Thần sắc hắn vẫn tĩnh lặng như mặt hồ không chút gợn sóng, nhưng dưới ánh trăng, trong đôi mắt chăm chú của hắn dường như thấp thoáng thêm một tia mềm mại khó nhận ra
Những chiếc trâm cài tóc trước đó bị Tống Ấu Quân vướng víu làm xộc xệch, rối tung vào nhau
Hắn lại vô cùng kiên nhẫn, đôi mắt chăm chú nhìn vào kim quan, từ từ tháo từng chiếc trâm nhỏ ra
Tống Ấu Quân ngồi bất động, vừa ngẩng đầu liền có thể trông thấy Khương Nghi Xuyên ở gần trong gang tấc, rõ ràng trông thấy màu mực thâm sâu trong đôi mắt đẹp của hắn, cùng hàng lông mi dày rậm
Hắn rất chuyên chú, đôi tay ngày thường vốn dùng để múa đao lộng thương lại có thể dùng cường độ cực nhẹ để gỡ mái tóc rối bời của nàng, rồi tháo kim quan xuống
Tống Ấu Quân cảm thấy trên đầu chợt nhẹ bẫng, chiếc cổ trong nháy mắt được giải thoát
Cũng không biết vì sao, cảm xúc kinh hoàng khó an của nàng nguyên bản lại từ từ trở nên bình tĩnh, tựa như bị sự trầm tĩnh của Khương Nghi Xuyên lây nhiễm vậy
Nàng chớp chớp đôi mắt ướt át, khẽ nói: “Tạ ơn.” Trước kia Khương Nghi Xuyên, mỗi khi nhìn nàng, trong mắt đều là sự chán ghét cùng lạnh lẽo, nhưng xưa nay nàng không biết đôi mắt này cũng có thể cất giấu sự mềm mại
Hắn vùi kim quan vào trong lá cây, thấp giọng nói: “Nơi này là Thâm Sơn Khu, đêm xuống hiểm nguy quá nhiều, bọn hắn sẽ không còn hướng về phía trước tìm kiếm nữa.” Tống Ấu Quân nhìn quanh bốn phía, trong lòng có chút kiêng dè
Rất nhiều thợ săn kinh nghiệm lão luyện cũng không dám tùy tiện tiến vào Thâm Sơn Khu, nhất là vào ban đêm, nơi này không biết sẽ ẩn núp những loài dã thú nào
Mảnh rừng núi này vẫn luôn được chia làm khu vực hoàng gia, cho nên bình thường không cho phép bách tính bình thường đến săn thú, nhưng hàng năm hoàng đế sẽ dẫn một đám người tới đây đi săn, cho nên cũng sẽ không lo lắng sẽ có bẫy rập gì
Khương Nghi Xuyên chậm rãi đứng dậy, “Càng đi về phía trước sẽ có một mảnh sơn tuyền.” Tống Ấu Quân đem món y phục của mình khoác lên khuỷu tay, rất tự nhiên đứng dậy đi đỡ hắn, dùng cánh tay mình đỡ lấy cánh tay của Khương Nghi Xuyên
Nhưng Khương Nghi Xuyên lại hơi lùi người về sau một chút, biểu thị không cần dìu hắn
Nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng trong sáng, chậm rãi hỏi: “Ta thấy không rõ đường ban đêm, ngươi nắm ta được không?” Kỳ thật nàng có chút hoài nghi thân thể của trưởng công chúa này mắc chứng quáng gà nhẹ, cho dù có ánh trăng, phạm vi nàng có thể nhìn thấy cũng phi thường nhỏ
Đi lại như vậy quá ảnh hưởng hiệu suất, thà rằng để Khương Nghi Xuyên đi vài bước rồi lại chờ nàng, còn không bằng ngay từ đầu đã nói rõ
Khương Nghi Xuyên dường như nhớ tới dáng vẻ nàng lúc trước cứ đâm vào cây, biết nàng cũng không phải nói dối, thế là hướng nàng vươn tay
Tống Ấu Quân cũng không còn khách khí, theo ống tay áo của hắn sờ tới, một chút liền nắm chặt tay của hắn, có một luồng lực đạo không thoát ra nổi
Đầu ngón tay của hắn vô cùng lạnh buốt, hẳn là do mặc đơn bạc và thổi gió đêm quá lâu, nhưng lòng bàn tay lại ấm áp
Tống Ấu Quân là vì xuyên qua rất nhiều tầng y phục, lại một mực không dừng lại đi đường, cho nên bàn tay nóng hừng hực
Nàng dùng bàn tay mình nắm chặt bốn ngón tay của Khương Nghi Xuyên, nhiệt độ lạnh buốt và nóng bỏng trong nháy tức thì truyền qua, sao phải sợ hắn tránh thoát, liền dùng sức rất lớn
Cứ như vậy, chỉ cần nhiệt độ của Khương Nghi Xuyên không bình thường, nàng có thể phát giác ngay lập tức
“Ngươi dạng này sẽ mắc gió rét.” Tống Ấu Quân nói chuyện để chuyển di sự chú ý của hắn
“Sẽ không.” Khương Nghi Xuyên tiếp lời
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Khẳng định sẽ…” Tống Ấu Quân nhỏ giọng thì thầm
Khương Nghi Xuyên khẽ khựng lại, sau đó cúi đầu nhìn nàng, lễ phép hỏi thăm: “Ngươi đang nguyền rủa ta đó sao?”
