[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thế là chuyện này lại như thế
Đàn Niệm một lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là chết đi sống lại, muốn sống không được, muốn chết không xong
Thẳng đến ngày hôm sau, nàng từ trên giường ung dung tỉnh lại, phát hiện toàn thân đau nhức cơ hồ không nhấc nổi một chút khí lực, mà trong phòng lại không thấy nam nhân đâu
Lúc này nàng mới chợt nhớ ra thi thể Nhan Nhan đã bị nàng lãng quên dưới gầm giường từ lâu
Đàn Niệm giật mình sợ hãi, vội vàng đỡ lấy cái eo đau nhức mà chậm rãi đứng dậy
Nhưng mà nàng tìm khắp cả phòng từ trên xuống dưới đều không tìm thấy Nhan Nhan đâu, liền lập tức trợn tròn mắt
【Nha, kí chủ rốt cục nhớ tới sự tồn tại của nữ phụ rồi!】077 bỗng nhiên chen vào, trong giọng nói mang theo một tia trêu chọc
“Nhan Nhan tỷ đâu rồi?” Đàn Niệm nhíu mày, trong lòng không hiểu dâng lên một dự cảm chẳng lành
【Nữ phụ sớm đã bị nhân vật phản diện mang đi rồi, kí chủ bây giờ lo lắng có quá muộn không vậy
Dù sao ngươi và nhân vật phản diện đã.....hắc hắc hắc ~】 “A
Vậy ta bị ép chạy trốn chẳng phải đã bị lộ rồi sao???” Đàn Niệm vừa nghĩ tới giá trị hắc hóa ngủ mấy lần đều không giảm xuống, liền tê cả da đầu
【Không sợ đâu kí chủ, nhân vật phản diện đã bị ngươi mê đến thần hồn điên đảo rồi, chắc chắn sẽ không trách tội kí chủ đâu
Với lại, ngươi xem ngươi đây không phải không có chuyện gì sao ~】 Đàn Niệm nghe lời 077 nói xong thì thoáng trấn an được chút, nhưng vẫn là trong lòng còn có cảnh giới, “Ai biết được, hắn luôn luôn âm tình bất định, vạn nhất lại đột nhiên nổi điên thì sao đây?” 077:.....
【Thật ra thì, kí chủ ngươi xinh đẹp như vậy, nhân vật phản diện nhất định sẽ không nỡ làm tổn thương ngươi đâu.】 Đàn Niệm ghét bỏ bĩu môi, “Đừng nghĩ ta không biết mấy người hệ thống các ngươi chỉ giỏi nói lời ngon tiếng ngọt, lừa gạt kí chủ thôi
Làm nhiệm vụ cũng không phải ngươi, ngươi đương nhiên không cần sợ rồi!” 077 nghẹn họng một giây, 【......】 Nó xác thực không dám nói cho kí chủ, nhân vật phản diện ở tiểu thế giới đã thoát ly sự khống chế của Chủ Thần, đồng thời đã có ý thức độc lập của riêng mình, bây giờ trừ kí chủ ra, có lẽ không ai có thể trị được bọn họ
“Đúng rồi, Tống Huyền Sương đi đâu rồi?” Đàn Niệm ngồi xuống mặc quần áo, một bộ dáng vẻ hờ hững hỏi
【Nhân vật phản diện trước đó đã ra ngoài hái linh dược cho kí chủ rồi, hẳn là muốn bồi bổ cơ thể cho kí chủ đó, hi hi.】 Đàn Niệm nghe vậy, trên gương mặt trắng nõn không tì vết lập tức nhiễm lên hai vệt ửng đỏ
Nàng che giấu đi vẻ chột dạ trong tròng mắt, lẩm bẩm một câu: “Ta mới không cần bổ đâu, hừ ~” 【Đúng đúng đúng, kí chủ nói đều đúng ~】 Đàn Niệm:.....
