Xuyên Sách Về Sau, Ta Đem Ngược Văn Biến Thành Điềm Văn

Chương 25: Không có tỷ tỷ ngày đầu tiên, nghĩ ngươi




Chương 25: Ngày đầu tiên không có tỷ tỷ, nhớ nàng
Không bận tâm đến chuyện bên ngoài, ta chỉ chuyên tâm chuyển những con chữ thành mã số
Mãi cho đến bảy giờ tối, Tô Hàn lúc này mới đứng dậy
Sau khi vươn vai đơn giản đôi chút, Tô Hàn rời khỏi nhà
Hắn ở kiếp trước lúc sáng tác vẫn giữ vững một thói quen, đó là ngoài thời gian sáng tác mỗi ngày nhất định phải ra ngoài đi dạo, tránh việc bị mắc phải tật xấu nào đó vì ở lâu trong nhà
Du Cảnh Vịnh không hổ danh là khu dân cư cao cấp ở Hải Thị, bất kể là cách bố trí tổng thể hay mảng xanh, đều được thực hiện rất tốt, lúc chạng vạng tối cũng không có tiếng ồn ào từ các bà cô tập nhảy quảng trường, thật yên tĩnh và thoải mái dễ chịu
Tô Hàn đi dạo một vòng trong công viên của khu dân cư, tiện thể trải nghiệm mấy thiết bị tập thể hình được đặt trong công viên
Cơ thể mặc dù còn trẻ, nhưng cũng cần chú ý rèn luyện, bằng không, thời kỳ đỉnh cao của nam nhân cũng sẽ nhanh chóng kết thúc
Vừa thực hiện xong mười mấy cái xà đơn thì bước xuống, bên tai chợt truyền đến một tiếng nói
“Khá lợi hại đó nha, có thể làm được nhiều như vậy.”
Tô Hàn quay đầu lại, trên mặt theo bản năng thoáng qua vẻ ghét bỏ
Suýt chút nữa thì quên mất, nữ chính vẫn còn ở tại khu dân cư này
Hôm nay Cố Mặc Thâm cũng bị gia đình họ Cố gọi về, để chuẩn bị cho chuyện ngày mai đi đến Kiều gia bàn hôn sự, bởi vậy tối nay Hứa Thanh Hoan ở đây một mình
Xem ra nàng chắc là vừa tan tầm trở về không lâu thì phải
Thấy Tô Hàn quay đầu lại, trên mặt Hứa Thanh Hoan đã nở nụ cười thương hiệu, nụ cười không đáng tiền của nàng
“Lại gặp mặt rồi, xem ra chúng ta rất có duyên.”
Tô Hàn thở dài
Cái duyên phận quái quỷ gì, cái thứ này chính là kịch bản thiết lập mà thôi, ta xem như nhân vật phản diện giai đoạn thứ nhất của cuốn sách này, đến bây giờ còn chưa làm được chuyện gì, nếu không sắp xếp cho ta và ngươi gặp mặt thường xuyên hơn, làm sao có thể để cho ta gặp sắc mà khởi ý
Đáng tiếc, bây giờ ta đã không còn hứng thú với tiểu Bạch hoa như ngươi nữa, ta yêu đóa hồng kiều diễm có gai như Kiều Nguyệt cơ
Chỉ có thể nói, giữa đáng yêu và gợi cảm, đáng yêu sai tất cả
Thấy Tô Hàn không để ý đến lời mình nói, Hứa Thanh Hoan lộ ra vẻ nghi hoặc
Nàng không hiểu vì sao mỗi lần Tô Hàn nhìn thấy mình hình như cũng rất khó chịu, trước đây nàng đâu có đắc tội gì đến hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hơn nữa, hai người dù sao cũng làm việc cùng một tòa nhà, mình còn từng giúp hắn một lần, rốt cuộc là vì cái gì chứ
“Đúng là rất hữu duyên, nhưng bây giờ ta chuẩn bị đi ăn cơm, chúng ta lần sau có duyên gặp lại.”
Tô Hàn hơi cười giả lả, cũng không cho Hứa Thanh Hoan thời gian suy nghĩ, sau khi nhanh chóng nói xong câu nói đó liền quay người bỏ đi, cứ như Hứa Thanh Hoan là thứ hồng thủy mãnh thú gì đó, khiến người ta không dám tới gần
Nhìn bóng lưng Tô Hàn rời đi, Hứa Thanh Hoan nhíu mày
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nam nhân này, quả thực rất kỳ quái
Tuy nhiên Hứa Thanh Hoan chính mình cũng không hiểu, vì sao vừa nhìn thấy hắn lại có một loại suy nghĩ muốn bước lên gần gũi hơn
Nàng tự nhiên sẽ không hiểu, đây là kịch bản đang thúc đẩy tiềm thức của nàng
Nàng không tiến đến bắt chuyện thì làm sao Tô Hàn có cơ hội xuống tay với nàng, làm sao Cố Mặc Thâm có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân..
Sau khi rời xa Hứa Thanh Hoan, Tô Hàn thở phào nhẹ nhõm
Cái cốt truyện này thật quá đáng, ngày nào cũng đem Hứa Thanh Hoan, vị Thánh Thể tiên thiên bị bắt nạt này, ném trước mặt mình, vẻ mặt như thể tùy vua ngắt lấy
Nếu không phải ta ý chí kiên định, nói không chừng thật đúng là sẽ giống như những người khác trên mạng, ba năm không lỗ
Bước ra khỏi khu dân cư, Tô Hàn tùy tiện tìm một nhà hàng gần đó
Có thể xem ở gần khu dân cư này, nhà hàng cũng đều không rẻ, tùy tiện ăn một bữa chắc cũng phải hơn trăm tệ, tuy nhiên với tài sản của Tô Hàn bây giờ, số tiền lẻ này vẫn còn dư sức
Bảy giờ hơn là thời gian cao điểm chính thức của việc dùng cơm, khi Tô Hàn bước vào nhà hàng đã có không ít người, nhưng phần lớn là đi theo nhóm, còn người đi một mình như Tô Hàn thì rất hiếm gặp
“Tiên sinh, đi một mình ạ?”
