Xuyên Qua Năm Mất Mùa, Mang Theo Toàn Thôn Làm Sơn Tặc

Chương 43: Muốn phú quý lấy mạng đổi




Vương Tiểu Ngưu khó khăn lắm gật đầu, mí mắt chẳng hề nhúc nhích, toàn thân giả vờ thành một bộ dáng vẻ hôn mê
Hai tên sơn tặc một trước một sau mang Vương Tiểu Ngưu đi trên đường núi, một người trong số đó không nén được buông lời phàn nàn
"Ngươi nói xem đây là chuyện gì vậy
Mỗi ngày ăn chẳng no bụng, mà việc thì làm không ít
Người đi ở phía trước đáp lời:
"Bớt lời đi
Có cái ăn đã là may mắn lắm rồi, hiện tại người chết đói còn thiếu sao
Người đi phía sau thở dài một tiếng:
"Ôi
Ít nhất than thở ra thì trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút
"Cũng là phải
Mà lại nói, cái tên này sao mà nặng thế không biết
"Không thì hai ta dừng lại nghỉ một chút rồi hành động tiếp đi
Vừa vặn cũng tiện để nghỉ ngơi
Nghe đến đây, Vương Tiểu Ngưu đang giả vờ hôn mê bỗng toàn thân căng cứng, tay siết chặt con sài đao dắt bên hông
Ngay khi cảm nhận được lưng chạm đất trong nháy mắt, Vương Tiểu Ngưu mở bừng hai mắt đứng dậy, tay nhanh chóng rút ra sài đao chém về phía một tên
Tên sơn tặc trước mặt phản ứng cũng không chậm, y nghiêng người tránh thoát nhát chém tới của sài đao
Vương Tiểu Ngưu không hề chần chờ, hai đánh một mà không chạy thì là kẻ ngu, co cẳng liền tùy ý tìm một phương hướng để chạy trốn
Tên sơn tặc vừa tránh thoát được đòn công kích thấy sau cổ có chút lạnh toát, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, e rằng hiện tại đã nằm đo ván rồi
Một tên khác vội vàng gọi hắn:
"Đừng có đứng ngây ra đó, đuổi theo mau
Kế hoạch ban đầu là Vương Tiểu Ngưu tìm cơ hội trốn đi trên đường hoặc ở một nơi nào đó, nhưng giờ đây lại chẳng hiểu sao mà sự việc lại diễn biến thành như thế này
Vương Tiểu Ngưu vẫn chưa nghĩ ra, nhưng hắn biết nếu mình bị bắt lại thì coi như xong đời, nếu cứ đi theo con đường nhỏ trên núi này, hắn lại không quen đường, bị bắt là chuyện sớm muộn mà thôi
Cái khó ló cái khôn, Vương Tiểu Ngưu liền lao thẳng vào rừng, mặc cho cành cây quẹt rách quần áo trên người hắn cũng mặc kệ
Cứ như thế, hai tên sơn tặc phía sau dần bị bỏ lại, cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Vương Tiểu Ngưu, hắn vẫn không dám dừng lại, chạy mãi cho đến khi lồng ngực truyền đến cảm giác đau nhói mới đứng lại
Đợi đến khi hắn nghỉ ngơi được một lúc lâu, cuối cùng có thời gian xem xét tình hình xung quanh thì mới phát hiện..
Hình như mình đã bị lạc đường rồi
"Cái này..
ta nên đi từ đâu bây giờ
Nói về hai tên sơn tặc đã không kịp đuổi theo Vương Tiểu Ngưu lúc này đang núp dưới một cây đại thụ mà không biết làm sao
"Thằng nhóc kia bị thương đến nông nỗi này mà vẫn chạy nhanh như vậy ư
"Trọng điểm chẳng phải là hai ta trở về sẽ giải thích ra sao ư
"Không thì chạy trốn luôn đi, cái trại Độc Xà chó chết này ta một ngày cũng không muốn ở lại
"Có thể chạy đi đâu nữa
Chi bằng cứ thế này đi
Về ta liền nói chôn nó rồi không được sao
"Vạn nhất tên nhóc kia lại chạy về thì..
