Kỳ Úc trầm giọng khàn khàn, từng bước một dẫn Vân Vũ đi về phía vực sâu tăm tối
Nàng tựa như chú thỏ trắng lạc vào hang sói, run rẩy không cách nào chống cự, mà nàng lại yếu mềm đến độ khiến người nhìn liền nảy sinh ý vui..
“A Vũ cùng trẫm hồi cung đi, làm người của trẫm…”
“Không cần, không cần…” Vân Vũ theo bản năng kháng cự, nhưng thân thể nàng mềm nhũn vô lực, nàng bị Kỳ Úc ôm chặt vào lòng, liền tức khắc thốt lên:
“Ta không muốn vào cung, cái gì cũng không cần… Cứ như vậy, cứ đêm nay…”
Giọng nàng ngắt quãng, nhưng Kỳ Úc hiểu, nàng nói rằng nàng và hắn chỉ có một đêm này mà thôi, ngày mai nàng vẫn phải trở về phủ Thượng Thư của nàng
Đáy mắt Kỳ Úc ẩn hiện một mảnh tàn nhẫn hiểm độc, mỗi khi tâm tình không tốt liền muốn thấy máu, nhưng hắn sẽ không làm tổn thương A Vũ của hắn
“Phu nhân có biết, lần đầu tiên trẫm nhìn thấy phu nhân, đã muốn như vậy rồi…”
*
Chương 68: Thượng thư phu nhân pháo hôi bị Bạo Quân cưỡng đoạt 10
*
Khi ánh sáng ban ngày rạng rỡ, Kỳ Úc lúc này mới mơ màng tỉnh dậy từ trên giường, người trong lòng đã không thấy bóng dáng
Kỳ Úc ngồi dậy khỏi giường, thân trên trần trụi cường tráng hữu lực, trên lồng ngực còn có hai ba vết cào của móng tay
Tào Toàn vội vàng bước đến, hắn cúi đầu khom lưng đứng ở lối ra
“Bệ hạ, Thượng thư phu nhân trời còn chưa sáng đã thay y phục trở về.”
“Nàng lại chạy nhanh thật…” Kỳ Úc khẽ cười một tiếng, giọng điệu trầm thấp khàn khàn, đôi mắt thâm thúy mang theo chút ý cười
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Chuẩn bị ngựa xe, lát nữa liền hồi cung.”
“Nô tài tuân chỉ.” Tào Thành nói xong liền khom lưng nhanh chóng lui ra ngoài, trong căn phòng lớn chỉ còn lại Kỳ Úc một mình
Hắn từ trong chăn đệm hơi xốc xếch lấy ra cái yếm nàng đánh rơi
Yếm hồng non nớt thêu họa tiết hoa hải đường
Kỳ Úc không khỏi nghĩ tới đêm qua khi hắn tự tay lột bỏ vật này trên người nàng, mượn ánh nến mờ ảo có thể trông thấy làn da như ngọc đông lạnh của nàng
Đáy mắt hắn lóe lên một tia khát máu tàn nhẫn, mỗi khi tâm thần ý động thì khó mà kiềm chế
“A Vũ của trẫm…” Kỳ Úc vùi trọn khuôn mặt tuấn tú vào chiếc yếm hồng non nớt kia
“A Vũ, A Vũ…” Kỳ Úc như bị ma ám nỉ non, dù cho đêm qua đã có được thân thể nàng nhưng hắn vẫn còn bất mãn
Bạo ngược trong lòng lại càng nghiêm trọng hơn, dưới thân hắn, vật kia càng cứng đến thấy đau…
Tâm niệm đọc A Vũ không ở bên, hắn chỉ có thể dựa vào mùi hương thoang thoảng còn lưu lại trên yếm thân mật của nàng mà tạm thời nguôi ngoai
Làm sao bây giờ
Vẫn rất muốn A Vũ a…
*
Vân Vũ trời còn chưa sáng đã tắm rửa thay quần áo rồi ngồi xe ngựa về cửa sau phủ Thượng Thư
Tại cửa sau, Tri Thu đã chờ đợi rất lâu cuối cùng cũng đợi được Vân Vũ
Vân Vũ ôm chặt chiếc áo choàng rộng lớn trên người, toàn thân chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vô cùng, bất quá búi tóc vẫn nhìn ra được là đã chải lại
