Hắn từ trong ngực lấy ra một khối ngọc trắng tinh không tì vết, đặt lên bàn tay đưa cho nàng
Khối ngọc này chỉ nhỏ bằng nửa bàn tay, trắng nõn như tuyết, dưới ánh đèn chiết xạ ra ánh sáng trơn bóng, chỉ một cái nhìn là có thể thấy đây là một món đồ quý hiếm ngàn dặm khó tìm
Nhưng khối ngọc này trông rất quen mắt, Tống Ấu Quân chăm chú xem xét, bỗng nhiên phát hiện đây chính là khối ngọc được xỏ trên chiếc túi thơm của Khương Nghi Xuyên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Những người thường xuyên ở cùng Khương Nghi Xuyên đều đã từng thấy chiếc túi thơm này, bởi vậy, khi Tống Ngôn Ninh lấy ra, sắc mặt mấy người lập tức thay đổi
Khương Nghi Xuyên hiển nhiên cũng đã nhìn thấy, lông mày hắn hơi cau lại, đôi mắt nhuốm màu trầm tư
“Đây là ngươi từ đâu có được?” Tống Ấu Quân ẩn ẩn có dự cảm chẳng lành
“Hoàng tỷ, đây là lần thứ hai ta tặng nó cho ngươi.” Tống Ngôn Ninh không trả lời câu hỏi, cầm lấy khối bạch ngọc tinh tế dò xét, “Rõ ràng nó phải nằm trong cung điện của ngươi, sao nó lại xuất hiện trong vạt áo Khương Nghi Xuyên?” Vừa nói như vậy, Tống Ấu Quân lập tức hiểu ra, hẳn là lúc đó có kẻ tham lam đã nhặt quần áo của họ mang đi bán, thấy chiếc áo ngoài của Khương Nghi Xuyên đẹp đẽ đắt đỏ, cũng muốn bán luôn mà không đốt hủy
Không biết kẻ đó là sơ ý hay quá mức bối rối, lại không phát hiện bên trong áo ngoài của hắn còn có một chiếc túi thơm gắn vòng ngọc
Tống Ấu Quân khẽ nói, “Chiếc túi thơm đâu
Sao chỉ có một khối ngọc?” Tống Ngôn Ninh nghiêng đầu một chút, “Ta ném rồi, dù sao cũng là vật vô dụng, chỉ có khối ngọc này là đẹp mắt.” Khương Nghi Xuyên nghe xong sắc mặt trong nháy mắt trở nên băng lãnh vô cùng, dần dần nổi giận, “Ngươi ném đi?” Tống Ngôn Ninh Ti không sợ chút nào, quay đầu nhìn hắn, giơ ngọc lên không chút vấn đề nói, “Đúng vậy, ngọc này tuy xinh đẹp, nhưng trong cung hoàng tỷ chắc hẳn còn rất nhiều, nếu không phải nàng trước đây nói muốn, ta đều không thèm đụng đến thứ đồ chơi này đâu.” Hắn vừa nhìn về phía Tống Ấu Quân, “Thế nhưng ta không nghĩ tới hoàng tỷ quay đầu lại đem thứ này cho Khương Nghi Xuyên, vì sao
Không phải hoàng tỷ trước đó nói muốn sao?” Tống Ấu Quân chỉ cảm thấy vô cùng bực bội, không ngờ Tống Ngôn Ninh lại không biết từ đâu có được khối ngọc này, lại sẽ làm loạn giữa bao nhiêu người như vậy
“Đem đồ vật trả lại cho ta.” Khương Nghi Xuyên bình tĩnh nói
Tống Ấu Quân từ trước đến nay chưa từng thấy Khương Nghi Xuyên như vậy, trước đó dù có chọc hắn giận, hắn cũng bất quá là mặt đen lại, cố gắng che giấu tức giận, giờ phút này trước mặt hắn cau mày, thần sắc vô cùng băng lãnh, hiển nhiên đã giận đến không thể khống chế
Tống Ngôn Ninh lại cười trào phúng một tiếng, “Thứ này là ta dùng tiền mua được, sao lại thành của ngươi?” Tống Tễ hung hăng nói, “Tống Lục Lục, đừng có không hiểu chuyện!” Tống Ngôn Ninh lắc đầu, chính là không trả
Người xung quanh cứ như vậy nhìn xem, ai cũng không dám ra mặt hòa giải
Tống Ấu Quân lúc này nói ra, “Tống Ngôn Ninh, đem đồ vật trả lại cho hắn.” Tống Ngôn Ninh không thể tin nhìn về phía nàng, vành mắt trong nháy mắt đỏ lên, “Hoàng tỷ…” Tống Ấu Quân nghiêm túc nói lần thứ hai, “Đem đồ vật vật quy nguyên chủ.” “Vì sao?” Tống Ngôn Ninh thật khó có thể lý giải được, vì sao hoàng tỷ vốn chán ghét Khương Nghi Xuyên lại đột nhiên đổi tính, cũng không nghĩ thông vì sao đồ vật hắn vui vẻ tặng cho Tống Ấu Quân, cuối cùng lại trở về tay Khương Nghi Xuyên