Lúc này bên ngoài hoa sen cung truyền đến một trận huyên náo, còn mơ hồ có một chút tiếng đánh nhau, nàng không khỏi nhăn đầu lông mày
Không phải đâu, lại thừa dịp nhân vật phản diện không ở đây mà trộm nhà sao
Đàn Niệm nghĩ nghĩ, quyết định đi trước nhìn xem
Bởi vì tu vi đã khôi phục, nàng không kịp chờ đợi thi triển thuật thuấn di, mấy hơi thở liền đạt tới sơn môn ngoài Hoa Sen Cung
Chỉ thấy một cô gái mặc váy lam đang vung trường kiếm đấu phép với Ma tu Liên Hoa Cung, thân hình mảnh mai yểu điệu, chiêu thức lăng lệ tàn nhẫn, hiển nhiên cảnh giới không thấp
Đàn Niệm nhận ra nàng chính là nữ chính Mạc Thanh Ly vừa khỏi bệnh nặng
Bên cạnh nàng còn có Tiêu Nhược Trần, Lăng Vân Phi cùng đông đảo đệ tử Minh Tâm Tông
Mà đứng đối diện bọn họ, Nhan Nhan đang cầm hỏa tiên, trên khuôn mặt kiều diễm như đào nổi sát khí nồng đậm, lạnh giọng quát lớn
“Các ngươi Minh Tâm Tông có phải là nhàn rỗi không có việc gì làm, hay là coi chỗ này là nhà mình
Ba ngày hai bữa lén xông vào Hoa Sen Cung của ta?!” Mạc Thanh Ly một ánh hàn quang quét về phía Nhan Nhan, giận dữ nói: “Bớt nói nhảm
Nhanh lên đem Đàn Niệm muội muội trả lại cho phái của ta, nếu không đừng trách Bản Tiên Quân hôm nay san bằng nơi này!” “A phi
Ngươi là cái thá gì
Dám cùng cô nãi nãi cướp người sao
Nhìn roi đây!” Nhan Nhan giơ cao hỏa tiên lao về phía Mạc Thanh Ly
Mạc Thanh Ly thân hình nhẹ nhàng linh hoạt tránh đi thế công của Nhan Nhan, khẽ cười một tiếng
“Đã như vậy —— vậy ta cũng chỉ có thể đắc tội rồi!” Nàng tố thủ xoay chuyển, trường kiếm trong tay phát ra hơi lạnh buốt thấu xương, trên lưỡi kiếm càng là bao phủ một tầng băng tinh dày đặc
Sau đó nàng thả người nhảy vọt lên không trung, bổ về phía Nhan Nhan
Thoáng chốc phong tuyết tàn phá bừa bãi, nhiệt độ chợt hạ xuống, cuồng phong cuốn theo những bông tuyết nhẹ bay như lông ngỗng rơi xuống mặt đất, trong nháy mắt liền đóng băng sàn nhà thành những khối băng tinh cứng rắn như bàn thạch
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhan Nhan thấy thế hừ lạnh một tiếng, hỏa tiên trong tay bỗng nhiên đập tới Mạc Thanh Ly
Một luồng hỏa diễm từ đầu tiên phun ra ngoài, trong nháy mắt thiêu đốt hầu như không còn, ngọn lửa nuốt chửng lấy những bông tuyết bay đầy trời, nhanh chóng lan tràn đến phạm vi năm mét
Mạc Thanh Ly khẽ nhíu mày, xoay người tránh đi sóng nhiệt ập tới
Hai người đồng thời ra chiêu, một đỏ một lam hai luồng năng lượng trên không trung va chạm vào nhau, bắn tung tóe ra những đốm lửa chói lọi
Đàn Niệm trốn ở một bên quan sát tình hình chiến đấu, cau mày thật chặt
Xong rồi, hai vị tỷ tỷ hình như vì nàng mà đánh nhau.....
Thế nhưng là tại sao không có ai can ngăn vậy
Mấy người đàn ông kia bị chó ăn rồi sao?