Chương 30: Băng bó vết thương
“Hơi thở của ngươi còn loạn.”
Tống Ấu Quân thầm nghĩ, ngươi lưng còn có thương, lại ăn mặc đơn bạc như vậy, rồi thổi gió lạnh trên núi, thân thể bằng sắt cũng sẽ bị bệnh, còn cần ta chú ngươi sao
Nhưng vì duy trì mối quan hệ hài hòa trước mắt của hai người, nàng vẫn không nói ra miệng, chỉ lắc đầu nói: “Hay là ngươi đem xiêm y của ta khoác lên đi.” Nàng đưa chiếc áo ngoài đang treo ở khuỷu tay lên
Khương Nghi Xuyên thoáng nhìn qua, khóe miệng khẽ cong lên, một nụ cười ẩn hiện, dường như có phần xem thường y phục này của nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hai người chiều cao chênh lệch quá xa, cho dù Khương Nghi Xuyên nguyện ý khoác lên y phục của cô nương, cũng không che được bờ vai của hắn, Tống Ấu Quân nghĩ nghĩ, vẫn là thu lại y phục
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau đó hai người không nói thêm gì nữa, nàng nắm thật chặt tay Khương Nghi Xuyên, đi theo hắn dò dẫm trong bóng tối, cẩn thận từng li từng tí xuyên qua trong rừng núi
Trong rừng núi không có đường, toàn bộ đều phải dùng đôi chân đi, nơi đây đầy rẫy lá rụng, giẫm mạnh liền tạo ra tiếng xào xạc, tiếng bước chân giao thoa của hai người trong rừng núi đặc biệt yên tĩnh lại có chút rõ ràng
Giữ im lặng đi một đoạn đường, thể lực của Tống Ấu Quân lại không còn
Thân thể này ngày thường vốn được nuông chiều từ bé, đi ra ngoài đều ngồi kiệu xe ngựa, chưa bao giờ một lần đi qua nhiều đường như vậy
Dần dần, tiếng hít thở của nàng liền trở nên gấp gáp, bước chân dần dần tụt lại phía sau, nguyên bản sánh vai cùng Khương Nghi Xuyên, cũng chậm rãi rơi vào phía sau của hắn
Không biết từ lúc nào bắt đầu, bàn tay giao nhau của hai người từ Tống Ấu Quân dùng sức nắm tay hắn, cho đến Khương Nghi Xuyên khép lại bàn tay bao bọc lấy tay nàng
Hắn dường như đã nhận ra Tống Ấu Quân cố sức, nên chủ động dùng sức, kéo nàng đi lên phía trước
Ánh trăng lúc sáng lúc tối, khi sáng chiếu xuống, Tống Ấu Quân có thể trông thấy vết máu sẫm màu trên lưng Khương Nghi Xuyên, không khỏi cảm thấy kinh hãi
Rõ ràng còn mang theo thương tích, nhưng lưng eo hắn lại ưỡn thẳng tắp, giống như tràn đầy lực lượng bùng nổ, không thấy chút dấu hiệu suy tàn nào
Thiếu niên chính là như vậy, rõ ràng nhìn thì thân thể đơn bạc, nhưng lại giống như có lực lượng vĩnh viễn không suy kiệt vậy
Tống Ấu Quân thật sự đi không nổi nữa, liền sẽ dừng lại, vịn tường thở dốc, lúc này Khương Nghi Xuyên cũng sẽ đi theo dừng lại, quay đầu nhìn nàng
Hắn sẽ không bắt buộc kéo nàng đi lên phía trước, mà là rất kiên nhẫn chờ nàng nghỉ ngơi tốt, hơi thở bình ổn hơn một chút rồi lại tiếp tục tiến lên
Tống Ấu Quân biết mình đang kéo chân người khác, việc liên tiếp dừng lại phi thường ảnh hưởng đến tiến độ của hai người, thế là cũng có phần ngại ngùng, vội vàng sau khi nghỉ ngơi liền nói: “Xin lỗi, thể lực của ta thật sự quá kém, chúng ta tiếp tục đi thôi.” Nàng kéo tay Khương Nghi Xuyên liền muốn khởi hành, lại bị Khương Nghi Xuyên bóp nhẹ bàn tay, nàng kinh ngạc dừng lại
Hắn đứng không nhúc nhích, gương mặt tuấn tú tràn đầy bình thản, không có một tia sốt ruột bởi nàng liên tiếp dừng lại, “Chờ ngươi nghỉ ngơi đủ rồi hãy đi.”
“Ta đã tốt rồi.” Tống Ấu Quân ngẩn ngơ đáp.
