Khương Nghi Xuyên ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm nàng, con ngươi như đáy mực không rõ, sắc mặt sâu không thấy đáy
Tống Ấu Quân còn nói, “Ngày sau ta không cầu có thể xóa bỏ hiềm khích lúc trước, chỉ hy vọng chúng ta ân oán không còn tiếp tục, nước giếng không phạm nước sông.” Nàng kỳ thật trong lòng có chút thấp thỏm, chẳng qua là cảm thấy đã nói xin lỗi, không bằng đem chuyện sai lầm đã làm trước đó cùng nhau nhận, mặc dù những điều đó đều không phải do nàng làm
Nhưng nàng chiếm thân thể của trưởng công chúa này, hưởng thụ sự tôn quý cùng quyền lợi của thân phận này, không có lý do gì không gánh chịu những ân oán mà nàng ta để lại
Nói cho hết lời, trong phòng yên lặng một hồi lâu, Khương Nghi Xuyên cứ như vậy nhìn chằm chằm Tống Ấu Quân, trong đôi mắt ẩn chứa sự dò xét cùng nghi ngờ vô căn cứ, mà Tống Ấu Quân cũng chỉ có thể nhìn thẳng hắn, lúc này chỉ cần động ánh mắt một cái, liền biểu lộ sự chột dạ
Tống Ấu Quân trong lòng biết lúc này ngàn vạn lần không thể chột dạ, nhưng ánh mắt nhìn chăm chú của Khương Nghi Xuyên lại cho nàng áp lực lớn lao, hiển nhiên không phải khí chất mà một thiếu niên nên có, khiến lồng ngực nàng đập càng lúc càng nhanh, nắm đấm giấu trong tay áo cũng siết chặt
Rất khó tưởng tượng sau này Khương Nghi Xuyên khoác Ngân Giáp từ chiến trường máu chảy đầy đất bước xuống, nắm giữ quyền lợi và địa vị, rồi sẽ trở thành bộ dạng gì
Thấy hắn không trả lời, Tống Ấu Quân đành chậm rãi nói, “Ta muốn nói chỉ có những điều này.” Khương Nghi Xuyên ngữ khí lạnh nhạt, “Tịnh An công chúa, ngươi hẳn là hiểu rõ trên đời này mọi chuyện, không phải một câu “xin lỗi” là có thể giải quyết.” Ánh mắt của hắn dường như vô cùng có trọng lượng, rơi xuống lòng Tống Ấu Quân một nét bút nặng nề, sau đó hắn quay người rời đi
Nàng đương nhiên biết chỉ dựa vào ba chữ “có lỗi với” này, không thể nào xóa bỏ nợ cũ của bọn họ, nhưng Khương Nghi Xuyên tha thứ cũng tốt, không tha thứ cũng được, chí ít nàng đã bày tỏ thái độ của mình
Trong phòng chỉ còn lại một mình nàng, áp lực vô hình tiêu tán trong sự yên tĩnh, nàng thật dài thở một hơi
Nàng thật sự sợ Khương Nghi Xuyên nhớ lại chuyện bị ức hiếp trước kia, tức giận mà cho nàng một nhát
Nàng biết những lời này không thể dễ dàng thay đổi thái độ của Khương Nghi Xuyên đối với nàng, nhưng ít ra có thể duy trì mối quan hệ không còn tệ hơn là được, còn về phần những điều khác, ngày sau từ từ hòa hoãn cũng không sao
Tống Ấu Quân vươn vai một cái, thảnh thơi đi ra ngoài cửa dạo vài vòng
Không lâu sau, Thi Hoàn liền mang theo da cáo đã thu thập xong và một ít con mồi dư thừa, đứng ở cửa kêu lớn “xuất phát”
Tống Ấu Quân và Khương Nghi Xuyên bản thân cũng không có gì đồ vật, đều đã thay quần áo của mình, hai người nói lời cảm tạ và cáo biệt với Hoàn Nương, rồi mới lên đường dưới ánh mặt trời rực rỡ
Mặt trời chói chang, đi chưa được bao lâu Tống Ấu Quân liền đổ mồ hôi, Thi Hoàn thấy thế gỡ chiếc dù trên lưng đưa cho nàng, “Mẹ ta nói chiếc dù này có thể tránh mưa che nắng, thân thể cô nương dễ hỏng, đừng để mặt trời phơi hỏng.” Tống Ấu Quân bị phơi nắng quả thực khó chịu, cũng không từ chối
Vốn dĩ hai người rơi xuống sông, lại thêm bị nước cuốn trôi một đoạn đường nên khoảng cách đến kinh thành không xa, nhưng nơi rơi xuống lại là sườn đồi, không có lối lên bờ, chỉ có thể từ một hướng khác của núi mà xuống núi, trọn vẹn phải đi vòng nửa ngọn núi
Đường xuống núi không khó đi, khoảng nửa canh giờ liền ra khỏi núi, đi qua một cây cầu, lại đi thêm vài dặm, đã đến trong huyện