“Tri Thu, dìu ta về nghỉ ngơi đi…” Giọng Vân Vũ yếu ớt, thanh âm còn hơi khàn khàn, thân thể mệt mỏi của nàng được Tri Thu cẩn thận đỡ lấy
Hai người lợi dụng lúc mọi người trong phủ còn đang ngủ say mà lẳng lặng trở về phòng ngủ
Đợi về phòng ngủ, Tri Thu cởi áo choàng trên người Vân Vũ lúc này mới trông thấy
Y phục trên người Vân Vũ đã đổi một bộ, không phải bộ mặc hôm qua, còn có cái yếm rộng cổ áo lộ ra trên làn da trắng như tuyết… Lại có rất nhiều vết tích khó xử
Vân Vũ vô lực ngồi trên giường, dù cho Tri Thu có ngu dốt đến mấy cũng đã hiểu ra
“Phu nhân, chẳng lẽ lại là tối qua…” Tri Thu thần sắc kinh ngạc, “Là bệ hạ ——”
“Chuyện này không thể để người khác biết được, ngươi và ta đều phải giữ kín hành tung đêm qua trong lòng…” Giọng Vân Vũ khẽ run, thân thể yếu ớt lộ ra sự đơn bạc vô lực
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tri Thu mắt đỏ hoe, bịch một tiếng liền quỳ sụp xuống bên gối Vân Vũ
“Phu nhân!” Tri Thu khóc vì Vân Vũ, nàng là vì cứu đại nhân nên mới đi, ai có thể ngờ vị bạo quân trong truyền thuyết kia lại đối với phu nhân…
“Thôi đừng khóc, ta mệt quá, muốn ngủ một lúc.” Vân Vũ nhẹ nhàng nói, Tri Thu vội vàng lau nước mắt hầu hạ Vân Vũ thay quần áo lên giường
Vân Vũ thần sắc buồn ngủ nằm trên chiếc giường quen thuộc, lòng hơi an định một chút
“Tri Thu, đi nấu bát thang tránh thai, nhớ kỹ đừng để người phát hiện.”
“Tri Thu minh bạch.” Tri Thu chậm rãi nói, Vân Vũ lúc này mới yên lòng nhắm mắt đi ngủ
Có thể nàng không ngờ lại mơ thấy cảnh tượng cùng Kỳ Úc trên giường, hắn cuốn lấy người nàng cực kỳ, cứng rắn muốn nàng phát ra thanh âm, hại nàng cổ họng đều nhanh khàn khàn
Mơ mơ màng màng nàng cảm giác Kỳ Úc chui vào chăn của nàng, nụ hôn ẩm ướt từ mũi chân một đường đi lên trên…
“Đừng… Không cần…” Vân Vũ nhịn không được kháng cự mà nói, chợt nàng lập tức mở mắt, dường như vì thoát khỏi giấc mộng khó chịu đó
Nàng thở hổn hển còn chưa tỉnh táo lại, chợt trước mắt xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú
Là Lục Tử Ngâm
“Phu Quân?” Vân Vũ thần sắc có chút ngây ngốc, giống như cảm thấy mình còn chưa tỉnh ngủ
Lục Tử Ngâm vội vàng đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt của Vân Vũ, trên khuôn mặt hơi gầy gò mang theo thần sắc ôn hòa
“Ta đã hồi phủ gần hai canh giờ, thấy nàng cứ ngủ mãi nên không để người ta đánh thức nàng.” Vân Vũ thần sắc hơi kinh ngạc, đã thấy trong phòng ngủ đã thắp đèn nến, sắc trời ngoài cửa sổ cũng tối xuống, bây giờ đã là buổi tối
Vân Vũ ngồi dậy từ trên giường, Lục Tử Ngâm dịu dàng đỡ vai nàng để nàng tựa vào gối mềm phía sau
“Phu Quân cuối cùng cũng trở về, ta liền biết, Phu Quân khẳng định là bị oan uổng.”
“Nhắc đến cũng khéo, ta vốn tưởng đã vô vọng, nhưng không ngờ nhanh như vậy liền thả ta ra.” Trên khuôn mặt Lục Tử Ngâm mang theo nụ cười vui sướng sau tai nạn, lại không phát giác được nụ cười trên mặt Vân Vũ có chút gượng gạo.