Ngô thị nhìn về phía trượng phu của nàng, trượng phu của nàng lại không dám cùng nàng đối mặt, thậm chí còn nhìn sang một bên, Ngô thị bỗng nhiên cảm giác tâm như tro tàn, nàng không nghĩ đến nàng gả cho người lại là cái dạng này hơn nữa cái người nhà này..
cái người nhà này lại đối xử với nàng như vậy
Nhìn cánh cửa kia bị hổ đ·â·m cho lung lay sắp đổ, một giây sau có thể hổ liền xông vào đến, Ngô thị bà bà Vương Lương thị, người ta gọi Lương bà t·ử lão thái thái cầm lấy Ngô thị đem nàng đẩy ra phía trước
Một giây sau, đại môn bị p·h·á ra, cái mồm to của hổ liền muốn xông vào trước mặt bọn họ, bỗng nhiên một người cưỡi lên trên người nó, một thanh khảm đ·a·o liền chém ở lưng hổ
"Rống" một tiếng, con hổ lập tức xoay người bắt đầu nhảy nhót các kiểu, nghiêng đầu muốn hất Kiều Triều đang ở trên lưng nó xuống
Kiều Triều bị xóc nảy thiếu chút nữa tuột xuống, thế nhưng hắn rất nhanh ổn định thân thể, lại chém một đ·a·o vào lưng hổ
Kiều Phong ở một bên chỉ huy mọi người, "Mọi người nhanh lên
Hổ bị thương
Những người còn lại thấy thế một đám trường mâu liền đ·â·m tới, nhưng hổ rất nhanh đã tránh được, nó hướng mọi người rống lên một tiếng, nhưng thấy có quá nhiều người đánh tới nó, nó bỗng nhiên lại có chút lùi bước
Trên lưng Kiều Triều vừa chuẩn bị chém vào đầu hổ, nhưng hổ bỗng nhiên nhảy lên rồi lăn mình một cái, Kiều Triều không đỡ nổi th·e·o lưng nó lăn xuống, cái vuốt lớn của hổ liền muốn đè lên người Kiều Triều thì Kiều Nhị bỗng nhiên vung một cái cuốc lại đây
Kiều Triều thừa cơ hội này nhấp nhổm vài cái thoát khỏi nguy hiểm, tiếp cầm khảm đ·a·o lại tiếp tục muốn đối phó với hổ, những người còn lại cũng nhanh ch·ó·n·g chạy lại đây
Con hổ trên lưng có hai vết thương, lại thấy nhiều người như vậy giơ đuốc, thậm chí có người muốn ném đuốc qua đốt nó, con hổ thông minh một cái chạy vụt đã cách xa mọi người, nhưng phương hướng của nó vẫn là về phía những nhà khác trong thôn, cho nên tất cả mọi người nhanh ch·ó·n·g đuổi th·e·o
Kiều Nhị vốn lúc Kiều Triều một cái chạy như bay chân đ·ạ·p tường cuối cùng cưỡi lên hổ đều kinh hãi, hắn không ngờ Đại ca nhà mình bỗng nhiên lại lợi h·ạ·i như vậy, cảm giác như bay mà lại cưỡi lên hổ, hơn nữa còn chém hổ
Nhưng khi Kiều Triều bị hất ngã xuống đất, Kiều Nhị giật mình lập tức chạy tới, hai chân vốn đang run rẩy cũng không dám run nữa, nếu Đại ca bị thương thì biết làm sao được
Kiều Triều nhìn phương hướng của hổ, nhà bọn họ chính là hướng đó, Kiều Triều biến sắc lập tức nhanh ch·ó·n·g chạy qua
Bên này Ngô thị ngồi bệt xuống đất vẫn không nhúc nhích, bà bà Lương bà t·ử run rẩy đứng lên đi ra ngoài, thấy hổ đi rồi rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, trượng phu của Ngô thị là Vương Sùng mau lại đây muốn đỡ nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Bốp" một tiếng Ngô thị trực tiếp đánh hắn một cái t·á·t, Vương Sùng đều ngây người
Lương bà t·ử sau khi thấy lập tức gào to, "Ngươi đánh con trai ta làm cái gì
Lương bà t·ử xông lại muốn tát Ngô thị, bị Ngô thị đẩy ra, "Bốp" lại một tiếng, Ngô thị lại tát Lương bà t·ử một cái, còn đẩy bà ta một cái
"Ái da
một tiếng, Lương bà t·ử bụm mặt ngã lăn ra đất, Vương Khói tiến lên đỡ mẹ mình, "Tẩu t·ử ngươi làm cái gì
Ngô thị cười lạnh một tiếng, "Làm cái gì
Đánh mấy người lòng dạ hiểm đ·ộ·c nhà các ngươi
Lương bà t·ử dùng tay chỉ nàng, "Ngươi đ·i·ê·n rồi
Ta bắt con trai ta bỏ ngươi
"Bỏ thì bỏ
Ngươi bảo hắn bỏ đi
Ngô thị liếc qua trượng phu của nàng, "Đồ bất tài
Lương bà t·ử muốn đứng lên muốn cùng Ngô thị đánh nhau, thế mà Ngô thị đi đến phòng bếp cầm một thanh khảm đ·a·o hướng tới bọn họ, Vương Sùng nâng hai tay lên, "Lâm nhi, ngươi bình tĩnh một chút, ngươi bình tĩnh một chút