Phục vụ viên nhanh chóng tiến lên đón, nhìn Tô Hàn hỏi
Tô Hàn khẽ gật đầu một cái, sau đó chọn một chỗ gần cửa sổ có phong cảnh cũng không tệ
Quá trình ăn cơm cũng không có quá nhiều trắc trở, tốc độ mang thức ăn lên cũng rất nhanh, đợi đồ ăn đã lên đủ hết, Tô Hàn lấy điện thoại di động ra chụp một tấm ảnh
“Ngày đầu tiên không có tỷ tỷ, đến động lực nấu cơm cũng không có, nhớ nàng.”
Click gửi đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giống như mỗi một nam nhân trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt, sau khi gửi tin nhắn xong đều sẽ chăm chú nhìn màn hình, mong đợi đối phương hồi âm
Rốt cuộc là trả lời lập tức, hay là một phút, hay là mười phút đây
Nam nhân cùng nữ nhân không giống nhau, bọn hắn thường thường sẽ không nói ra, nhưng nếu như ngươi đối với tin nhắn của hắn có thể trả lời lập tức, nội tâm của hắn trong lúc vô hình liền sẽ vui vẻ hơn rất nhiều
Chưa đến mười giây, khung chat đã hiện thêm hai tin nhắn
“Món ăn quán này hương vị cũng không tệ, đệ đệ rất có mắt nhìn.”
“Ta có lẽ sẽ ở nhà vài ngày, vậy đệ đệ cứ mỗi ngày nhớ thêm một chút nha.”
Nhìn thấy tin nhắn của Kiều Nguyệt, khóe miệng Tô Hàn lộ ra nụ cười
“Tỷ tỷ ở nhà cũng phải ăn cơm thật ngon nha, cũng không thể vì công việc mà để thân thể suy sụp.”
Lần này Kiều Nguyệt chờ một lát mới gửi về một tấm hình
“Hôm nay ta về nhà, mẹ ta tự mình xuống bếp làm, mẹ ta tài nấu nướng rất tốt...”
Nhìn có vẻ là một câu hoàn chỉnh, nhưng cứ cảm thấy giống như thiếu mất một nửa
Tuy nhiên không sao, Tô Hàn tự mình sẽ bổ sung
“Khó trách trù nghệ của tỷ tỷ lại tốt như vậy, thì ra là kế thừa từ a di, nếu có cơ hội có thể cho ta nếm thử tay nghề của a di thì tốt quá.”
Sau khi gửi tin nhắn, Tô Hàn lòng tràn đầy mong đợi chờ đợi Kiều Nguyệt trả lời, có điều câu trả lời không đợi tới, mà lại đợi được một hồi âm dương quái khí
“Nha, đây chẳng phải là Tô Hàn của trường chúng ta sao?”
“Mỗi năm đều nhận trợ cấp sinh viên nghèo, quay đầu lại liền đến phòng ăn xa hoa như thế này ăn cơm?”
“Nếu là đem hắn treo ở trên tường của trường học đi, vậy thì có ý nghĩa.”
Nụ cười trên mặt Tô Hàn chợt tắt, hắn đặt điện thoại xuống quay đầu lại, đập vào mắt là hai nam một nữ, mà người vừa nói chuyện chính là vị kéo cánh tay nam nhân kia
Tô Hàn tìm tòi một chút ký ức trong cơ thể, cuối cùng tìm ra tên của người này, Vương Phương
Vương Phương cùng Tô Hàn học cùng lớp, hai người đều thuộc vào hàng ngũ sinh viên nghèo khó, ban đầu hai người cũng đều được nhận trợ cấp nghèo khó, nhưng mà sau này có người tố cáo nói Vương Phương tùy tiện một cái túi xách đều lên vạn tệ, trường học liền hủy bỏ trợ cấp của nàng
Tô Hàn cùng nàng ngày bình thường cũng không có quá nhiều lần chạm mặt, chớ nói chi là có cừu hận gì
Nhưng có đôi khi chính là như vậy, địch ý của người khác đối với ngươi kỳ thực cũng không quyết định bởi chính ngươi
“Phương Phương, cái này đúng là Tô Hàn a, mặc một bộ dáng nghèo rớt mồng tơi, lại ở đây ăn một bữa cơm mấy trăm hơn ngàn, phải nói là hắn rất biết ngụy trang, ước chừng nhận được trợ cấp sinh viên nghèo khó suốt bốn năm.”
Nữ sinh bên cạnh Vương Phương rõ ràng cũng là học sinh của trường bọn hắn, chỉ là Tô Hàn không nhận ra, có thể là không học cùng ban
“Phục vụ viên.”
Tô Hàn ưu nhã đặt đũa trong tay xuống sau đó đưa tay lên
“Tiên sinh, có chuyện gì sao?”
Hiệu suất phục vụ của phòng ăn xa hoa chính là nhanh, Tô Hàn vừa vẫy tay một cái, phục vụ viên liền đã nhanh chóng chạy chậm tới
“Phòng ăn của các ngươi chuyện gì xảy ra
Ăn một bữa cơm làm sao còn có con ruồi ở một bên ong ong ong, rất ảnh hưởng đến khẩu vị nha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.