Xuyên Nhanh: Vạn Nhân Mê Bị Vây Hãm Trong Tu La Tràng

Chương 48: Chương 48




Một bên khác, Tống Huyền Sương mang Đàn Niệm về tẩm điện
Vừa bước vào cửa lớn tẩm cung, hắn đã thuấn di một cái, đặt Đàn Niệm lên giường
Hai tay hắn chống ra, ghì chặt lấy đôi vai mảnh mai của nàng
Đàn Niệm giật mình vì hành động thô lỗ của nam nhân, mở to đôi mắt đen nhánh, ngơ ngác nhìn hắn
“Chiết Nguyệt ca ca?” Tống Huyền Sương cúi đầu, chóp mũi kề vào cánh mũi thon đẹp của Đàn Niệm, hơi thở quấn quýt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giọng hắn có chút ủy khuất, mang theo sự khàn khàn mơ hồ, lại không hiểu sao khiến lòng người rung động
“Niệm Niệm, bản tọa kém cỏi lắm sao?” Đàn Niệm sửng sốt, không hiểu hắn đột nhiên tra hỏi điều gì, nhưng vẫn thuận theo đáp, “Dĩ nhiên không phải rồi.” “Thế nhưng bản tọa thậm chí còn không bảo hộ tốt được ngươi……” Tống Huyền Sương mắt lộ vẻ đau thương, “Niệm Niệm, bản tọa có phải thật sự quá vô dụng không?” Đàn Niệm lúc này mới hiểu ra, hóa ra nhân vật phản diện bị kẻ kia kích thích, hiện đang vô cùng hậm hực
Thế là nàng đưa tay sờ lấy vầng trán của Tống Huyền Sương, nhẹ nhàng vuốt ve, tựa như đang trấn an một con chó lớn bị thương
“Làm sao lại thế, Chiết Nguyệt ca ca của chúng ta lợi hại nhất mà ~” [Đinh ~ Giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện -20%, hiện tại giá trị hắc hóa là 80] Giọng nói mềm mại, dễ nghe của thiếu nữ, ngọt ngào rót vào lòng nam nhân, xua tan mọi phiền muộn cùng bực bội của hắn
Tống Huyền Sương nắm chặt bàn tay ngọc nhỏ dài của Đàn Niệm, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay mềm mại của nàng, “Thế nhưng ta luôn sợ…… vạn nhất một ngày nào đó, ngươi gặp được người mạnh hơn bản tọa cả trăm lần, có thể hay không thích hắn, sau đó vứt bỏ bản tọa?” Loại giả thuyết này, hắn đã từng không chỉ một lần hiện lên trong đầu
Nhưng mỗi khi nghĩ đến Niệm Niệm sẽ có một ngày rời xa bên cạnh hắn, trái tim hắn liền như bị một bàn tay siết chặt, không thở nổi
Niệm Niệm là hắn cưỡng cầu mà có được… Niệm Niệm đại khái tuyệt không ưa thích chính mình
Đàn Niệm mím môi đỏ thẫm trầm mặc một lát, kiên định lắc đầu
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, thế gian này nam tử ngàn ngàn vạn, nhưng ta chỉ chung tình với Chiết Nguyệt ca ca một người.” Dù sao đối tượng công lược cũng chỉ có ngươi một cái thôi mà
[Đinh ~ Giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện +50%, hiện tại giá trị hắc hóa là 130] Nghe vậy, hốc mắt Tống Huyền Sương bỗng dưng đỏ bừng
Hắn cắn chặt răng, gần như run rẩy mở miệng, “Ngươi nói dối.” “Ta không có…” Đàn Niệm có chút luống cuống, không biết nên giải thích thế nào
Nước mắt Tống Huyền Sương phút chốc rơi xuống, hắn gục đầu lên vai Đàn Niệm, nức nở nói: “Nếu ngươi thích ta, vì sao năm đó, khi ta cần ngươi nhất lại chọn rời đi?” Cơ thể Đàn Niệm cứng đờ trong chớp mắt, lập tức khẽ khuyên: “Chiết Nguyệt ca ca……” Tống Huyền Sương cắt ngang lời nàng, giọng khàn khàn lộ ra bi thương nồng đậm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Niệm Niệm chẳng qua là thấy ta dung mạo đẹp đẽ, thấy ta nhất thời mới mẻ, tùy tiện mà lừa ta vào tay, đùa bỡn xong lại bỏ qua thôi, làm sao có thể thật lòng đợi ta?” Hắn ngẩng đầu, ánh mắt đỏ thẫm, không chớp mắt nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt
“Ngươi nói cho ta biết, ta rốt cuộc có chỗ nào làm chưa đủ tốt, để ngươi hiện tại ngay cả lừa ta đều ngại mệt mỏi?” “……” Đàn Niệm bị thái độ hung dữ dọa người của hắn làm cho dở khóc dở cười, đưa ngón trỏ chọc chọc gương mặt hắn, “Đồ ngốc ~ ta nếu không thích ngươi, làm sao lại tùy tiện cùng ngươi song tu đâu?” Ánh mắt Tống Huyền Sương trì trệ, kinh ngạc nhìn đôi mắt trong suốt như lưu ly của Đàn Niệm, không quá tin tưởng lẩm bẩm nói