Ba người nghỉ ngơi một lúc, Thi Hoàn thuê một cỗ xe bò, có phần là ngượng ngùng nói, “Trong huyện không có xe ngựa, xin lỗi hai vị đã phải chịu thiệt.” Tống Ấu Quân lại chẳng hề để tâm, đừng nói là xe bò, chỉ cần có thể về hoàng cung, chính là xe heo kéo nàng cũng nguyện ý ngồi
Con trâu này vô cùng khỏe mạnh, Thi Hoàn ngồi trên lưng trâu mà đuổi trâu, Tống Ấu Quân che dù ngồi trên xe có mui che hàng, Khương Nghi Xuyên ở bên cạnh nàng
Xe bò cũng không lớn, Khương Nghi Xuyên ngồi xếp bằng bên trong, bốn phía xe ngay cả rào chắn cũng không có, không tìm được chỗ dựa, hơi chút không cẩn thận liền có nguy cơ lật, nhưng hắn lại ngồi rất tùy ý, nhắm mắt dưỡng thần
Tống Ấu Quân ngồi ở đuôi xe, hai chân buông thõng khẽ động, ngẩng đầu nhìn lên chính là bầu trời xanh thẳm đầy mắt, trong đó mây trắng bồng bềnh
Sau cơn mưa không khí trong lành nhất, tuy có mặt trời treo lơ lửng trên trời, nhưng lại không nóng bức đến thế, không gió thậm chí còn có chút nhẹ nhàng khoan khoái
Gió thu mang theo chút ý lạnh, hòa quyện với nắng ấm, thổi đến mặt Tống Ấu Quân gió cực kỳ dịu dàng, không mát không nóng, hài lòng vô cùng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tống Ấu Quân chơi đùa một lúc, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Khương Nghi Xuyên
Khi hắn nhắm mắt lại che giấu khí tức lạnh nhạt trên mặt, khiến vẻ tuấn tú càng thêm rõ ràng
Làn da được y phục hồng tôn lên rất trắng, khi ngồi bất động như một tiểu thiếu gia kiêu căng, gương mặt này rất khác với người Nam Lung, khiến Tống Ấu Quân không nhịn được thở dài
Khương Nghi Xuyên nếu lớn lên ở Bắc Chiêu, chắc chắn cũng sẽ được ngàn vạn sủng ái, gia tộc của mẫu thân hắn vô cùng cường đại, đương nhiên cũng chính vì vậy, hắn mới bị đưa đến Nam Lung làm con tin
Tống Ấu Quân không để lộ dấu vết mà giơ dù lên, che Khương Nghi Xuyên vào dưới bóng dù
Xe bò chao đảo xóc nảy lên đường, ban đầu Tống Ấu Quân còn cảm thấy vô cùng mới lạ, nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải, nhưng một lúc sau cái sự nhàm chán liền xuất hiện, nhìn ngắm phong cảnh trên đường, từ từ cảm thấy hơi mệt mỏi muốn ngủ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng ngồi rồi ngồi, rồi ngủ gật, thân thể ngả trái ngả phải, cuối cùng nghiêng sang Khương Nghi Xuyên, lưng và vai hắn đỡ lấy nàng
Khương Nghi Xuyên không ngủ, chỉ là nhắm mắt chợp mắt, bỗng nhiên cảm thấy vai nặng trĩu, ngẩng mắt lên nhìn chỉ thấy chuôi dù treo trước mặt hắn
Vai hắn cong lên phía sau, Tống Ấu Quân không kịp chuẩn bị, không có chỗ vịn, sau đó nhẹ nhàng lảo đảo rồi trực tiếp nằm trên đùi Khương Nghi Xuyên
Nàng kinh hãi mở mắt ra, chỉ thấy Khương Nghi Xuyên từ trên cao nhìn nàng, đôi mắt vốn luôn bình thản hiện lên một chút lạnh lẽo
Nàng giật mình vội vàng đứng lên, nhất thời bầu không khí giữa hai người có chút xấu hổ, Tống Ấu Quân gãi đầu, muốn hóa giải một chút, “Chân của ngươi thật mềm a ha ha ha.” Khương Nghi Xuyên vốn dĩ lông mày bình tĩnh nay nhăn lại
Chương 17: Hồi cung, ba ngày ba đêm kết thúc
Tống Ấu Quân thấy sắc mặt hắn không được tốt lắm, lập tức ôm dù dịch sang một bên, bĩu môi nhìn thoáng qua Khương Nghi Xuyên, trong lòng thầm nhủ mọi người đều chen chúc, chỗ nhỏ như vậy, dựa vào nhau một chút thì sao
Cứ một chiếc xe bò nhỏ xíu như vậy, cũng bị phân Sở Hà Hán giới, Tống Ấu Quân ôm dù cuộn tròn ở vị trí của mình
Không bao lâu nàng lại ngáp liên tục, cũng không dám ngủ, sợ hãi sẽ ngã khỏi xe
Cứ trong trạng thái buồn ngủ cực độ mà lại phải ép mình không ngủ khiến nàng rất khó chịu, cuối cùng nàng thực sự không chịu nổi, hô lên, “Tiểu Hoàn, con trâu của ngươi có thể cho ta cưỡi một lát không?”
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
