Xuyên Qua Cổ Đại Chủng Điền Dưỡng Hài Tử

Chương 87: Đưa cơm




Kiều Đại Sơn cùng Kiều Nhị cũng đi qua một bên cất kỹ xẻng, nhìn Kiều Triều từ trong gùi lấy ra mấy cái bát đũa, tiếp theo là một hộp và ba ống trúc, trong ống trúc là nước nóng
Mở hộp gỗ ra, bên trong tổng cộng có ba tầng, một chén lớn thịt, một chén rau xanh và một chén nhỏ dưa muối, tiếp tầng dưới đều là cơm, còn có mấy cái bánh bột ngô, đại khái mỗi người có thể có hai bát cơm lớn
Đồ ăn còn nóng, ba người uống trước một chút nước nóng rồi ăn cơm cảm thấy cả người như sống lại, chủ yếu là quá lạnh, Chân Nguyệt để ý thấy tay ba người đều bị cóng đỏ, không chỉ tay mà mặt cũng vậy
Người bên cạnh ngửi thấy mùi thơm đều nhìn lại, khi thấy Kiều Triều bọn họ ăn cả một chén thịt lớn như vậy, lại còn có nước nóng, ai nấy đều nuốt nước miếng ừng ực
Có người nhìn chiếc bánh bột ngô lạnh ngắt trong tay mà cảm thấy chẳng muốn ăn nữa
Chân Nguyệt cảm thấy hơi khó chịu, bỏ miếng vải trên mặt xuống, nhìn xung quanh, vì chủ yếu là cần người xúc tuyết, nhưng hình như cả buổi sáng mới làm được một đoạn đường ngắn
Kiều Nhị: "Hôm nay chắc khuya mới về được, vừa rồi quan binh đến bảo chúng ta mau chóng làm cho xong việc
Chân Nguyệt: "Vậy buổi tối ta sẽ làm thêm một lượt nữa
Kiều Triều: "Tam đệ nếu không có việc gì thì kêu hắn đến đây đi
Bây giờ trời tối rất nhanh, hắn sợ không an toàn
"Ừm
Chân Nguyệt cũng biết
Thế mà, không biết có phải do họ ăn ngon quá hay không mà có người không quen mắt, ba người đi tới, "Huynh đệ, cho chút đồ ăn
Mang nhiều vậy ăn không hết, cho chúng ta một ít cũng đâu sao
Người cầm đầu vẻ mặt hung tợn, nhìn như nếu họ không cho thì sẽ đánh vậy
Kiều Đại Sơn vừa định đưa đồ ăn trong tay thì bị Kiều Triều ngăn lại, nhìn về phía ba người kia, "Xin lỗi, vừa đủ cho chúng tôi ăn
Những người khác đều nhìn về phía này, nhưng không ai tiến lên, hoặc là không ai dám tiến lên
Thậm chí có người cảm thấy Kiều Triều đáng đời, ai bảo bọn họ ăn ngon như vậy
"Không cho à
Vậy nhường vị tiểu tức phụ này bồi chúng ta một chút chắc không vấn đề gì chứ
Người dẫn đầu bỗng nhiên nhìn Chân Nguyệt
Chân Nguyệt ánh mắt lạnh lùng, còn chưa kịp nói gì thì, "A
Một tiếng, người dẫn đầu bị Kiều Triều một chân đá bay ra ngoài, hai bên Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị có chút sợ hãi, "Lão đại, chúng ta vẫn là..
Kiều Đại Sơn định đưa đồ ăn cho họ cho xong chuyện
Kiều Triều trong mắt toàn sát khí, "Không ai được phép vũ nhục ta và người của ta
Muốn bắt nạt Chân thị chẳng phải là muốn vũ nhục hắn sao
Tên đầu lĩnh ngã trên đất, ôm ngực, "Mẹ nó, xông lên cho tao
Vừa nói vừa cầm xẻng lao vào đánh Kiều Triều, hai người còn lại cũng như vậy
Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị ban đầu sợ hãi trốn sang một bên, nhưng khi thấy ba người kia xông lên thì cắn răng cầm xẻng lao vào, một bên Chân Nguyệt trực tiếp nắm một nắm tuyết ném vào mặt người dẫn đầu
"A
Mặt của người kia bị ném một nắm tuyết, tuyết còn rơi vào mắt khiến đau đến kêu lên, Kiều Triều nhân cơ hội đó đạp người vấp xuống đất rồi cưỡi lên người đánh túi bụi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hai người kia muốn xông đến hỗ trợ thì bị Kiều Triều lăn mình một cái, cầm xẻng đập vào bụng một người, người còn lại thì bị Kiều Nhị đánh, lại bị Chân Nguyệt ném tuyết trúng
"Ui da ui da, chúng ta sai rồi chúng ta sai rồi, van xin ngươi đừng đánh nữa
Ba người thấy không đánh lại thì vội vã cầu xin tha thứ
Kiều Triều lại đá một cú vào người dẫn đầu, "Cút
Ba người kia vội vàng đứng dậy chạy mất, những người còn lại thấy Kiều Triều mạnh như vậy thì không ai dám nhìn nữa
