Xuyên Sách Trở Về, Ta Đá Kịch Bản Gốc Ra Chuồng Gà

Chương 75: Chương 75




Tống Ấu Quân uể oải tựa vào gối mềm, tay chống đỡ đầu, chậm rãi nhắm mắt giả vờ ngủ để tránh Đàm Tranh muốn bắt chuyện cùng nàng
Dạo chơi ngoài cung chẳng qua là loanh quanh các con phố lớn trong Kinh Thành, thú vị nhất phải đến đêm khuya mới có, nhưng Tống Ấu Quân không định chơi lâu đến vậy với hai huynh muội này, chỉ muốn dạo mát tùy tiện bằng xe ngựa rồi kiếm cớ hồi cung
Đại điển Tế Thiên bị hủy bỏ vì chuyện thích khách, trên triều đình quyền thần biến động lớn, quan trường một mảnh gió tanh mưa máu, nhưng chợ búa vẫn náo nhiệt như thường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Xe ngựa chầm chậm lăn bánh qua khu phố phồn hoa chen chúc, Đàm Tranh ba phen mấy bận ngỏ ý muốn xuống dạo chơi, nhưng đều bị Tống Ấu Quân từ chối bằng nhiều lý do khác nhau, thậm chí đôi khi nàng còn giả vờ không nghe thấy
Mắt thấy hoàng hôn dần khuất dạng trong tầm mắt, Đàm Tranh không tài nào ngồi yên được, biết Tống Ấu Quân có thể đề nghị hồi cung bất cứ lúc nào, bèn sốt ruột vén rèm lên, đang nghĩ bụng tìm cớ gì thì ánh mắt chợt dừng lại, tự lẩm bẩm như thể nói với chính mình: “Người đứng ở ven đường ngắm tranh kia, có phải Khương công tử không?”
Tống Ấu Quân vốn đang vờ ngủ say, mí mắt khẽ động, sau đó từ từ mở mắt ra, “Ngươi nói nhìn thấy lão tam?”
Khóe miệng Đàm Tranh giật giật, liền nói tiếp: “Tựa như là ở cùng Khương công tử.”
Tống Ấu Quân ngồi dậy, trước tiên vén rèm nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy Khương Nghi Xuyên và Tống Tễ đang đứng trước một quầy bán tranh
Hôm nay là ngày nghỉ, hai người rủ thêm vài người bạn đi chơi
Gặp nhau ở đây cũng thật là trùng hợp, Tống Ấu Quân vội vàng cho dừng xe ngựa, không nói hai lời vén rèm xe bước xuống
Tiết Quân ở bên ngoài giúp đỡ một chút, Tống Ấu Quân nhảy xuống xe ngựa, duỗi người giãn gân cốt
Suốt quãng đường trên xe, tư thế giả ngủ của nàng không thể thay đổi, nếu không Đàm Tranh lại bắt chuyện với nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vừa xuống xe, Khương Nghi Xuyên và Tống Tễ cùng bạn bè liền cất bước, tiếp tục đi về phía trước, không hề để ý đến động tĩnh bên này
Tống Ấu Quân vừa định đuổi theo, lại bị Đàm Tranh nắm lấy cổ tay, nàng theo phản xạ hất ra, quay đầu hỏi, “Làm gì?”
Đàm Tranh chỉ vào quầy hàng bên cạnh, “Phù Nhi đang chọn hoa đăng, trời sắp tối rồi, mỗi tháng cũng mua một chiếc hoa đăng để mang theo.”
Những chiếc hoa đăng này được làm rất đẹp và tinh xảo, là loại chuyên bán cho các cô nương, khi đêm xuống những cô nương dạo chơi trên phố xá mà nâng một chiếc đèn lên, sẽ làm cho y phục trên người, vòng tay giữa cổ tay được chiếu lên một cách phi thường xinh đẹp
Loại đèn này rất được ưa chuộng ở Kinh Thành
Tống Ấu Quân liếc nhìn Đàm Phù đang chọn lựa vui vẻ, trong lòng chỉ muốn đuổi kịp Khương Nghi Xuyên, chỉ nói một câu không hứng thú rồi quay người đi
Đàm Tranh phân phó hạ nhân trông chừng Đàm Phù, còn mình thì đuổi theo Tống Ấu Quân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người trên phố quá đông, Tống Ấu Quân chỉ đi theo hướng mà bọn họ vừa rời đi, mắt tìm kiếm trong đám người, rất nhanh liền nhìn thấy vài người tại một quầy bán hoa đăng
Thân ảnh Khương Nghi Xuyên không khó để nhận ra, hắn dáng người cao lớn, mặc cẩm y màu trà trắng, đầu đội quan bằng tơ vàng màu tím nhạt, mái tóc đen mềm mại buông lơi phủ hờ trên cánh tay hắn
Ánh mắt hắn hững hờ, giữa đôi lông mày phảng phất chút lười biếng, đúng dáng vẻ một công tử phong lưu tự mãn
Tống Ấu Quân đi đến gần bọn họ, đã thấy Hà Vân đang chọn trâm cài tóc ở gian hàng đồ trang sức gần quầy hoa đăng, Nhiếp Sách cầm trong tay mấy cái, từng cái một giúp nàng thử
Mà ba người Khương Nghi Xuyên dường như đang chờ đợi, đồng thời cũng đang ngắm hoa đăng
Tống Ấu Quân còn chưa đi đến nơi, Đàm Tranh đã đi trước nàng một bước, đến trước mặt nàng nói: “Cái quầy hoa đăng này hình như khác với những cái khác, ngọn đèn phía trên kia giống như châu ngọc vậy.”
