Trên đại điện, quần thần quỳ lạy
Bạch Cửu Ngự ôm Đàn Niệm bước đến chính giữa, quan sát quần thần đang quỳ rạp dưới đất, ánh mắt lướt qua Bùi Diệp một bên, thần sắc hờ hững
“Bản vương hôm nay đại hôn, cảm tạ chư vị trong lúc vội vàng dành thời gian đến đây xem lễ.” Thanh âm hắn lạnh lẽo, mang theo hùng hậu khí phách, khiến lòng người kinh sợ run rẩy
Đàn Niệm cuộn mình trong ngực nam nhân, ánh mắt liếc qua khuôn mặt âm trầm của Bùi Diệp, thầm than một tiếng
Quả nhiên, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến..
Bùi Diệp nắm chặt nắm đấm, cưỡng chế hận ý đang bùng lên trong lòng, miễn cưỡng nói, “Chúc mừng Nhiếp Chính Vương.” Bạch Cửu Ngự nhíu mày, tựa như cười mà không phải cười
“Cái này còn nhờ bệ hạ đã bỏ qua những thứ yêu thích, nếu không bản vương cùng niệm niệm há có thể đi đến hôm nay?” Khóe miệng Bùi Diệp nở nụ cười cứng ngắc, trong nháy mắt biến thành thiết thanh
“Ha ha…” hắn khô khốc giật giật khóe miệng, “Trẫm còn có việc, đi trước một bước.” “Bệ hạ xin dừng bước.” Bạch Cửu Ngự gọi hắn lại, “Hôm nay chính là ngày đại hôn của bản vương và niệm niệm, bệ hạ làm sao có thể vắng mặt?” Bùi Diệp khựng bước, sắc mặt rất tệ
“Không bằng ở đây uống chén rượu mừng rồi hãy đi.” Bạch Cửu Ngự ra lệnh không cho cự tuyệt, lập tức quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, “Niệm niệm, nàng nói đi?” Đàn Niệm câu lên môi đỏ, lộ ra nụ cười ngọt ngào mang tính tiêu chí, “Tốt.” Nàng cố ý lờ đi sự tồn tại của Bùi Diệp, mắt không hề rời khỏi thân Bạch Cửu Ngự một khắc nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bọn họ bốn mắt tương giao, trong mắt nhau đều là tình nghĩa, khiến Bùi Diệp một bên nổi cơn giận dữ
Ngược lại là Thẩm Tuyết Ngưng, nhìn bộ dáng của Đàn Niệm như vậy, trong lòng rất là vui mừng
Thậm chí còn có một loại cảm khái, nhà mình có cô gái mới lớn
Nghi thức tiến triển rất nhanh, một phen rườm rà quá trình kết thúc, Bạch Cửu Ngự bế Đàn Niệm vào động phòng
Giờ phút này cách đó không xa trên mái hiên, có một thân ảnh màu đen yên tĩnh đứng lặng
Đoàn Ẩn đứng ở đó, từ trên cao nhìn xuống cảnh này
Tầm mắt của hắn từ đầu đến cuối rơi vào bóng hình kiều tiếu kia, trong đôi mắt xẹt qua một tia sáng tối nghĩa, đầu ngón tay khẽ run
Không biết đã qua bao lâu, hắn rủ xuống đôi mắt, mím môi cười khổ
“Thôi, ta liền hộ ngươi đến đoạn đường này…” Đoàn Ẩn chậm rãi xoay người, biến mất trong màn đêm yên tĩnh
Đêm nay gió có chút mát, xen lẫn vài phần tiêu điều
Thẩm Tuyết Ngưng sau khi điển lễ kết thúc liền định trở về phủ tướng quân, ai ngờ vừa ra khỏi cửa cung, liền đụng phải một người
Nàng khẽ nhíu mày, đang định quở trách, ngẩng mắt nhìn lại thì ngẩn người, nửa ngày không nói tiếng nào
“Thẩm tướng quân, chạy thật nhanh đâu.” Tiếng nói ôn nhuận như ngọc kia truyền vào tai
Thẩm Tuyết Ngưng hoảng hốt, lúc này mới phát hiện người đang đứng trước mặt nàng chính là Thương Thời Tự
Chỉ thấy giữa hai hàng lông mày đối phương ẩn chứa một tia u buồn, tròng mắt đen nhánh sâu không lường được như giếng cổ
Nét mặt hắn trông rất bình tĩnh, hoàn toàn không có một chút gợn sóng, nhưng lại khiến người ta tự dưng cảm thấy tim đập nhanh
“Thời Tự công tử…” “Ta đợi ngươi rất lâu.” Thương Thời Tự ngắt lời nàng, trong mắt nhu tình dường như sắp tràn ra ngoài
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ngươi… chờ ta làm gì?” Nhịp tim Thẩm Tuyết Ngưng bỗng nhiên gia tốc, theo bản năng lùi một bước, tránh đi ánh mắt hắn nhìn chăm chú, cúi đầu hỏi
Thương Thời Tự không trả lời, mà là chậm rãi bước tới gần
Hắn vươn tay ôm chặt eo Thẩm Tuyết Ngưng, bất động thanh sắc đặt nàng dựa vào vách tường
