cái tên này thật đúng là biết xem xét thời thế
Về đến nhà, Đồ Dư Phàm quyết định bán hết ruộng đất, thôn trưởng Kim Tam Nguyên biết tin này, vội vàng chạy tới
"Dư Phàm, ngươi bán hết đất này thật sao
Ngươi không trồng trọt thì làm gì nữa
Đồ Dư Phàm nói: "Nguyên đại bá, ta quyết định đi học đọc sách, thi lấy công danh
Kim Tam Nguyên há hốc miệng, không còn để ý hình tượng, trực tiếp chỉ tay vào hắn
"Ngươi đúng là làm chuyện điên rồ rồi, ngươi cũng lớn tuổi rồi, còn nghĩ đến chuyện thi cử lấy công danh, ngươi lo cho đứa con bất tài của ngươi coi như xong, chính ngươi nổi điên làm gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn lại thở dài một hơi, giọng điệu mềm mỏng đi một chút: "Nghe lời đại bá ngươi đi, cứ thành thật ở trong thôn này mà làm ruộng, đến lúc đó cưới thêm một người nữa, an phận mà sống cho tốt, đừng có nghĩ đến những thứ không thiết thực đó
Đồ Dư Phàm vẻ mặt khó xử
"Đại bá, ta đã quyết tâm rồi, những ruộng này ta quyết định bán sáu lượng bạc một mẫu, xem có ai muốn mua không, phiền Đại bá giúp ta nói với mọi người
Hiện tại ruộng tốt cơ bản đã có giá bảy đến tám lượng, thậm chí cao hơn, hắn cố ý để giá sáu lượng, cũng là để sớm bán được đất
Kim Tam Nguyên sắc mặt biến đổi không ngừng: "Nếu con đã quyết định chắc chắn, vậy đại bá sẽ mua lại hết số ruộng này, nếu như ngươi có một ngày đổi ý, cứ giá gốc mà mua lại thôi
Đồ Dư Phàm miệng đầy đồng ý, nhưng cũng biết sẽ không có cái ngày đó
Hắn mua một căn nhà hai gian ở huyện thành, chuẩn bị chuyển cả nhà đến đó
Kim Lâu Quý đến tư thục học mỗi ngày đều phải về nhà, thấy đồ đạc trong nhà ngày càng ít đi, trong lòng hắn không khỏi có chút hoảng
"Cha, có phải cha không cần con nữa rồi không, con nghe mọi người nói cha bán hết ruộng đất, là chuẩn bị dọn đi xa khỏi Tế Sênh thôn rồi phải không
Đồ Dư Phàm như cười mà không phải cười nói: "Ta với Tiểu Hoa đi rồi, một mình ngươi chẳng phải tự do tự tại, cũng không ai quản ngươi
Kim Lâu Quý rùng mình một cái, không ngừng lắc đầu: "Cha, con thật sự biết sai rồi, phu tử đã nói biết sai sửa lỗi thì tốt, con bây giờ mỗi ngày chăm chỉ học hành không ngừng nghỉ, sau này nhất định sẽ thành tài, cha, cho con thêm một cơ hội nữa đi
Nói đến cuối, giọng điệu có chút tủi thân, Đồ Dư Phàm nhìn hắn chằm chằm một hồi lâu, dạo này thấy hắn cũng coi như an phận, cho nên cũng không quản lý hay dạy dỗ hắn quá nhiều, chỉ là không ngờ rằng hắn cũng đã mười bảy tuổi rồi, sao còn như một đứa trẻ con thế, ở cái thời cổ đại này đã là tuổi dựng vợ gả chồng, vậy mà vẫn chưa dứt sữa
Kim Tiểu Hoa lại khác, mới mười ba mười bốn tuổi, đã tỏ ra vẻ điềm tĩnh đáng tin
Hắn không thích bộ dạng dính người như thế này, trầm giọng nói: "Được rồi, mấy ngày nữa chúng ta sẽ chuyển đến huyện thành, nhà đã mua xong rồi, gần tư thục, sau này con cũng không cần giờ Mão phải dậy đi bộ nữa, dạo gần đây thấy con bận rộn học hành, liền không định nói với con, đồ đạc chuyển đi không nhiều lắm, phần lớn đều cần vứt bỏ, đợi khi nào sắp xếp ổn thỏa xong hết, cha sẽ cho con biết địa chỉ
Kim Lâu Quý tưởng mình nghe nhầm, trước đây nhớ là cha hắn dọn đi chỗ nào thì nhiều nhất là ra gần huyện thành chút, không ngờ rằng trực tiếp vào trong huyện thành, còn mua nhà nữa
"Cha, cha lấy đâu ra bạc vậy, nhà ở huyện thành rẻ nhất cũng phải mấy chục lượng đấy, chẳng lẽ cha dùng hết tiền bán ruộng để mua nhà rồi, vậy chẳng phải chúng ta sắp phải uống gió tây bắc rồi sao
"Ngươi có kiếm ra được đồng nào đâu mà cũng quan tâm đến sinh kế trong nhà đấy
Đồ Dư Phàm vỗ vỗ vai hắn: "Những chuyện này con không cần để ý tới, đằng nào cũng không chết đói được, nhưng nếu con không muốn đi học thì ta có thể mua riêng cho con vài mẫu ruộng, con cứ ở đây tự nuôi thân đi
Kim Lâu Quý nghe ra ý uy hiếp của cha, lập tức tỏ rõ quyết tâm của mình: "Cha yên tâm, còn mấy tháng nữa là đến kỳ thi đồng tử, đến lúc đó nhất định sẽ khiến cha phải nhìn con với con mắt khác
Đồ Dư Phàm lắc đầu rồi bỏ đi, tên nhãi này nói chuyện phét không đáng tin chút nào