Lương bà t·ử cũng r·u·n lên, "Ngô thị ngươi làm gì
Ngô thị lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, một đ·a·o chém vào bàn, "Lần sau còn dám đẩy ta ra, ta sẽ trước tiên chém c·h·ế·t hết bọn ngươi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ta sống không tốt ai cũng đừng hòng sống tốt, các ngươi có bản lĩnh thì bỏ ta đi
Cả nhà ai cũng không dám nói lớn tiếng, một bên con của Ngô thị sợ hãi đến oa oa khóc lớn
Ngô thị ôm con đi vào một bên phòng nghỉ, thu dọn đồ đạc
Chuyện đó không thể xảy ra
Bên này, con hổ bị thương một đường chạy như đ·i·ê·n, còn xông vào vài nhà, ăn hết gà trong sân của người ta, còn làm rối tung đồ đạc của người ta
Nhưng sau khi nó thấy có người đuổi th·e·o liền tiếp tục chạy về phía trước
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhà Chân Nguyệt thì cả nhà đang chờ trong phòng, cũng không đốt đèn, vì vừa rồi họ nghe thấy tiếng th·é·t c·h·ói tai ở gần đó, Chân Nguyệt vừa nghe liền biết hổ đến rồi
Nàng lập tức bảo Kiều Đại Sơn tắt nến, cả nhà núp vào một góc, Chân Nguyệt ôm chặt Tiểu A Sơ, Tiểu A Sơ lúc này cái gì cũng không biết vẫn còn đang ngủ
Đột nhiên, rầm một tiếng, trong sân có tiếng đồ vật rơi trên mặt đất, lũ gà ở góc bắt đầu kêu bộp bộp bộp, còn nghe thấy cả tiếng thở dốc của hổ
Tất cả mọi người nín thở che miệng, sợ phát ra tiếng động bị hổ phát hiện, còn con l·ừ·a thì sớm đã bị Kiều Đại Sơn kéo vào trong bếp đóng lại, sợ hổ đến ăn thịt l·ừ·a
Nhưng lúc này, Tiểu A Sơ bỗng nhiên khóc lên, "Oa oa oa
Chân Nguyệt bịt miệng hắn, bỗng nhiên phản ứng lại đây là trẻ con, che miệng lại sẽ làm hắn khó chịu, Chân Nguyệt lại rất nhanh thả tay, ôm hắn bắt đầu nhỏ giọng dỗ dành
Nhưng bên ngoài hổ đã nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ, nó chậm rãi tiến về phía phòng đứa bé khóc, "Rầm" một tiếng là tiếng va cửa
"A a a
Tiền thị và Kiều Trần Thị không kìm được mà thét lên, huống chi là ba đứa con gái nhỏ đã oa oa oa khóc ầm lên
Kiều Đại Sơn cầm cuốc đứng ở cửa, chân cũng có chút run, nhưng người nhà ở sau, nên hắn chỉ có thể đứng ở trước
Kiều Tam tay cầm gậy đứng ở sau lưng Kiều Đại Sơn, phía sau là người thân của hắn, tuy rằng hắn rất sợ, trời rất lạnh mà trán hắn đã đầy mồ hôi, nhưng hắn biết hắn không thể lùi bước
Cửa bị đ·â·m cho loảng xoảng vang, Chân Nguyệt vừa mở cửa sổ muốn cho những người khác chạy đi bằng cửa sổ thì bên ngoài hình như có người đến
Con hổ không xô cửa nữa, ngược lại đang đánh nhau với người bên ngoài
Chân Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, đưa Tiểu A Sơ vừa dỗ nín khóc cho Kiều Trần Thị, "Nương ôm hắn đi, con đi xem sao
Kiều Trần Thị trong mắt còn ngấn nước, vừa mới nghĩ đến viết di chúc cho cả nhà rồi, "Con cẩn th·ậ·n
"Dạ
Chân Nguyệt đi tới cửa, từ khe cửa nhìn ra, bên ngoài rất tối nhưng có người giơ đuốc chiếu sáng sân nhà nàng
Chân Nguyệt thấy Kiều Triều cầm khảm đ·a·o xông về phía hổ, những người khác cũng cầm vũ khí đánh về phía hổ, Kiều Nhị ở một bên cầm củi ở góc ném về phía hổ, còn có người cầm đá ném về phía hổ
"Rầm" một tiếng, có người không cẩn th·ậ·n ném trúng mái nhà Kiều gia làm nó bị hỏng
Chân Nguyệt thấy Kiều Triều chém vào bụng hổ một đ·a·o, con hổ xông về phía hắn, Kiều Triều nhanh ch·ó·n·g chạy, hổ rất nhanh theo Kiều Triều chạy ra khỏi sân nhà Kiều gia
Chân Nguyệt mở cửa sau đóng lại, tay cầm một chiếc cuốc, "Mọi người đừng ra ngoài
Chân Nguyệt chạy ra ngoài, thấy mọi người đang hợp lực g·i·ế·t hổ, có người suýt bị hổ ăn thịt nhưng được Kiều Triều cứu, nhưng cánh tay của người kia đã thấy cả xương
Trên người Kiều Triều cũng bị thương, nhưng ánh mắt hắn h·u·n·g· ·á·c, tay cầm khảm đ·a·o một cái lại nhảy lên người hổ...