Kim Tĩnh khuỷu tay chống trên bàn, nâng cằm lên —— nếu hiện tại có ấm trà, vừa uống trà vừa tâm sự thì càng tuyệt
“Nói thật, Lệ Nương, ngươi đúng là người hàng xóm nhiệt tình nhất mà ta từng gặp, nhiệt tình đến mức ta có chút thụ sủng nhược kinh đây.”
“Nào có, nào có, đều là hàng xóm mà, phải giúp đỡ lẫn nhau nhiều hơn chứ
Ngươi mở cửa ra, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”
“Lệ Nương lấy việc giúp người làm niềm vui, tấm lòng lương thiện, chắc là ta không mở cửa thì ngươi cũng sẽ không so đo nhỉ.”
A phi, lão nương chỉ muốn ngươi mở cửa thôi, chỉ cần ngươi mở cửa thì lão nương sẽ không so đo gì hết
“Không, tiểu nương tử vẫn nên ra mở cửa đi, chân ta đứng mỏi hết rồi...”
“Ôi chao, Lệ Nương đừng vội, ta thấy có duyên với Lệ Nương lắm đấy
Cho ta hỏi Lệ Nương từ đâu tới vậy
Trước kia làm nghề gì?”
“Ngươi hỏi đông hỏi tây ý gì
Rốt cuộc có mở cửa không?”
“Lệ Nương sao nóng vội thế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ta chỉ là hiếu kỳ hỏi thôi, mà lại đều là hàng xóm, mọi người cũng nên hiểu nhau một chút chứ.”
“Vậy ngươi mở cửa ra trước đi, mở ra thì ta cái gì cũng nói cho ngươi biết.”
“Không vội vàng gì, ta thấy chúng ta cứ nói chuyện phiếm thế này cũng không tệ mà...”
Nha, Lệ Nương giờ phút này đã vô cùng xác định: Con cáo già cáo giảo như nàng lại bị tên tiểu thổ địa mới tới này đùa bỡn
Đối phương cứ chậm chạp không chịu mở cửa, còn ung dung thảnh thơi nói nhăng nói cuội, đúng là trắng trợn trêu đùa
“A —— cứu mạng a, cứu mạng a… Ai đó ơi, mau cứu ta…”
Một tiếng kêu cứu mỗi lúc một thê lương thảm thiết phá tan bầu không khí trò chuyện hài hòa hữu hảo giữa Kim Tĩnh và Lệ Nương
Kéo theo tiếng kêu cứu từ xa đến gần, còn có tiếng ồn ào la hét đánh giết đang hướng phía căn nhà nhỏ của Kim Tĩnh tiến lại gần
“Mua được vợ mua được lừa, cũng dám chạy, xem ta có đánh gãy chân ngươi không, nhanh lên, bắt lấy con kia, đừng để nó chạy…”
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong một tràng hô ha la hét ầm ĩ, một đám người không hề ngạc nhiên chút nào đã đứng trước cửa nhà Kim Tĩnh
Tiếp đó là những tiếng bốp chát, những tiếng côn gậy, nắm đấm nện lên thân thể, kèm theo tiếng kêu la thảm thiết van xin tha thứ của một người phụ nữ
Âm thanh rõ ràng truyền vào tai Kim Tĩnh, sau đó trong đầu nàng tạo thành một bức tranh vô cùng sống động:
Lệ Nương ra sức bảo vệ người phụ nữ nhỏ bé đang bị đánh đập, “Các ngươi muốn làm gì vậy
Buông cô ấy ra, trong mắt các ngươi còn có thiên lý vương pháp không?”
“Hừ, thiên lý vương pháp
Lão tử chính là thiên lý, chính là vương pháp, mau tránh ra, không thì đánh luôn cả ngươi…”
“A, a…”
“Tiểu nương tử mau đi đi, đừng quản ta, bọn họ không có nhân tính, sẽ đánh chết cả ngươi đấy.”
“Không, ta không đi, thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, ta là Lệ Nương hôm nay thấy được thì không thể làm ngơ được
Nhanh, ngươi vào nhà trước trốn đi, chờ ta đuổi đám người này đi đã…”
Lệ Nương dùng thân hình yếu đuối ngăn cản những gã đàn ông to khỏe đang cầm gậy, vừa quay đầu lại gọi người phụ nữ nhỏ bé, vừa dùng khóe mắt liếc về cánh cửa vẫn đóng kín sau lưng
Trong lòng cô ta cũng bực mình, nha, bên ngoài ồn ào thế này rồi, mà cái tên kia bên trong vẫn ngồi im như tượng
Đến một kẽ cửa cũng không thèm hé
Đây có phải là cái thiên đạo chuyên môn chọn mấy loại người "kiến còn không nỡ dẫm" "bản thân có nửa cái bánh bao cũng muốn chia cho ăn mày" mà có lòng tốt hay không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Phanh phanh phanh ——”
“Mở cửa ra, mau mở cửa ra, cho ta vào!”
“Cho ta vào đi, van cầu ngươi!”
“Van cầu ngươi cho chúng tôi vào đi, Lệ Nương sắp bị đánh chết rồi
Sao ngươi có thể nhẫn tâm như thế, ô ô…”
“Mở cửa ra đi, phanh phanh phanh —— sao ngươi có thể thấy chết mà không cứu
Chẳng lẽ ngươi không có cha mẹ anh chị em sao?”