"Với vết thương đó của nó mà chạy về cái nỗi gì, có lẽ giờ nó đã gục ngã trong một cái hố nào đó rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Được, nghe ngươi, cứ làm theo đi
Cả hai người họ làm sao có thể nghĩ đến, vết thương của Vương Tiểu Ngưu nhờ có Kim Sang Dược mà hệ thống ban tặng, đã có xu hướng dần kết vảy
Làm tin tức truyền về trại Độc Xà, một đám người phản ứng không giống nhau
Rắn Hổ Mang giả vờ nổi giận mắng nhiếc hai tên sơn tặc, trước là trách cứ tốc độ tiến lên quá chậm làm lỡ việc trị liệu cho Vương Tiểu Ngưu, sau đó lại nói với Giang Cẩm Thập và mọi người rằng Vương Tiểu Ngưu bị thương quá nặng, nhìn bề ngoài thì hắn có chút hổ thẹn, nhưng thái độ lại vô cùng qua loa
Vương Tứ Hỉ và đám người có chút không dám tin, cuối cùng việc này có chút khác biệt so với trong kế hoạch, mãi đến khi nhìn thấy ánh mắt của Giang Cẩm Thập mới tạm thời gác lại sự nghi ngờ trong lòng
Đối với Rắn Hổ Mang mà nói, điều này không quan trọng, trong lòng hắn việc xen giữa này đã giải quyết, tiếp theo hắn cần bắt tay vào sắp xếp thủ tục gặp mặt với trại Ngô Công
Đợi đến khi bốn bề vắng lặng, Giang Cẩm Thập mới nói ra rằng Vương Tiểu Ngưu sẽ không có chuyện gì, tuy Vương Tiểu Ngưu không phải là cao thủ, nhưng với con đao trên tay, hai người kia muốn vô hại giết chết Vương Tiểu Ngưu đang giả vờ hôn mê cũng không phải là điều dễ dàng
Hơn nữa, nhìn theo ống quần bị rách của hai tên, có lẽ đã xảy ra một cuộc đánh giằng co trong rừng
Nghe Giang Cẩm Thập nói như vậy, mấy người mới triệt để yên lòng, cuối cùng các huynh đệ đồng hành chỉ còn lại mấy người bọn họ, thiếu đi một người đối với mấy người mà nói đều là sự đả kích không nhỏ
Trái lại Vương Tiểu Ngưu bên này, tốn hết một cỗ sức lực lớn mới đi từ Liên Hoàn sơn đến trên quan đạo, lấy ra mảnh vải đã chuẩn bị từ trước che kín hơn nửa khuôn mặt, sợ bị người ở sơn trại khác để mắt tới, sau đó dọc theo quan đạo hướng về Giang thành đi đến
Đợi đến khi tới được Giang thành, hắn liền triệt để choáng váng, tuy Giang Cẩm Thập có nói với hắn đi đâu tìm người, nhưng hắn chưa quen thuộc với cuộc sống nơi đây, hỏi thăm mấy người cũng không tìm được địa điểm
Trong lúc đang gấp đến mức vò đầu bứt tai, một tiểu lão đầu kéo xe lừa nhiệt tình ghé sát hỏi:
"Hậu sinh muốn đi đâu
Vương Tiểu Ngưu lại một lần nữa nói ra hai địa điểm mà Giang Cẩm Thập đã miêu tả
Sắc mặt lão đầu càng nghe càng đặc sắc, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi:
"Ngươi nhận thức Giang tiểu tử ư
Bởi vì hai địa điểm này đều là nơi Giang Cẩm Thập đã từng đi qua trước đây, một cái là hang núi, một cái là giao lộ, tầm thường người ta cũng sẽ không dừng xe ở loại nơi này a
