Chương 1: Ta chỉ muốn an tĩnh làm kẻ vô dụng
Xuyên không tới Đại Lương Triều năm thứ ba, ta, Lâm Tri Tiết, rốt cục đã sống đúng với dáng vẻ tha thiết ước mơ của đời trước – một kẻ vô dụng, an phận không màng thế sự
Một kẻ có tiền, có nhàn, có tiểu viện độc lập, lại còn được hàng xóm láng giềng ban cho danh hiệu mỹ miều “thư sinh yếu đuối đọc sách đến choáng váng”, đúng là một kẻ vô dụng tinh xảo
Ánh nắng chiều buông xuống, mang theo hơi ấm vừa phải, xuyên qua kẽ lá của cây hòe già trước cổng quán trà Đức Vân, in thành từng đốm sáng lấp lánh như đồng tiền vàng, lười biếng rải lên người ta
Cả người ta, như một con cá không xương, chìm sâu vào chiếc ghế trúc tự thiết kế, tìm thợ mộc Trương ở Thành Nam đặt làm
Chiếc ghế này, có thể nói là sự kết tinh của toàn bộ hiểu biết của ta về công thái học và “học thuyết nằm ngửa”
Độ cong của nó hoàn mỹ ôm sát cột sống, khiến mọi thớ cơ lưng đều tìm được tư thế thư thái nhất để thả lỏng
Chiều cao tay vịn vừa vặn để ta có thể nâng chén trà lên một cách ít tốn sức nhất
Ngay cả khoảng cách giữa các thanh trúc cũng được tính toán tỉ mỉ, đảm bảo hiệu quả thông gió và tản nhiệt tốt nhất
Khi Trương thợ mộc giao hàng, hắn từng ngơ ngác hỏi ta: “Lâm công tử, chiếc ghế này của ngài… đúng là Tứ Bất Tượng (*)
Ngồi không ra ngồi, nằm không ra nằm, truyền ra ngoài e rằng bị người cười chê?”
Ta khi đó chỉ cười một cách cao thâm khó đoán
Cười chê sao
Các người, những kẻ cổ nhân trong thời đại phong kiến này, căn bản không hiểu gì gọi là “trải nghiệm người dùng là tối thượng”
“Xì.”
Ta khinh thường nhấc chén trà lên, thổi đi lớp bọt
Nước trà vừa chạm môi đã mang theo vị chát thô ráp, cứ như là đem trà cũ năm ngoái trộn lẫn với lá trà mới năm nay, dùng nồi lớn nấu ba ngày ba đêm
Thật hoài niệm những gói trà túi lọc giá 9 đồng 9 xu bao ship trước khi xuyên không, sản phẩm công nghiệp hóa tiêu chuẩn, hương vị ổn định mãi mãi, ít nhất sẽ không mang lại cho ta cái kiểu “kinh hãi” như mở hộp mù
Thôi bỏ đi, có uống là tốt rồi
Ta nhắm mắt lại, chuyển sự chú ý từ vị giác sang thính giác
Ông kể chuyện đang giảng đoạn Võ Nhị Lang đánh hổ ở Cảnh Dương Cương trong «Trung Nghĩa Truyện», giọng nói khàn khàn, tiết tấu lê thê, cảm xúc hoàn toàn dựa vào tiếng gõ mộc để làm nổi bật
Kế bên một bàn, hai vị lão gia tử đang say sưa ván cờ “Sở Hà Hán Giới”, tiếng la hét bước đi còn lớn hơn cả tiếng ăn dưa
Trong góc, mấy bà cô đang gặm hạt dưa, với một niềm nhiệt tình mà ta không thể hiểu nổi, trao đổi chuyện tiểu thiếp mới về nhà Trương đồ tể ở Đông Nhai có đúng là vượng phu tướng hay không
Những âm thanh này hòa lẫn vào nhau, không hề gây ồn ào, ngược lại giống như một bản nhạc trắng thôi miên, đưa tinh thần ta vào một trạng thái cực lạc nửa tỉnh nửa mê
Đây chính là phòng kén thông tin lý tưởng của ta
Có khói lửa, không KPI, mọi tin tức đều chẳng liên quan gì đến ta, mọi sự ồn ào đều chỉ là âm thanh nền giúp ta giết thời gian
Hoàn hảo
Thế nhưng, ngay khi ta sắp bắt tay giảng hòa với Chu Công, một âm điệu cực kỳ bất hòa đã cưỡng ép đâm vào bản hòa âm an nhàn này
“Ai ——!”