Lúc nãy khi thấy đánh nhau, mấy thanh niên cùng làng với Chân Nguyệt liền vội chạy đi tìm thôn trưởng Kiều Phong, "Thôn trưởng, thôn trưởng, Đại Sơn thúc nhà con bị người ta bắt nạt, ông mau đi xem đi
Kiều Phong lập tức kêu mấy người trong thôn cùng đi, vừa đến thì thấy ba người kia bị Kiều Triều đánh chạy mất rồi
Kiều Phong đi đến, "Sao vậy
Kiều Nhị và Kiều Đại Sơn vẫn còn sợ hãi, Kiều Triều thì lại cảm thấy không có gì, "Không có gì
Kiều Nhị: "Bọn họ muốn cướp đồ ăn của chúng ta, chúng ta không cho, họ còn muốn bắt nạt đại tẩu, cho nên chúng tôi mới phản kháng
Chỉ là đại ca thật lợi hại, một mình đánh ba người không thành vấn đề
Kiều Phong nhíu mày, "Có biết người thôn nào không
Người trong thôn không thể bị người thôn khác bắt nạt được
Kiều Nhị lắc đầu, "Không biết
Kiều Phong vỗ vai hắn, rồi nhìn Kiều Đại Sơn, "Nếu có chuyện như vậy thì bảo người đi gọi ta ngay
Kiều Đại Sơn: "Dạ được thôn trưởng
Sau khi Kiều Phong dẫn người đi, Chân Nguyệt cầm chén đưa qua, "Mau ăn đi, nguội hết rồi
Bị lăn qua lăn lại một hồi, đồ ăn đã hết nóng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cũng may trong ống trúc nước vẫn còn ấm, Kiều Triều nhìn nàng, thấy nàng không hề có vẻ gì kinh hoảng, bây giờ nhìn cứ như chưa có gì xảy ra vậy, thần kinh thật là mạnh
Mà cũng phải, không mạnh thì sao có thể trở thành cực phẩm được cả thôn bàn tán
Sau khi Kiều Triều ăn xong thì Chân Nguyệt lại đeo giỏ chuẩn bị về, Kiều Triều cầm lấy xẻng, giúp cô đeo giỏ cho chắc, "Ta đưa ngươi về
Hắn sợ mấy người vừa rồi quay lại bắt nạt cô một mình
Chân Nguyệt liếc nhìn hắn, "Cũng được
Hai người song song đi về, "Ta đang vẽ một bức họa, đợi chuyện trong thôn xong xuôi sẽ mang đến trấn bán
Kiều Triều bất chợt nói với nàng; trước kia lúc không có việc gì hắn vẫn hay vẽ
Chân Nguyệt: "Biết rồi
Chuyện của ngươi cứ tự mình sắp xếp là được
Chân Nguyệt sẽ không can thiệp nhiều vào hành động của hắn, nàng biết hắn không giống người khác, bản thân nàng cũng vậy, dù sao bây giờ hai người cũng chỉ là quan hệ hợp tác thôi
Đi đi lại lại, phía trước không biết có cái hố bị tuyết phủ lên, Chân Nguyệt đạp một cái, chân bị trẹo, suýt thì ngã, cô kéo chân Kiều Triều lại, "Tê", Chân Nguyệt cảm thấy chân hơi đau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Sao vậy
Kiều Triều lập tức ngồi xuống
Chân Nguyệt: "Phía dưới có cái hố, không cẩn thận trẹo chân rồi
Ngươi đỡ ta một chút
Chân Nguyệt ôm cánh tay hắn đứng dậy, thử đi lại thấy hơi khập khiễng
Kiều Triều đặt sọt xuống, "Cô cõng, ta cõng cô
Chân Nguyệt biết hắn còn phải quay về làm việc, cũng không từ chối, đeo sọt lên cho chắc rồi một tay cầm xẻng leo lên lưng Kiều Triều, Kiều Triều cõng nàng nhanh chóng đi về phía nhà
Trên đường đi hai người không ai nói gì thêm, về đến nhà, Kiều Trần Thị thấy hai người cùng nhau về thì hơi ngạc nhiên, "Lão đại, sao con lại về
Kiều Triều thả Chân Nguyệt xuống, "Chân thị bị trẹo chân, trước thuốc ở đâu
Kiều Trần Thị: "À à, ta đi lấy ngay
Kiều Triều trước giúp cô cất sọt, rồi bế cô vào nhà, cởi giày dép ra, thấy mắt cá chân trắng như tuyết đã đỏ một mảng
Khi nhìn thấy chân, Kiều Triều còn hơi sững sờ, vì cái chân này nhìn rất đẹp..
Kiều Trần Thị mang thuốc đến thì Kiều Triều mới hoàn hồn, hắn hơi lúng túng đứng dậy, "Khụ, nương giúp cô ấy thoa thuốc, con phải quay lại làm việc đã
Kiều Trần Thị: "Ừ con đi đi
Chân Nguyệt ngẩng đầu, "Nhớ mang theo ống trúc đựng nước nóng về, có thể dùng dây thừng đeo trên cổ
Kiều Triều: "Được
Mang nước, trên đường đi về, trong đầu Kiều Triều cứ nghĩ đến cái chân kia, một thôn phụ sao lại có đôi chân dễ nhìn như vậy
Không đúng..
Vì sao hắn lại cứ nghĩ về chân người ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.