Xuyên Qua Cổ Đại Chủng Điền Dưỡng Hài Tử

Chương 44: Mưa to




Chợt nghe bên ngoài cãi nhau ầm ĩ, Chân Nguyệt nhanh chóng ra cửa xem tình hình gì, nhà bọn họ phía trước thật lâu rồi không náo nhiệt như vậy
Vừa ra ngoài liền nghe Trương Bà Tử hỏi Kiều Nhị nhà họ mượn bao nhiêu tiền
"Trương Bà Tử, ngươi nghĩ như vậy thì biết là bởi vì ngươi có tiền cho ta mượn phải không
Nhà chúng ta thiếu nhiều tiền lắm đó, ta cũng không muốn mượn nhiều, ngươi cho ta mượn năm lạng là được rồi
Trương Bà Tử vừa nghe lập tức "Hừ" một tiếng, "Chân thị, ngươi nằm mơ hả
Năm lạng
Sao ngươi không đi cướp
Nhà nàng mà có năm lạng thì nàng có thể ngày nào cũng ăn thịt rồi
Chân Nguyệt mặt tỉnh bơ, "Năm lạng không được, ba lạng cũng được mà
Vậy ba lạng đi
Mấy người khác mỗi người góp một, hai nửa lạng cho ta mượn, đại gia đồng tâm hiệp lực nhất định có thể giúp ta trả hết nợ cho nhà ta
"Không phải, dựa vào cái gì
Chính ngươi mượn tiền dựa vào cái gì bắt chúng ta trả
Ta không có tiền, ta về trước
Chu bà tử vặn mông chạy nhanh
Những người còn lại cũng nhao nhao lên tiếng: "Dựa vào cái gì
Chân Nguyệt: "Dựa vào chúng ta là người cùng thôn mà, người cùng thôn không nên giúp đỡ nhau sao
Đúng không
Trương Bà Tử
Chân Nguyệt nhìn về phía Trương Bà Tử, chìa tay ra với nàng, "Ba lạng bạc, cảm ơn
Trương Bà Tử lùi lại hai bước, "Chưa thấy ai vô sỉ như vậy, ta không có bạc, ta phải về nấu cơm đây
Sao mỗi lần đến đây Chân thị đều muốn mượn tiền của bọn họ
Nàng sau này vẫn nên tránh xa nàng ra thì tốt hơn; còn ba lạng
Đến sợi lông cũng không có
Chân Nguyệt nhìn những người khác, "Ta cũng không có, ta đi trước
"Ta cũng không có, ta cũng không có
Một đám bỏ chạy, cuối cùng chỉ còn Nghiêm bà tử, nàng do dự một chút rồi nói: "Chân thị, đừng đi vay tiền này, đòi tiền khó khăn lắm đó
Cố gắng mà làm lụng, trồng trọt để còn trả nợ, không thì sau này con trai của ngươi biết sao
Nghe ta, giờ phải cố mà trả nợ, mọi chuyện khác không quan trọng
"Nếu cần thì ta nhiều nhất cho ngươi mượn mấy chục đồng, chứ nhiều thì không có đâu
Chân Nguyệt không ngờ còn có người tốt
Không ngờ mọi người lại thật sự cho rằng nhà họ mượn nợ, Chân Nguyệt cũng không có giải thích
"Không cần ngươi, ngươi về đi
Cha, mau khiêng ngói vào trong sân
"Được
Ở phía Lâm gia, Mã thị vẫn luôn lén lút nhìn sang bên Chân Nguyệt, mơ hồ nghe được nợ nần gì đó, nàng hừ một tiếng, nghĩ đến chuyện Kiều gia mượn nợ, sau này chắc chắn Chân thị sẽ khổ
Nhưng mà đã một thời gian rồi, sao bọn đòi nợ còn chưa tới
Ngói được khiêng xuống từ xe lừa, Kiều Nhị mới kể hết những gì mọi người nói trên đường, "Mọi người có vẻ vẫn nghĩ nhà mình mượn nợ, thiếu người ta nhiều tiền lắm ấy
Kiều Trần Thị đang rửa rau, nghe tới nợ nần thì lập tức lau tay chạy tới, "Sao có thể
Ai dám mượn nợ đó
Không biết ai đồn bậy
Chân Nguyệt: "Kệ họ đoán đi, như vậy cũng tốt, không ai dám tới mượn tiền chúng ta
Tóm lại, nếu người ngoài hỏi thì cứ nói chúng ta thiếu nhiều tiền lắm, còn bao nhiêu thì các ngươi cứ bảo không biết là được
"Dạ, chị dâu
"Ừ, cứ lo cho cái mái trước đã
Mất hai ba ngày thì cuối cùng cũng lợp xong ngói, căn nhà trông cũng khá hơn nhiều, không ngờ vừa lợp xong thì tối đến mưa liền rơi, nghe tiếng mưa rơi trên mái ngói, Chân Nguyệt thấy cũng được, rồi trở mình ngủ tiếp
Một bên, Kiều Triều cũng mở mắt, nghe tiếng mưa rơi một lúc rồi cũng ngủ tiếp, đây là lần đầu tiên trời mưa mà không cần phải dậy dùng chậu hứng nước
Sáng sớm, Tiểu A Sơ liền khóc, Chân Nguyệt thay tã cho hắn rồi cho bú xong thì cũng không ngủ được nữa, nàng ngồi ở dưới hiên nhìn mưa lớn bên ngoài, trời hôm nay tối đen, xem ra cơn mưa này có khi kéo dài cả ngày