Đợi đến khi tất cả mọi việc vặt đều đã xong xuôi, Đồ Dư Phàm đi theo Kim Lâu Quý đến tư thục, Kim Lâu Quý thấy cha hắn cứ đi theo mình, cứ tưởng là mình phạm lỗi gì, trong lòng vô cùng lo lắng
"Cha, hôm nay sao cha lại muốn đi cùng con đến tư thục vậy, không phải đến kỳ nộp học phí đâu mà
Hiện giờ phu tử dạy Kim Lâu Quý là một ông tú tài già thi nhiều năm vẫn không đỗ, sau đó nản lòng thoái chí mở cái tư thục này, học vấn rất vững chắc, nhưng mà dạy quá nhiều học sinh, khó tránh khỏi việc không thể quan tâm hết được
"Không liên quan gì đến con, con không cần khẩn trương
Còn khẩn trương hơn nữa chứ
Đồ Dư Phàm mang theo học phí đã chuẩn bị xong, đi thẳng đến chỗ Vương phu tử, râu tóc ông đã bạc trắng, nhưng ánh mắt lại rất sáng ngời, tay vẫn cầm bút lông viết chữ trên giấy
Thấy Đồ Dư Phàm, ông suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Ngươi là cha của Kim Lâu Quý phải không, không biết có chuyện gì
"Vương phu tử, ta muốn xin nhập tư thục, không biết có được không
Vương phu tử lộ vẻ ngạc nhiên: "Trước đây ngươi có từng học qua Tứ Thư Ngũ Kinh chưa
"Trước kia ta là một nông dân, chưa từng xem qua sách
Vương phu tử vuốt râu tỏ vẻ đã hiểu: "Nếu chỉ là muốn đọc sách biết chữ thì cứ đến lớp vỡ lòng đi
"Học sinh muốn thi lấy công danh, tốt nhất là có thể tham gia kỳ thi huyện năm nay
Thi huyện tục gọi là thi đồng tử vòng đầu, thi qua vòng này và tiếp tục vượt qua vòng thi sau thì có thể trở thành một đồng sinh
Vương phu tử còn tưởng mình nghe nhầm, thiếu chút nữa là nhổ mất cả râu
"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi
"Ba mươi lăm tuổi
Vương phu tử tưởng rằng hắn đang trêu chọc mình: "Thật hoang đường, việc học không thể thành trong một sớm một chiều, hơn nữa ngươi đã quá tuổi lập nghiệp, còn tùy tiện dấn thân vào con đường khoa cử này, chẳng phải chỉ phí thời gian cả đời sao
"Không phải tâm tính không ổn định, kiến thức chẳng qua là bị người ta thúc ép, bây giờ tuổi này, đã hạ quyết tâm rồi thì chắc chắn sẽ chú tâm học hành, mong phu tử giúp đỡ
Đồ Dư Phàm liên tục thuyết phục, Vương phu tử miễn cưỡng đồng ý, nhưng cũng chỉ là vì hắn đã nộp đủ học phí, còn đối với Đồ Dư Phàm thì ông không hề có chút kỳ vọng nào
Bởi vì Đồ Dư Phàm không có kiến thức căn bản, nên hắn được xếp vào cùng một đám trẻ con mới học chữ, chủ yếu là bắt đầu học những thứ vỡ lòng như «Tam Tự Kinh»
Khi Kim Lâu Quý biết chuyện này thì lập tức kinh hãi, cha hắn mà một quyền có thể đánh chết người lại muốn học đọc sách thi lấy công danh
Bất quá hắn cũng không dám cãi lại cha, thật vất vả khoảng thời gian này cha hắn không đánh hắn nữa rồi, nhất định phải duy trì cái ưu lương truyền thống này
Bất quá hắn phát hiện mình cao hứng hơi sớm
Cha hắn cũng quá quá quá quá cố gắng rồi đi

Sau khi cả nhà bọn họ dọn đến ngôi nhà ở huyện thành, Đồ Dư Phàm cố ý làm một cái thư phòng tương đối lớn
Thế là, hễ khi nào Đồ Dư Phàm thức đêm đốt đèn đọc sách thì Kim Lâu Quý nhất định phải có mặt, khi Đồ Dư Phàm tập luyện lúc trời chưa sáng thì Kim Lâu Quý cũng nhất định phải ở đó
Kim Lâu Quý cảm thấy, quãng thời gian này còn không bằng bị đánh nữa, ít nhất về tinh thần cũng không phải chịu sự tra tấn này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Đoạn văn này con giải thích, con chắc chắn là phu tử đã giải thích như vậy
Đầu óc con bị heo ăn rồi à
"Tứ thư ngũ kinh con học bao nhiêu năm rồi, lại còn không thuộc trôi chảy, kiến thức có vào đầu óc con đâu
"Còn chữ của con viết xấu như chó bò, quả thực khó coi, chữ nghĩa không ra gì mà còn đòi thành đồng sinh, đúng là nằm mơ à
Con chép cho ta cuốn sách này mười lần
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Kim Tiểu Hoa bưng nước trà đi vào thư phòng, nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Kim Lâu Quý, cậu cúi đầu nhịn xuống nụ cười nơi khóe miệng
Trước kia, phụ thân luôn chiều theo Đại ca, Đại ca cũng xem chuyện đó là đương nhiên, không tôn trọng phụ thân cho lắm, bây giờ, hình như mọi chuyện đang dần thay đổi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.