Một tiếng thở dài, như khóc như than, chứa đựng sự chua xót và lạc lõng của một kẻ trung niên thất bại trong việc khởi nghiệp
Mí mắt phải của ta không kiểm soát được mà giật giật
Đây là tiếng thở dài mang tính biểu tượng của Lão Vương, chủ quán trà
Lực xuyên thấu mạnh, lượng thông tin lớn, có thể sánh ngang với tiếng hừ lạnh phát ra từ mũi của đạo sư của ta khi nhìn thấy bản nháp luận văn của ta hồi trước
Đến rồi, hắn lại đến rồi
Mang theo nỗi lo kinh doanh của hắn, tiến thẳng về phía ta – vị khách không nên bị quấy rầy nhất toàn quán trà
Ta giả vờ ngủ say, ngay cả hơi thở cũng chậm lại ba phần
“Ai ——!”
Tiếng thở dài thứ hai, đến gần ta hơn, còn kèm theo mùi khăn lau dầu mỡ
Thái dương ta bắt đầu giật giật theo nhịp, dường như nghe thấy những cuộc gọi dồn dập “định mệnh” trước ngày deadline dự án
Ta vẫn nhắm chặt hai mắt, nội tâm điên cuồng cầu nguyện: Ngươi không thấy ta, ngươi không thấy ta, ta chỉ là một chiếc ghế nằm bình thường…
“Lâm công tử,” giọng Lão Vương vang lên bên tai, mang theo vẻ nịnh nọt và chua chát, “ngài tỉnh rồi ư
Đừng giả vờ nữa, khi ngài ngủ, chiếc quạt sẽ không gõ lên trán mình theo nhịp điệu như thế đâu.”
Động tác trên tay ta cứng đờ
Đáng chết, đây là động tác vô thức của ta khi suy nghĩ vấn đề
Ta chậm rãi mở mắt ra, vẻ mặt khó chịu kiểu “ngươi đang quấy rầy tiên nhân thanh tu ngoài tam giới”, chậm rãi ngồi thẳng dậy một chút
“Vương lão bản,” giọng ta mang theo vẻ khàn khàn vừa “tỉnh ngủ”, “phong thủy quán trà này của ngươi có vấn đề không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sao gió lùa mãi, thổi vào lòng người xôn xao thế này.”
Khuôn mặt tròn của Lão Vương nhăn nhúm như trái mướp đắng, hắn vắt chiếc khăn dầu mỡ lên vai, đặt mông ngồi lên chiếc bàn nhỏ đối diện ta, như thể đã dốc cạn sức lực toàn thân
“Lâm công tử, ngài đừng có trêu đùa ta nữa!” Hắn vẻ mặt cầu xin, “Không phải phong thủy lùa gió, là công việc làm ăn của ta sắp đổ bể rồi!”
Hắn lại định nói gì đó, ta lập tức giơ tay lên, dùng chiếc quạt xếp có chữ “Ít tiền thì ít chuyện” chắn giữa ta và hắn, làm ra một động tác “tạm dừng”
“Dừng lại,” ta nói, “Vương lão bản, chúng ta đã nói trước rồi
Ta trả gấp đôi tiền trà nước là để mua sự thanh tịnh
Nỗi lo kinh doanh của ngươi thuộc phạm trù dịch vụ gia tăng giá trị, phải trả thêm tiền.”
Đây là kinh nghiệm mà ta đã đúc kết được sau ba năm đấu trí đấu dũng với Lão Vương
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đối với loại “bên A” không nắm bắt được trọng điểm, chỉ biết lặp đi lặp lại than vãn cảm xúc, trước tiên phải thiết lập ý thức thu phí, mới có thể buộc hắn tiến hành trao đổi hiệu quả
Quả nhiên, Lão Vương sửng sốt một chút, lập tức vỗ đùi: “Thêm
Nhất định phải thêm
Lâm công tử, chỉ cần ngài có thể chỉ đường sáng cho lão già này, hôm nay tất cả chi tiêu của ngài tại quán trà đều tính cho ta!”