Kiều Đại Sơn ăn điểm tâm xong nhìn mưa rơi thì nhíu mày, "Mưa lớn quá, ta ra đồng xem sao, ta sợ hạt giống bị cuốn trôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ông mặc áo tơi rồi ra khỏi nhà
Kiều Triều thấy mưa to cũng lo, khó khăn lắm mới có thu nhập ổn định, không cần phải ngày nào cũng đi săn nữa, ruộng rau này mà có chuyện gì thì cũng gay
"Ta cũng đi
Kiều Triều cầm áo tơi mặc rồi cũng đi ra ngoài mưa
Mưa lớn quá cũng không làm được gì nên Kiều Trần Thị và Tiền thị đều ở trong nhà may vá quần áo, vì mưa nên trời cũng hơi lạnh, cuối cùng Chân Nguyệt cũng bế con vào phòng
Ba cô con gái nhỏ cũng đang chơi đánh đáo trong phòng, Kiều Tam hôm nay cũng không đến lớp học, mà ở trong nhà đọc sách
Kiều Nhị thì đang làm ván gỗ, muốn đóng một cái chuồng lừa, không thì mưa lớn thế này con lừa không có chỗ trú
Chân Nguyệt nghĩ một hồi rồi đi đến cửa phòng Kiều Tam, "Tam đệ
Kiều Tam ngẩng lên thấy Chân Nguyệt thì lập tức đứng lên, "Chị dâu
Chân Nguyệt: "Đại ca ngươi vẫn luôn dạy ta biết chữ, chỗ ngươi có sách gì không cho ta xem thử
Kiều Tam giật mình một cái, "Chị dâu giờ cũng biết chữ rồi sao
Chân Nguyệt: "Một chút xíu thôi
Ngươi cho ta mượn sách xem một chút đi, có chỗ nào không hiểu ta hỏi đại ca ngươi
Yên tâm, ta không làm hư sách đâu
Trong nhà chỉ có hai ba cuốn sách, làm hư thì không có tiền mua, sách đáng giá lắm, một cuốn mấy lạng bạc đó
"Được ạ, chị dâu, em cho chị mượn cuốn Thiên Tự Văn đi
Chân Nguyệt: "Cũng được
Vừa hay nàng đang muốn học chữ, chữ ở đây với hồi trước khi xuyên việt có hơi khác một chút, nhưng mà cứ mò mẫm đoán thì thật ra cũng đoán ra được kha khá nghĩa
Ở một bên, Kiều Trần Thị và Tiền thị đang nói chuyện phiếm, "Có mảnh vải này, may cho cháu trai lớn một cái áo nhỏ, còn thừa thì làm đôi tất cho ba đứa nhỏ, chắc nay mai trời trở lạnh
Tiền thị: "May mà hôm qua vừa lợp xong mái ngói, tối qua chăn không bị mưa dột ướt
Kiều Trần Thị: "Ta cũng vậy, ta không hề bị thức giấc, ngủ ngon lành
Tiền thị: "Cũng may chị dâu mấy hôm trước nói sửa lại nhà
Không thì tối qua chắc ta không ngủ được luôn
Mỗi lần mưa dột trong phòng đều bị ướt hết, trời nóng thì không sao, chứ mà trời lạnh thì không sinh bệnh cũng khó chịu lắm
Bây giờ cuộc sống càng ngày càng tốt hơn, Tiền thị nhìn ra bên ngoài, hôm nay mưa to nên không cần làm gì cả, chứ mà như trước kia thì trời mưa to cũng phải ra đồng làm việc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ở một bên, Kiều Triều và Kiều Đại Sơn xem ruộng xong thì nhổ mấy cây cải bắp về nhà, anh nhớ buổi sáng Chân thị nói muốn làm gì đó từ cải trắng thì phải
Trên đường về, Kiều Triều thấy một bóng người cầm giỏ thong thả bước đi, người đó thậm chí còn không mặc áo tơi
Không lâu sau, người kia như bị vấp ngã
Kiều Triều đi lên thì phát hiện là một phụ nữ, anh nghĩ ngợi một hồi rồi vẫn đỡ người ta dậy, khi đỡ lên thì còn nhìn thấy trên tay người phụ nữ kia như có rất nhiều vết thương
Nhưng chuyện đó không liên quan gì tới Kiều Triều, anh đỡ người ta lên rồi bỏ đi
Người kia có vẻ nhỏ giọng nói cám ơn anh, nhưng Kiều Triều không hề đáp lời
Một bên Kiều Đại Sơn nói: "Hình như vừa rồi là vợ của Trương Bà Tử
Mấy ngày nay Kiều Triều cũng đã hiểu rõ tính cách một vài người trong thôn, ví như Trương Bà Tử nghe nói rất thích ngược đãi vợ, thảo nào vừa rồi người kia tay có nhiều vết thương như vậy, hơn nữa áo tơi cũng không mặc, trong giỏ cầm toàn là rau dại
Trời mưa to còn ra ngoài kiếm rau dại
Đằng sau, Lâm Trân Nương nhìn bóng lưng Kiều Triều đi xa, dùng giọng chỉ mình mới nghe được mà nói: "Chân thị đúng là số tốt."
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.