Nhan Nhan tuy là hộ pháp của ma giáo, nhưng dù sao thiết lập của nàng là nữ phụ, tu vi chắc chắn không thể sánh bằng nữ chính Mạc Thanh Ly, tiếp tục như vậy rất dễ bị thiệt thòi a
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đàn Niệm khẽ cắn môi, giơ cổ tay lên, kết ấn niệm quyết
Bỗng dưng trên mặt đất lập lòe lên những đốm sáng trắng hồng, giống như đom đóm, hội tụ ở dấu ấn trên đầu ngón tay nàng
Sau một khắc, đạo ấn ký kia biến mất trước mắt, hóa thành một sợi phấn vụ, mang theo mùi thơm ngọt ngào, lặng lẽ không một tiếng động chui vào trong cuộc chiến giữa hai người họ
Trong chốc lát gió ngừng mưa tạnh, tuyết lớn vốn đang sôi trào mãnh liệt đều đình trệ, bốn phía chìm vào một sự yên tĩnh quỷ dị
Mạc Thanh Ly và Nhan Nhan đều là ngây người một chút, không hẹn mà cùng thu tay lại
Đàn Niệm liền thừa dịp lúc này, lén lút chạy tới giữa hai người họ, giật giật ống tay áo của các nàng, mềm mại nhỏ nhẹ kêu: “Hai vị tỷ tỷ ~ các ngươi đừng đánh nhau có được không?” Nhan Nhan dẫn đầu kịp phản ứng, một tay ôm chầm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Đàn Niệm
Xúc cảm mềm mại trơn nhẵn trêu chọc nàng nhịn không được lại cọ xát vào gương mặt Đàn Niệm, “Tiểu bảo bối chắc là lo lắng cho tỷ tỷ đúng không?” Đáy mắt Đàn Niệm xẹt qua một tia xấu hổ, vừa định đẩy người ra
Bên kia Mạc Thanh Ly cũng thuận thế bắt lấy cánh tay còn lại của nàng, “Đừng sợ, tỷ tỷ lập tức mang ngươi về nhà.” Tình huống gì thế này
Kịch bản này có phải là không thích hợp không
Là đối tượng bị tranh đoạt, Đàn Niệm cảm thấy mình thụ sủng nhược kinh
Nàng chớp đôi mắt hạnh ngập nước, rụt rè mở miệng, “Các tỷ tỷ có thể nào trước thả ta ra không?” Bị vuốt ve đã muốn không thở nổi rồi
Mạc Thanh Ly và Nhan Nhan đồng thời buông tay ra, trừng nhau một cái, rồi lại mỗi người nghiêng đầu sang chỗ khác
“Bảo bối tại sao lại gọi người khác là tỷ tỷ?” “Niệm niệm có nhiều tỷ tỷ như vậy sao?” Hai tiếng nói nghi ngờ đồng thời vang lên
Tra Nữ · Đàn Niệm đầu đầy dấu chấm hỏi, mềm nhũn nhu nhu nói: “Niệm niệm không thể không gọi sao như vậy
Thế nhưng là các ngươi đều lớn hơn ta đó!” Nghe vậy, Mạc Thanh Ly và Nhan Nhan đều là trầm mặc một khắc, sắc mặt trở nên cổ quái
Giờ phút này Tiêu Nhược Trần và Lăng Vân Phi, những người đã chứng kiến toàn bộ quá trình hai nữ tranh một nữ, đều tỏ ra rất sụp đổ
Tại sao các nàng có thể thân mật tiếp xúc A Niệm cô nương như vậy, hắn thật hâm mộ
Chờ chút, chẳng lẽ.....
Thanh Ly sư tỷ cũng thích A Niệm cô nương sao?
Lăng Vân Phi nội tâm kêu thảm, ánh mắt sáng rực mà nhìn chằm chằm vào Đàn Niệm bị hai người vây quanh ở trung tâm
Đáy lòng đắm chìm trong tưởng tượng về hình ảnh mình cùng Đàn Niệm nắm tay nhỏ.....
Mà Tiêu Nhược Trần thì một mặt ngớ ngẩn
Một cô nương gia gia có gì hay mà tranh giành
Vì sao tất cả mọi người lại thích nàng
Thôi được, nàng quả thực dáng dấp rất đẹp, thế nhưng là.....
đẹp hơn nữa cũng chỉ là một cô nương mà thôi
Thanh Ly vì sao lại dồn hết tâm tư vào người nàng như vậy?