Chiếc hoa đăng đó Tống Ấu Quân cũng đã nhìn thấy, giống như được bện từ một loại lông vũ trắng nõn thành hình quả cầu, phía dưới treo những tua rua đá lưu ly lấp lánh, gió thổi qua khẽ ngân lên tiếng “đinh đinh đang đang”, tựa như một viên dạ minh châu tỏa ra ánh sáng mông lung
Đàm Tranh vội vã tiến lên, mấy bước đi qua cất giọng nói, “Đông gia, chiếc hoa đăng này ta mua!”
Khương Nghi Xuyên và mấy người khác lập tức nhận ra giọng nói của hắn, đồng thời liếc mắt nhìn sang, cùng lúc đó cũng nhìn thấy Tống Ấu Quân đang đứng cách đó vài bước
Ánh mắt hắn khẽ chùng xuống, sự lười biếng nơi khóe mắt tan biến đi vài phần
Tống Ấu Quân đối với hắn nở một nụ cười rạng rỡ, nói, “Chào buổi tối.”
Khương Nghi Xuyên không nói gì, mà quay sang nhìn Đàm Tranh
Tống Tễ tiện miệng nói: “Thật là khéo quá, thế mà cũng gặp được.”
Tống Ấu Quân thầm nghĩ cái này cũng không tính là khéo, bởi vì nàng đã đuổi theo suốt đường đây này
Nàng đi đến gần, vừa định nói chuyện, Đàm Tranh đã lùi lại, chắn trước mặt nàng nói, “Nguyệt Nhi, chủ quầy nói chiếc hoa đăng kia không bán, cần đoán câu đố đèn, trả lời đúng mới có được.”
Tống Ấu Quân không nhịn được nói, “Ngươi nếu thích thì đi mà trả lời đi.”
Đàm Tranh nói: “Quy tắc này hơi đặc biệt, cần một nam một nữ hai người cùng hợp sức.”
“Làm sao lại có quy tắc rắc rối như vậy?” Tống Ấu Quân nhíu mày, lúc này mới nhận ra Đàm Phù không có ở đây, “Muội muội ngươi đâu?”
Đàm Tranh nói: “Nàng ham chơi, ta liền sai thị vệ đi theo nàng.”
“Vậy ngươi tùy tiện kéo một cô nương xung quanh này mà lập đội.” Tống Ấu Quân nói qua loa: “Ta sẽ không đoán đố đèn.” Nói rồi nàng bước sang một bên, muốn vòng qua Đàm Tranh, nhưng không ngờ hắn cũng dịch bước theo, vẫn chắn ngang, “Nguyệt Nhi không muốn chiếc đèn đó sao?”
Tống Ấu Quân vừa định nói ai thèm cái thứ đồ rách rưới này, lại nghe tiếng Hà Vân vọng đến, “Xuyên ca ca, chúng ta lấy chiếc hoa đăng kia đi.”
Tống Ấu Quân khẽ nghiêng người, rướn cổ lên nhìn, chỉ thấy Hà Vân mang theo chiếc trâm cài tóc vừa mua đứng bên cạnh Khương Nghi Xuyên, chỉ vào chiếc hoa đăng như minh châu mà nũng nịu
Khương Nghi Xuyên quay đầu nhìn chiếc hoa đăng, cũng không biết suy nghĩ gì, liền gật đầu đồng ý
Trước đây, cô nương này làm kẻ hai mặt bị phát hiện xong, liền không dám nói chuyện với Tống Ấu Quân nữa, ngay cả khi gặp ở Duyệt Văn Điện cũng vội vàng tránh né
Tống Ấu Quân ngược lại không mấy để tâm, dù sao cô nương này cũng coi như là một người gan lớn, thế là cũng vẫn luôn không để ý
Nhưng lúc này, nàng bỗng nhiên cảm thấy Hà Vân không vừa mắt
Đàm Tranh châm ngòi thổi gió, “Nguyệt Nhi ngươi xem, cô nương này rõ ràng đang giành với ngươi đó, không thể để bọn họ đoạt mất!”
Trong lòng Tống Ấu Quân có chút phiền muộn, phảng phất như những cảm xúc bị đè nén suốt cả ngày hôm nay bỗng chốc dồn nén lại
Nàng cong mắt cười cười, “Được thôi.”
Tiền đăng ký là năm lượng, Tống Ấu Quân và Đàm Tranh một đội, Khương Nghi Xuyên và Hà Vân một đội, đồng thời bắt đầu đoán đố đèn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.