[A, anh chị em
Đương nhiên là có rồi, nhưng các ngươi thì không.]
Kim Tĩnh ngoài lần đầu tiên bị tiếng kêu thảm đột ngột làm giật mình vô ý thức đứng lên ra, thì cả quá trình diễn tiếp theo nàng đều vô cùng bình tĩnh
Nàng lại ngồi xuống ghế, như thể bên ngoài không phải là lũ ác bá khi dễ người yếu đánh giết thảm thiết, mà chỉ là một buổi hòa nhạc êm dịu lay động lòng người
—— Hô, nghĩ mình vừa mới tới liền đã bị chúng nó đào hố chỉnh tiên nhân nhảy dắt mũi đi, bây giờ cuối cùng cũng tìm lại được chút cảm giác làm chủ
..
Thật ra, lá của cái cây nhỏ gầy gò bên cửa sổ còn căng thẳng hơn Kim Tĩnh
Chết tiệt, đám người này vì dụ dỗ thổ địa thần tương lai mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, cứ phải khơi gợi xúc động làm gì chứ
Thực tế là cảnh ác bá đánh phụ nữ, trong mắt chúng nó chỉ là một đám âm hồn đang ở kia giày vò mà thôi
Nhưng Kim Tĩnh, người chưa được chính thức truyền thừa thần vị, thì lại không nhìn thấy điều đó
Hồng ảnh thoáng sa sút, tâm lại một lần nữa treo lên cao, lo lắng nói: “Xong xong, lại là màn này, phía trước mấy thổ địa thần đã qua ải trước rồi nhưng lại chết ở ải này đấy, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ a
Tiểu Hắc tử…”
Hồng ảnh đứng ngồi không yên đi qua đi lại, làm cho không gian vốn đã hẹp lại càng toàn là bóng của hắn
Hắc ảnh cảm giác từ sau khi mình bất đắc dĩ ăn nhờ ở đậu, tính tình đã bị gia hỏa này mài mòn hết cả rồi, thế mà lúc này vẫn bị làm cho nhức đầu không chịu nổi
Hồng ảnh thấy đối phương không phản ứng, túm lấy cánh tay đối phương vừa lắc vừa nói lải nhải: “Tiểu Hắc tử, không phải trước đó ngươi bảo còn có thể truyền âm một lần sao
Ngươi xem tiểu thổ địa này cũng đã qua ải đầu rồi, chỉ cần qua ải này nữa thì cơ bản có thể trụ đến hừng đông, hay là lại truyền âm cho nàng đi?”
Hắc ảnh dùng sức rút cánh tay của mình ra, quay mặt sang hướng khác
Hồng ảnh lại dính lại, “Tiểu Hắc tử”
Hắc ảnh lại rụt người vào góc, hồng ảnh lại theo sát mà tới “Tiểu Hắc tử…”
Hắc ảnh nhớ lại lúc chạy nạn ngày xưa, nếu biết gia hỏa này có bộ dạng bực mình như vậy thì, hắn chắc chắn..
Thôi đi, cho dù chỉ có một tia tàn niệm trốn thoát, vẫn không thể làm tắt dục vọng sống mãnh liệt của hắn, còn có… Trọng chấn thế giới đại yêu hùng vĩ
Hắn chắc chắn… Vẫn sẽ nắm lấy cơ hội sống sót kia
Hơn nữa, trước đó nếu không phải gia hỏa này quá đơn thuần nhân hậu, thì hắn cũng không thể nào vào không gian của đối phương để được thần lực che chở và bồi dưỡng
Chính vì lẽ đó, cho dù gia hỏa này thiện lương đến mức gần như tờ giấy trắng, lại hay lải nhải lẩm bẩm đến mức phát điên thì hắn cũng luôn cố gắng kiềm chế mình không so đo với gia hỏa này
Đương nhiên, hắn cũng có tính khí của mình, thường xuyên bị làm ồn đến mức không chịu nổi liền sẽ vẽ ra giới hạn với đối phương — chỉ là giới hạn thường không qua bao lâu lại bị đánh vỡ
Hắc ảnh bị quấn lấy không có cách nào, cuối cùng cũng mở miệng: “…Ngươi cứ yên tâm đi, nhìn bộ dạng thong thả của tiểu thổ địa kia kìa, có giống ai nghe thấy ai bị đánh là xông lên thay người cản dao cản kiếm một cách tùy tiện không?”
“Thật sao
Nhưng lỡ như bây giờ nàng không nhìn thấy chân tướng, vạn nhất động lòng muốn cứu người rồi mở cửa thì làm sao?”
Hắc ảnh: “…”
“Tiểu Hắc tử, Tiểu Hắc tử…”
Hắc ảnh: “Ta lại thấy bây giờ ngươi không nên lo lắng xem tiểu thổ địa này có mở cửa hay không, mà nên lo lắng đối phương phát hiện ra chúng ta hai đứa sau có luyện hóa ngươi ta thành thần lực không kìa?”
Hồng ảnh lập tức bị lời của Hắc ảnh làm cho kinh ngạc, trợn to mắt nhìn đối phương, cà lăm nói: “Không, không thể nào… Nàng, nàng là thổ địa thần mà.”
Hắc ảnh thấy gia hỏa này cuối cùng cũng im lặng, bản thân cũng có thể thanh tĩnh một hồi.