Vương Tiểu Ngưu một phát bắt lấy vai lão đầu, giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng mà gật đầu
Lão đầu trong lòng thầm nhủ, hôm nay cũng không biết vì sao, đã có người tìm đến xe lừa kéo cày từ lâu, đợi đến khi mình vào thôn mới phát hiện người đi chính là nhà của Giang tiểu tử kia, gần mấy ngày nay đều đi theo hướng đó
Bất quá hôm nay lên xe lại không phải Giang tiểu tử bản thân, nghe nói là vợ hắn, còn mang theo một con heo rừng rất lớn tới trong thành bán
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Căn cứ theo lời thôn dân xung quanh nói, con heo này vẫn là trời xanh ban thưởng cho nàng
Hiện tại lại tới một người có liên quan đến Giang tiểu tử, lão đầu do dự một chút kéo xe lừa nhìn sắc trời, giờ này chắc hẳn cô nương Lý kia còn chưa bán xong, mình đi một chuyến có lẽ không có gì đáng ngại
Nghĩ đến đây, tiểu lão đầu hướng về Vương Tiểu Ngưu nói:
"Đi thôi
Ta dẫn ngươi đi
Vương Tiểu Ngưu chỉ coi đại đương gia của mình tiếng tăm vang xa, đến tiểu lão đầu kéo xe lừa cũng biết, còn nhiệt tình muốn dẫn mình đi
Giờ khắc này, cảm giác tự hào khi gia nhập trại Dương Quang không khỏi nảy lên trong lòng
Tuy chân có hơi đau, nhưng vẫn là cấp tốc đuổi kịp tiểu lão đầu
Để không làm chậm trễ đại sự của đại đương gia, Vương Tiểu Ngưu cơ hồ là một đường chạy nhanh đến Giang thành, cho dù hiện tại cổ họng cảm thấy sắp bốc khói cũng không hề lên tiếng một lời
Lão đầu không nghĩ nhiều như vậy, chỉ vội vàng mang Vương Tiểu Ngưu đi chỗ cần đến, mình còn phải quay về giúp cô nương Lý kia chở hàng, đây chính là đã cẩn thận ước định rồi
Hai người đi trước đến giao lộ, không nhìn thấy có bất luận kẻ nào, Vương Tiểu Ngưu ghi nhớ vị trí liền hướng về hang núi tiến đến
Tiểu lão đầu đi tới chân núi chỉ vị trí, để Vương Tiểu Ngưu tự mình lên núi, hắn phải bận rộn trở về chở hàng giúp cô nương Lý
Vương Tiểu Ngưu nói một tiếng cảm ơn sau liền một đầu đâm vào trên đường nhỏ, theo đường lên núi càng khó đi, đang lúc Vương Tiểu Ngưu hoài nghi chính mình có phải hay không đi nhầm đường, bên tai mơ hồ truyền đến một trận ca đồng
"Muốn phú quý, lấy mạng đổi
Núi đao xông qua, kim thành chất đống
Không thèm đếm xỉa, ba đời sắc
Máu chảy đường đao, giết ra ngồi ghế xếp
Đêm nay đất làm giường, sáng mai trại xưng vương
"Gan đội trời, kim thuyền đầy
Đầu đừng cúi, đánh gục trời
Liều một trận, ăn khắp bốn phương
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dưới đao quỷ nhiều, trại chủ đương
Bây giờ ngủ Loạn Thạch cương, sáng choàng áo gấm tơ vàng
Từng tiếng khẩu hiệu này gọi đến càng có khí thế, Vương Tiểu Ngưu đang tỉ mỉ thưởng thức ảo diệu bên trong, một đạo thân ảnh đột nhiên từ một bên trong rừng chạy ra, vừa vặn cùng Vương Tiểu Ngưu đụng phải nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.