Hắn đứng người lên, lập tức lớn tiếng, “Không phải hoàng tỷ ngươi nói Khương Nghi Xuyên là người Bắc Chiêu, là địch nhân của chúng ta, khi vào Nam Lung chúng ta thì nên cụp đuôi mà đối nhân xử thế…” “Im miệng!” Tống Ấu Quân tức giận đánh gãy
“Ta chính là muốn nói!” Tống Ngôn Ninh chỉ vào Khương Nghi Xuyên hô, “Hắn bây giờ bị tất cả, không phải vì chúng ta, mà là vì Bắc Chiêu đã vứt bỏ hắn, hắn bị đưa tới nơi này, nên nhẫn chịu lấy tất cả!” Vành mắt Khương Nghi Xuyên nhanh chóng nhuốm màu đỏ, không biết là lời nói của Tống Ngôn Ninh đã chạm đến chuyện thương tâm, hay là phẫn nộ đến cực hạn
Tống Ấu Quân gấp gáp, bỗng nhiên đứng dậy, đưa tay tát mạnh một cái vang dội vào mặt Tống Ngôn Ninh, âm thanh trong trẻo ngắt lời hắn, cũng khiến nước mắt hắn rơi xuống
Tống Ngôn Ninh dù thế nào cũng không nghĩ tới mình sẽ bị đánh, mắt đầy nước mắt nhìn chằm chằm Tống Ấu Quân, tựa như viết đầy uất ức, “Hoàng tỷ, ngươi trước kia không phải như thế!”
Tất cả cảm xúc của Tống Ấu Quân phảng phất tại giờ phút này sụp đổ, nàng từ khi xuyên thư mà đến, liền nhẫn chịu những lời chỉ trích của người xung quanh, càng là luôn tự thuyết phục mình không thể vội vàng, muốn cải thiện quan hệ với Khương Nghi Xuyên cũng không phải là chuyện một sớm một chiều có thể làm được
Nàng rất nhiều lần mơ thấy mình bị Khương Nghi Xuyên mắt đầy băng lãnh dùng kiếm sắc bén chỉ vào, từ trong sợ hãi bừng tỉnh, một lần một lần cố gắng thay đổi, nhưng thật giống như vẫn không có tác dụng
Khương Nghi Xuyên nhìn ánh mắt của nàng vẫn lạnh lùng, những người xung quanh giễu cợt ức hiếp Khương Nghi Xuyên, cũng sẽ lấy lý do nịnh bợ nàng, lần lượt lợi dụng nàng
Dù là Tống Ngôn Ninh tối nay lấy ra khối ngọc này, cũng có thể là âm mưu được người ta tỉ mỉ thiết kế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng đem cảm xúc phẫn nộ đến đỉnh điểm thoáng hòa hoãn, sau đó mới đưa mắt từng cái xẹt qua đám người, nói năng có khí phách, “Trong kinh có người hiểu lầm ta rất sâu, ta ở đây đặc biệt nói rõ
Khương Nghi Xuyên là ân nhân cứu mạng của ta, nếu không phải hắn ta đã sớm chết chìm trong sông, từ đó ân oán xóa bỏ, ngày sau nếu ai dám công khai hoặc lén lút nhằm vào hắn như hôm nay, đừng trách ta không khách khí!” Những lời này thật sự là càng nói càng tức, cuối cùng nàng cầm lấy chén trước mặt đập ầm ầm xuống bàn, “Thật sự coi ta là kẻ ngu xuẩn tùy ý lợi dụng có đúng không
Tối nay là ai bày kế tất cả chuyện này, ngươi tốt nhất giấu kín, nếu ta tra ra, món nợ này coi như không biết ngươi có chịu đựng nổi không.” Người trên bàn trong chốc lát sắc mặt khác nhau, Tống Ấu Quân tức giận đến đỏ ngầu cả mắt, hướng Tống Ngôn Ninh đưa tay, “Đồ vật cho ta!” Tống Ngôn Ninh không dám tiếp tục nói gì, thành thành thật thật đưa bạch ngọc ra
Nàng cầm bạch ngọc đi ra ngoài, khi đi ngang qua Khương Nghi Xuyên thì dừng lại một chút, hai mắt tương đối trong nháy mắt, sự tức giận trong mắt Khương Nghi Xuyên liền tiêu tán hơn phân nửa, đen kịt, như màn đêm vô biên
Tống Ấu Quân đem bạch ngọc trả lại cho hắn, không nói lời nào, tức giận đùng đùng rời khỏi nhã gian
Trong phòng vẫn yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, phảng phất tất cả đều chưa kịp phản ứng với biến cố vừa rồi, Tống Ngôn Ninh ủy khuất chà xát một chút nước mắt, bỗng nhiên trông thấy trên ngón tay dính máu đỏ tươi, liền lập tức luống cuống, đỉnh lấy nửa bên mặt dấu bàn tay đuổi theo, “Hoàng tỷ…”