“Tướng quân nói chuyện cực kỳ tổn thương người.” “Lúc trước đã tránh Thương mỗ nhiều lần như vậy, vừa rồi trong đại điện càng là ngay cả nửa phần ánh mắt cũng không chịu bố thí cho ta…” Thương Thời Tự lại gần tai nàng, hơi thở nóng rực phả vào vành tai mẫn cảm của nàng, trêu đến nàng run rẩy từng trận
“Tướng quân, ta rốt cuộc đã làm sai chỗ nào, mà nàng lại muốn đối xử với ta như vậy?” Thanh âm của nam nhân tràn ngập tổn thương, giống như đã chịu ủy khuất lớn lao
Thẩm Tuyết Ngưng bị hắn giam cầm trong ngực, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của hắn, gương mặt dần dần ửng đỏ
“Ta… Ta cũng không có tránh ngươi…” “Tướng quân vậy vì sao không để ý tới ta?” Thương Thời Tự thấp giọng hỏi thăm, tựa cằm lên xương bả vai mảnh khảnh của Thẩm Tuyết Ngưng, ngửi hương thơm thoang thoảng từ mái tóc nàng, ánh mắt trở nên tối nghĩa khó hiểu
Thẩm Tuyết Ngưng vùng vẫy một hồi, nhưng không ngờ bị đối phương ôm chặt hơn
“Tướng quân có phải chán ghét mà vứt bỏ ta không?” Hắn hỏi rất chăm chú, phảng phất nếu nàng dám gật đầu, hắn sẽ lập tức khóc lên vậy
Tâm Thẩm Tuyết Ngưng bỗng nhiên mềm nhũn ra
“Không có, ta không ghét ngươi.” Nghe nói như thế, Thương Thời Tự ngẩng đầu lên, mắt sáng rực lên một cái chớp mắt, nhưng chợt lại che giấu mọi biểu cảm
“Vậy nàng vì cái gì… vì cái gì luôn luôn trốn tránh ta?” Thẩm Tuyết Ngưng khẽ cắn môi son, không biết nên giải thích thế nào
Chẳng lẽ muốn nói là bởi vì mình đã quen tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc có sẵn, lúc này đã thẹn thùng đến không dám tới gần nam sắc
Cái này nói ra thì còn mặt mũi nào nữa
Thấy nàng chậm chạp không trả lời, đáy mắt Thương Thời Tự hiện lên một tia ảm đạm
“Thôi, Thương mỗ hiểu rồi, sau này chắc chắn sẽ không lại quấy rầy tướng quân nữa.” “Cái gì…?” Thương Thời Tự buông tay ra, định quay người rời đi
Thẩm Tuyết Ngưng không hề nghĩ ngợi, trực tiếp níu lấy ống tay áo hắn, vội vàng lên tiếng hô: “Ta… Ta không phải ý đó…” Thương Thời Tự lúc này mới dừng bước quay đầu nhìn nàng, không nói một lời, ánh mắt lại u oán cực kỳ
Thẩm Tuyết Ngưng không tự giác nuốt nước bọt, “Ngươi đừng hiểu lầm… Ta…” “Tướng quân còn chưa nói rõ, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?” hắn tiếp tục truy vấn
Thẩm Tuyết Ngưng cắn răng, đột nhiên nhón chân lên chủ động hôn lên môi hắn, vừa chạm vào liền tách ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Dạng này được không?” Nàng mở to đôi mắt hơi nước mông lung nhìn qua nam nhân, trên khuôn mặt lạnh lẽo tràn đầy đỏ ửng, đặc biệt dụ hoặc người
Mắt Thương Thời Tự khẽ biến, vươn tay giữ lấy sau gáy nàng, đảo khách thành chủ, hung hăng cướp lấy dung mạo thuộc về nàng
Một nụ hôn sâu qua đi, hai người đều có chút thở dốc
Trán hắn tựa vào trán nàng, chóp mũi chạm lấy chóp mũi
Không khí mờ ám khiến Thẩm Tuyết Ngưng có chút chống đỡ không được, trái tim đập loạn phanh phanh
“Ta không có không thích ngươi…” Nàng ấp úng mở miệng, hai tay níu chặt vạt áo của mình, trông vô cùng bất an
Trong đôi mắt Thương Thời Tự tràn đầy sự cưng chiều ranh mãnh, “Ân, tướng quân, Thương mỗ tất nhiên là tin.” Thái độ của hắn khiến Thẩm Tuyết Ngưng thoáng buông xuống cảnh giác, nhưng vẫn còn chút ngượng ngùng
Dù sao tiếp xúc thân mật với nam tử, nàng vẫn là lần đầu, cảm giác xa lạ này khiến nàng toàn thân không được tự nhiên
Phải biết, trước kia nàng chinh chiến sa trường còn chưa từng căng thẳng như vậy
“Ta… Ta cần phải trở về…” Thẩm Tuyết Ngưng nhỏ giọng mở miệng, ý đồ kéo ra khoảng cách của hai người
Ai ngờ vừa mới nhúc nhích, Thương Thời Tự liền ôm nàng càng chặt, căn bản không cho nàng cơ hội chạy thoát
“Ta có thể đưa tướng quân trở về.” Hắn trầm thấp nói, ánh mắt ôn nhu, khiến người ta nhịn không được chìm đắm vào đó
Thẩm Tuyết Ngưng mơ mơ màng màng khẽ gật đầu, tùy ý để Thương Thời Tự ôm eo nàng đi về phía ngoài cung
Bóng dáng hai người dần dần hòa vào nhau, nhìn đặc biệt xứng đôi.