“Cái này không nhất định sẽ như vậy.” Đàn Niệm trừng lớn mắt hạnh, nghi hoặc không thôi, “Ngươi nói cái gì?” Tống Huyền Sương vô tình nói ra lời trong lòng, lặng lẽ che giấu suy nghĩ, nước mắt nơi khóe mắt chưa khô cạn, lấm tấm nước đọng trên nốt ruồi nhỏ vô cùng bắt mắt
Đàn Niệm chưa phát giác, tiến đến gần mấy phần, cẩn thận từng li từng tí hôn hít lấy gương mặt của hắn
Tai Tống Huyền Sương bỗng nhiên đỏ lên, quay đầu đi chỗ khác, ra vẻ trấn định nói: “Ta liền biết Niệm Niệm chỉ thích túi da của ta.” Đàn Niệm thấy thế, nhịn cười không được, nàng ôm cổ Tống Huyền Sương, tiến đến bên tai hắn cố ý nhẹ giọng dụ dỗ:
“Chiết Nguyệt ca ca, cùng nhau song tu sao
Kỳ thật Niệm Niệm còn thích ngươi những nơi khác ~” [Đinh ~ Giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện -30%, hiện tại giá trị hắc hóa là 100] Hơi thở thiếu nữ phả vào tai Tống Huyền Sương, nơi vô cùng mẫn cảm của hắn
Hắn toàn thân chấn động, ấn xuống bàn tay nhỏ không an phận, đáy mắt lóe ra ánh sáng nguy hiểm, “Lại câu dẫn ta?” Đàn Niệm bị hắn nhìn thấu tâm tư, dứt khoát làm tới cùng như khiêu khích nói, “Ai kêu Chiết Nguyệt ca ca có được dáng vẻ đẹp mắt chứ.” Tống Huyền Sương híp mắt phượng, bắt lấy cổ tay Đàn Niệm, kéo về phía trước, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng va vào lồng ngực rắn chắc đầy đặn của hắn
Đàn Niệm bị đâm đến thất điên bát đảo, cả người đều nằm nhoài trên thân nam nhân
Chóp mũi nàng hồng phấn, đôi mắt ướt át sương mù mông lung, hiện ra gợn sóng
Tống Huyền Sương yết hầu lên xuống mấy lần, con ngươi tối đi rất nhiều, hắn đưa tay bóp lấy eo Đàn Niệm, chậm rãi xích lại gần nàng, thì thầm mờ ám, “Xem ra Niệm Niệm lưng cũng không ê ẩm, chân cũng không đau…” Đàn Niệm quẫn bách không thôi, vội vàng xô đẩy hắn, “Ta sai rồi…” Đúng vậy a, mình chỉ nghĩ đến nhiệm vụ, sao lại quên mất vấn đề này chứ ô ô ô ~ Cứu mạng
“Ân?” Tống Huyền Sương vuốt ve phần thịt mềm mại ở bên hông nàng, ý uy hiếp rõ ràng
Đàn Niệm bị chính mình đào hố chôn một cách triệt để, chợt cảm thấy xấu hổ giận dữ khó cản, vội vàng che khuôn mặt nhỏ, “Không được, không được, Niệm Niệm hiện tại còn… còn đau nhức.” Tống Huyền Sương khẽ cười một tiếng, đôi môi mỏng dán vào làn da non mềm của thiếu nữ cọ xát, ngữ điệu khàn khàn mê hoặc phảng phất có thể mê hoặc nhân tâm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Có đúng không
Vừa rồi Niệm Niệm cũng không nói như vậy.” Đàn Niệm mặt đỏ tới mang tai, “Ta, ta không có nói với ngươi…” Nói xong, nàng liền giãy giụa muốn bò xuống
Nào ngờ vừa mới xoay người đã bị Tống Huyền Sương bắt lấy mắt cá chân, một tay kéo trở lại giường, hung hăng chặn lại cánh môi
Đàn Niệm kinh ngạc trừng to mắt, bàn tay nhỏ chống đỡ trước ngực nam nhân, không ngờ lại bị chế trụ cổ tay đè lên đỉnh đầu
Ánh mắt nàng dần dần mê hoặc, thân thể mềm nhũn không làm gì được
Không biết qua bao lâu, Tống Huyền Sương mới thở hổn hển buông nàng ra, ngược lại nhẹ mổ lên cánh môi đỏ bừng của nàng, đáy mắt tràn ngập dục vọng cố chấp, giọng khàn khàn
“Niệm Niệm, đừng không quan tâm ta… nếu không ta sẽ phát điên.” Đàn Niệm hơi ngẩng đầu lên, hàng mi dài khẽ rung, đuôi mắt nhuộm một tia ửng đỏ, hơi thở dồn dập, sau một lúc lâu mới chậm rãi trả lời một câu, “Ân.” Giọng thiếu nữ mềm mại, như mèo con cào vào lòng Tống Huyền Sương, kích thích từng trận tê dại
Hắn cúi đầu ngậm lấy xương quai xanh của Đàn Niệm, liên tục mút vào, cho đến khi thân thể nàng mềm nhũn thành một vũng xuân thủy, mới hơi nới lỏng miệng
Đem khóe môi từ cổ nàng uốn lượn trượt xuống, cuối cùng dừng lại trên xương bả vai trắng nõn, đầy đặn của nàng
Dùng lưỡi lanh lảnh nhẹ liếm làn da nàng, khiến Đàn Niệm rùng mình một trận, khẽ rên lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.