Lúc này ta mới từ từ hạ quạt xuống, thân thể lại điều chỉnh về tư thế “kẻ lười” thoải mái nhất, lười biếng nhếch cằm: “Nói đi, lần này lại là nhà nào không biết điều, dám trên địa bàn của ngươi mà tranh giành mối làm ăn?”
Lão Vương dường như tìm được nơi trút bầu tâm sự, liền tuôn ra như thác lũ: “Còn có thể là ai
Chính là cái ‘Thính Vũ Các’ mới mở đầu phố kia
Trang trí chẳng khác gì Tú Lâu của đàn bà con gái, vàng son lộng lẫy, nước trà đắt cắt cổ, điểm tâm làm ra y như bông hoa, trông thì ngon mà chẳng dùng được gì
Thế mà lạ lùng thay, mấy công tử tiểu thư trong thành cứ như bị trúng tà, ngày nào cũng chạy đến đó
Nhiều khách quen của ‘Đức Vân quán trà’ ta sắp bị bọn họ dụ dỗ đi hết rồi!”
Hắn càng nói càng tức, nước bọt văng tung tóe: “Ngươi nói xem, đám người này hiểu uống trà sao
Bọn họ biết cái gì
Thời thế này, thật sự là càng ngày càng không thể hiểu nổi…”
Ta nghe hắn than vãn, buồn chán dùng ngón tay vẽ vài vòng trên không
Lại là điển hình của “ngành nghề truyền thống gặp phải sự nâng cấp tiêu dùng”
Sản phẩm biến chất, hình ảnh thương hiệu bị cố định, nhóm người dùng bị xói mòn… Đề tài này ta quá quen thuộc
Ta đang định thuận miệng qua loa hắn vài câu, ví như “kiên trì là thắng lợi” hoặc là “nếu không ngươi cũng tăng giá đi”, khóe mắt chợt liếc về một bàn khách khác trong góc quán trà
Bàn đó chỉ có hai người, một lão giả mặc y phục thường ngày bằng gấm, râu tóc hơi bạc, khí chất trầm ổn, tuy quần áo mộc mạc nhưng trong cử chỉ tự nhiên lại toát ra khí thế không giận mà uy
Bên cạnh ông ta đứng một hán tử trung niên, ánh mắt như điện, hai tay từ đầu đến cuối đặt trên chuôi đao ở thắt lưng, nhìn là biết người luyện võ
Từ khi ta bước vào đây, vị “Lý lão trượng” này vẫn an tĩnh ngồi đó uống trà, không nói một lời, nhưng dường như mọi động tĩnh trong quán trà đều lọt vào mắt ông ta
Giờ phút này, ông ta đang có chút hứng thú nhìn ta và Lão Vương, trong đôi mắt mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu và… ừm, nói thế nào nhỉ, giống như một viên phỏng vấn viên đang quan sát hai ứng viên thú vị
Có ý tứ
Trái tim ta, vốn đã sớm bị cuộc sống an phận ăn mòn đến mức không còn chút xao động nào, bỗng nhiên bị ánh mắt kia khuấy động một tia gợn sóng vô nghĩa
Tiếng rên rỉ của Lão Vương vẫn tiếp tục, như một con ruồi tuyệt vọng, vo ve mãi không dứt
“Lâm công tử, ngài cũng cho ta một chủ ý đi
Cứ tiếp tục thế này, trà quán của ta tháng sau phải đóng cửa mất thôi!”
Ta thu ánh mắt về, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt trước mắt, trong lòng thở dài một tiếng
Thôi vậy, coi như là thêm chút món tráng miệng sau bữa ăn cho màn kịch hôm nay
Ta cầm lấy một hạt hồi hương trên bàn, nhẹ nhàng vân vê trong ngón tay, chậm rãi mở miệng nói:
“Vương lão bản, đây không phải là vấn đề kinh doanh của ngươi.”
“A?” Lão Vương vẻ mặt mờ mịt
Ta ném hạt hồi hương vào miệng, vị mặn thơm lừng tràn ra trong khoang miệng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ngươi đây là… điển hình, bị đòn giáng từ việc giảm chiều không gian đấy.”
(*) Tứ Bất Tượng: Một sinh vật thần thoại có hình dáng tổng hợp từ nhiều loài vật khác, ý chỉ sự lai tạp, không ra thể thống gì
Ở đây ý nói chiếc ghế không giống ghế, không giống giường.